Nhìn nữ nhi chạy ra khỏi cửa phòng, Phòng phu nhân vội vàng hỏi: "Lão gia, trong thư lão gia có nói Tề Vương gia chăm sóc tốt nữ nhi chúng ta hay không?" "Phu nhân, có nói." Đây chỉ là lời ông an ủi nương tử của mình. Ở trong thư, ông chỉ đề cập tới việc mình không có cách nào dạy dỗ nữ nhi, muốn Tề Vương gia dạy dỗ nàng nhiều hơn. Người dân Thái Nguyên rất giàu có, thương nghiệp phát triển thịnh vượng, Vương phủ quận Thái Nguyên cũng ở trong thành Thái Nguyên. Vương phủ quận Thái Nguyên rất rộng lớn, được chia thành bốn cánh: Đông, Tây, Nam, Bắc. Cánh phía Đông là nơi ở của Vương gia Vương phi, có cây cầu nhỏ có nước chảy qua, còn có đình đài ban công; Cánh phía Tây có nhà ở của thiếp thất, không thiếu hoa viên núi giả, hồ nước và đình hóng gió, nhưng trang hoàng bố trí rõ ràng vẫn thua kém Đông cánh. "Vương gia, vì sao ta lại ở Tây cánh? Vì sao ta không được kiệu tám người nâng vào cửa?" Lan Vận bắn ra một loạt câu hỏi. Hắn đã là Vương gia, vậy nàng chính là Vương phi, nàng sớm mong hắn sẽ vẻ vang nghênh thú nàng vào cửa, không uổng công nàng phản bội thúc phụ của mình. Năm đó thúc phụ phái nàng đi tới đại mạc kiểm tra xem hắn đã chết hay chưa. Tuy nhiên, trong lúc vô ý nàng nhìn thấy hắn được binh lính của hắn cứu đi, nàng càng bị dáng vẻ của hắn mê hoặc, vừa gặp đã thương. Vì thế, nàng đã lớn mật phản bội thúc phụ, cũng thừa nhận cứu hắn, đi theo hắn quay về doanh trại quân Đường. Tề Nhĩ Luân chăm chú nhìn vào dung mạo tuyệt mỹ hoa kiều của nàng, dáng người đẫy đà. Vì dung mạo này và sự thật rằng nàng đã từng cứu hắn, khiến hắn hứa hẹn cưới nàng; Dáng người đẫy đà kia của nàng càng khiến hắn lưu luyến vô tận ở trên giường với nàng, không chút nào chán ghét. "Lan Vận, ta cần phải thành thật nói với nàng, Hoàng thượng đã chỉ hôn cho ta. Ta cần phải cưới nữ nhi Phòng Thừa tướng làm vợ. Nàng ấy đã xuất phát đến đây thành thân với ta. Ta sẽ tiếp nhận nàng làm thiếp." Làm thiếp!? Lan Vận ngay lập tức bật khóc, "Chàng không thể đối xử với ta như vậy. Chàng từng hứa hẹn muốn lấy ta làm vợ!" "Nếu nàng không muốn bị ủy khuất, nàng có thể lựa chọn rời đi. Ta tuyệt đối không miễn cưỡng nàng làm thiếp, ta sẽ cho nàng rất nhiều ngân lượng; Nếu không, cãi lời thánh mệnh chính là tru di cửu tộc." Nàng chẳng những cứu hắn, còn là nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp. Nàng cũng là nữ nhân mẫn cảm nhất, nhưng hắn sẽ không làm khó người khác. Lan Vận không cam lòng, sau khi trầm ngâm một lúc thật lâu, "Ta đồng ý làm thiếp, nhưng chàng không thể vắng vẻ ta. Ta không bao giờ muốn chia sẻ chàng với nữ nhân khác." "Ta sẽ không vắng vẻ nàng, ta sẽ để nàng sinh con nối dõi cho ta; Nàng ấy ngoại trừ là Vương phi, sẽ không có được thứ gì từ ta." "Nếu nói như vậy, có một ngày nào đó, ta sẽ có khả năng trở thành Vương phi, đúng không? Chàng cũng biết, ta muốn trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của chàng nhường nào." Nếu con nối dõi của nàng có thể kế thừa vương vị, phú quý của nàng mới có thể trở thành vĩnh cửu. Nàng chán ghét cuộc sống rối loạn, không ổn định. "Đương nhiên là có khả năng. Nếu nàng ấy mất sớm hoặc phạm tội thất xuất*, ta vẫn có thể hưu nàng ấy; Nếu nàng sinh con nối dõi cho ta, đến lúc đó ta sẽ lập nàng làm phi." (*không con, dâm dật, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa gọi là thất xuất.) Phạm vào thất xuất hoặc là mất sớm? Lúc đó nàng tuyệt đối có khả năng trở thành Vương phi. "Chàng sẽ không tiếp tục nạp thiếp, đúng không? Không thể tới lúc đó chàng lại lập người khác làm Vương phi." "Ngay cả khi ta tiếp tục nạp thiếp, chỉ cần nàng nỗ lực sinh hạ trưởng tử cho ta, nàng liền có khả năng trở thành Vương phi." Đây là hứa hẹn có điều kiện. Hắn cũng không biết vì sao, khi ở bên nàng, hắn vẫn luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Chẳng lẽ là mùi thơm lạ lùng kia sao? Trưởng tử? Vậy nàng phải dùng hết sức để lưu hắn lại ở trên giường nàng. ......Người dịch: Emily Ton...... Lặn lội đường xa, phong trần mệt mỏi, Phòng Quân La rốt cuộc cũng tới Thái Nguyên. Nàng và sư phụ đi khắp Nam Bắc cũng chưa từng thấy mệt như vậy. Nàng luôn tự mình cưỡi ngựa, chưa từng ẩn náu một tháng ở trong xe ngựa. Khi tới cửa vương phủ, sớm đã có tôi tớ chờ bọn họ ở cửa; Bọn họ vừa đến, tôi tớ đã dẫn bọn họ đi từ cửa sau tiến vào vương phủ. "Tiểu thư, vương phủ tới rồi, chuẩn bị xuống xe!" Cẩm Tú nhấc mành xe lên. Ngay khi Phòng Quân La bước xuống xe ngựa, phó tướng Ngải Lập lúc này là tổng quản vương phủ, lập tức nhanh chóng tiến lên cung kính nói: "Vương phi thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế." "Mau đứng lên đi!" Nếu không phải hai năm qua nàng ở nhà bị bắt học tập lễ nghi, nàng thật sự không quen lễ giáo gặp người liền quỳ thế này. "Khởi bẩm Vương phi, theo luật pháp cổ xưa, Vương phi chưa bái đường không thể gặp mặt Vương gia, thuộc hạ sẽ đưa Vương phi đến phòng ngủ ở Đông cánh nghỉ ngơi. Tối mai sẽ chuẩn bị bái đường thành thân." "Vương gia thật chu đáo. Ngươi tên là gì?" Phòng Quân La khách sáo hỏi. "Thuộc hạ là Ngải Lập, vốn là phó tướng của Vương gia. Hiện tại không có chiến sự, thuộc hạ trở thành tổng quản vương phủ." "Ngải Lập, cảm ơn ngươi. Dẫn đường đi!" "Vương phi, mời." Tiến vào Đông cánh, nàng ngưỡng mộ ngắm nhìn cảnh đẹp do người tạo ra ở Đông cánh trong giây lát, sau đó đi vào nơi ở của Vương gia, Vương phi. Trong phòng đã bày giá cắm nến long phượng trên bàn, mũ phượng khăn quàng vai, chăm lụa đỏ, chữ hỉ đỏ, cả phòng đều mang theo không khí vui vẻ hạnh phúc. Nàng thật sự không dám tin tưởng, bản thân mình sắp trở thành phụ nhân. "Ngải Lập, phiền ngươi phái người mang thảo dược của ta đặt ở phía sau đình viện." Những thứ đó đều là kỳ hoa dị thảo. Nàng đã cùng sư phụ thu thập từ trên núi sâu đại mạc, mang về tự trồng, bình thường tương đối hiếm thấy. Những kỳ hoa dị thảo này có tác dụng khác nhau đối với các loại bệnh nan y. "Vâng, thuộc hạ sẽ lập tức đi làm." "Ngải Lập, hãy nói bọn họ cẩn thận một chút, đừng làm hỏng." "Vâng." Vương phi thật kỳ lạ, không lo lắng của hồi môn vàng bạc châu báu, lại lo lắng cho đám hoa cỏ đó, còn vận chuyển ngàn dặm xa xôi từ Trường An đến Thái Nguyên. "Ngải Lập, chờ một chút, ở đây có bức thư nhờ ngươi giao cho Vương gia." Phòng Quân La lấy bức thư do cha nàng viết tay từ trong ống tay áo giao cho Ngải Lập. Ngải Lập giơ cao hai tay tiếp nhận bức thư, "Thuộc hạ cáo lui." Trước khi rời khỏi phòng, hắn không thể không liếc mắt lén nhìn Phòng Quân La một cái.