Xảo Phi Câu Phu
Chương 2
Người dịch: Emily Ton.
Năm thứ hai, Trinh Quán (Năm 68 sau Công Nguyên).
Cỏ xanh bắt đầu mọc ở trên thảo nguyên Mạc Bắc, mùa đông tuyết trắng vẫn phủ đầy đỉnh núi, đàn ngỗng trời đang bay lượn từng vòng trên không, một tiếng ưng vang lên, chỉ còn lại bầu trời trong vắt.
Hai con ngựa đen đi ngang nhau, trên đó là một lão giả và một người thiếu nữ.
Lão giả mày dài tận tóc, râu dài tận ngực, đầu tóc trắng như tuyết phía sau đỉnh núi, dưới mày dài là một đôi mắt sáng; Trên đầu thiếu nữ trùm một cái khăn lụa dài, mày cong như trăng lưỡi liềm, một đôi mắt đẹp, tiếng cười thông minh, ngoại hình không đẹp nhưng duyên dáng lay động lòng người.
Hai con ngựa đen vòng qua một ngọn đồi nhỏ, hai người bị sốc với cảnh tượng trước mắt. Bọn họ đồng thời vội vàng thít chặt dây cương, sau khi con ngựa điên cuồng gào thét một tiếng thì dừng lại.
Bọn họ nhìn thấy thi thể nằm rải rác khắp nơi, tình trạng tử vong cực kỳ khủng bố, tất cả đều mặc trang phục binh lính nhà Đường hoặc là Đột Quyết.
"Sư phụ!" Thiếu nữ chưa từng nhìn thấy nhiều người chết như vậy, sợ hãi nói không nên lời.
Lão giả hơi nheo mắt lại, lắc đầu thở dài: Cả đời ở trên chiến trường, sau khi chết lại tới hoàng tuyền, cuối cùng đều bị chôn vùi dưới đất, tội gì phải đánh!"
Lão giả lắc dây cương, con ngựa tự đi vòng qua thi thể, tiếp tục đi về phía nam; Thiếu nữ cũng theo đó lắc dây cương, nhắm hai mắt chờ con ngựa tự đi vòng qua thi thể.
Đại nguyên soái Đường triều Tề Nhĩ Luân nghe thấy tiếng ngựa hí, lập tức tỉnh dậy từ trong hôn mê. Hắn chống đỡ thân mình đầy thương tích, vươn tay ra nắm lấy người đi qua bên cạnh, trúng mắt cá chân người kia.
Thiếu nữ sợ hãi kêu lên một tiếng, không thể không kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa ngay lập tức cất vó lao về phía trước.
Tề Nhĩ Luân vẫn nắm chặt lấy mắt cá chân thiếu nữ, bị kéo lê một đoạn trước khi lão giả giục ngựa giúp nàng giữ chặt dây cương.
"La nhi đừng hoảng hốt, La nhi đừng hoảng hốt." Lão giả trấn an đồ nhi yêu quý đang sợ hãi xanh mặt của mình.
Phòng Quân La lấy lại bình tĩnh, dũng cảm cúi đầu nhìn người kia đang nắm lấy mắt cá chân của nàng, run giọng nói: "Sư phụ, người này......"
"Người này vẫn còn thở, nhưng bị con kéo như vậy, chỉ sợ......"
Phòng Quân La vừa nghe thấy vậy, lập tức xoay người xuống ngựa, kiểm tra mạch đập của hắn, có khi dùng ngón tay trỏ, có khi lại dùng ngón tay giữa.
"Sư phụ, mặc dù hơi thở của hắn mong manh, nhưng vẫn có thể cứu được."
Lão giả thả người xuống ngựa đi tới bên cạnh Tề Nhĩ Luân, lập tức ra tay phong bế mười hai kinh mạch, bảo vệ tâm mạch của hắn.
"Trước tiên hãy tìm một chỗ để điều trị cho hắn."
Mặc dù lão giả đã già, nhưng thân hình vẫn rất mạnh mẽ, dễ dàng bế Tề Nhĩ Luân to lớn lên cao, quăng hắn ở trên lưng ngựa, sau đó giao dây cương cho đồ nhi yêu quý.
Phòng Quân La nhanh chóng đồng thời lắc hai dây cương, hai con ngựa đen nghe lời, song song chạy về phía trước.
Lão giả thi triển khinh công Điệp Ảnh Huyễn Vị theo đuôi phía sau.
Sau khi bọn họ chạy băng băng một lúc thì phát hiện ra một chỗ có nguồn nước, gần nguồn nước có mấy cái lều bỏ hoang, còn có mấy quân kỳ ở trên mặt đất.
"Sư phụ, doanh trại quân Đường đã bị tập kích bất ngờ, vì thế nên mới không kịp nhổ trại, chúng ta hãy giúp hắn chữa thương ở đây đi!" Phòng Quân La dắt ngựa đến bên bờ sông, để con ngựa tự ăn cỏ và tìm nước uống.
Lão giả khiêng Tề Nhĩ Luân đi vào trong một túp lều lụp xụp, cởi áo giáp của hắn. "Nhìn cách ăn mặc của hắn, hắn nhất định là một vị tướng lãnh, anh dũng hơn người."
"Đúng là anh dũng hơn người, thi thể nằm khắp nơi, duy nhất một mình hắn sống." Phòng Quân La xoay người, không dám nhìn hắn cởi trần.
"La nhi, xoay người lại. Là một người y giả, sẽ không có nam nữ thụ thụ bất thân. Ngoại trừ nhìn, nghe, hỏi, sờ ra, còn phải thoa dược băng bó." Thoa dược băng bó sẽ có tiếp xúc da thịt.
Phòng Quân La thè lưỡi xoay người, chậm rãi chuyển ánh mắt lên ngực của hắn. "Trời ơi! Sao hắn trúng nhiều đao như vậy mà vẫn có thể sống?" Mũi đao đã chạm đến xương.
"Vì thế nên ta mới nói hắn anh dũng hơn người." Lão giả đột nhiên đứng dậy đi ra bên ngoài lều, trước khi đi còn ném xuống một câu: "Hắn là bệnh nhân của con!"
"Sư phụ."
Thấy sư phụ rời đi, Phòng Quân La đành phải bất đắc dĩ tiến về phía trước, giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, kiểm tra miệng vết thương, rịt thuốc cầm máu. Trong vòng hai canh giờ, sư phụ thật sự không hề tiến vào giúp nàng.
Nàng biết sư phụ cố ý, bốn sư tỷ sư muội các nàng đi theo sư phụ và sư tổ hành y nhiều năm, đã đạt đến chân truyền của Trường Bạch Quái Y; Điều duy nhất mà bốn sư tỷ sư muội các nàng không làm, đó là băng bó vết thương cho nam nhân.
Lần này chỉ có nàng đi theo sư phụ xuống núi tìm kỳ hoa dị thảo, những sư tỷ sư muội khác đều lưu lại trên núi Trường Bạch tinh luyện đan dược cùng với sư tổ.
Mồ hôi của nàng nhỏ giọt, tản ra một mùi hương. Nàng ra tay giải khai những huyệt đạo mà lão giả vừa mới phong bế, để đường máu bắt đầu thông thuận, sau đó đi ra bên ngoài lều.
"Sư phụ, không ngờ người lại thảnh thơi ngủ ở chỗ này như thế, mặc kệ đồ nhi bận rộn một mình. Lương tâm của người đã chạy đi đâu?"
"Không có lương tâm chính là nha đầu con, người ta vốn dĩ không bị thương nghiêm trọng như vậy, là con giục ngựa kéo người ta chạy. Nếu ta không để con trị cho hắn, vạn nhất hắn xảy ra bất trắc gì, quân Đường mất đi đại tướng ta cũng mặc kệ, ta chỉ sợ lương tâm con cả đời sẽ bất an."
"Vậy đồ nhi phải cảm ơn sư phụ?"
"Thầy trò với nhau, không cần quá khách khí." Quái y ngoại trừ y thuật kỳ quái, cá tính càng thêm tinh quái.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
162 chương
43 chương
151 chương
11 chương
62 chương