"Làm càn! Thu Nguyệt, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của Vương gia và Vương phi, sao ngươi có thể ở đây hồ nháo!" Ngải Lập mở miệng dọa nạt Thu Nguyệt. Lúc trước Vương phi chưa vào cửa, Vận di nương cậy sủng kiêu căng còn chưa tính; hiện giờ Vương phi đã vào cửa, không ngờ nàng ta còn dám làm càn như thế. "Thu Nguyệt, tìm đại phu xem bệnh cho Vận di nương trước đi. Nói với Vận di nương, ngày mai hãy đến thỉnh an Vương phi." Tề Nhĩ Luân bước đi về phía Đông cánh. "Vâng." Vương gia rõ ràng hằng đêm đều sủng ái Vận di nương, nhưng bây giờ nghe giọng điệu lại không trìu mến lắm. Rốt cuộc, Vương gia có thật sự sủng ái Vận di nương hay không? Thu Nguyệt đầy mặt nghi ngờ nhìn bóng dáng bọn họ biến mất ở Đông cánh. .......... "Cẩm Tú, nhanh chóng bỏ thuốc bột vào trong rượu giao bôi." Phòng Quân La nhấc khăn voan lên, thúc giục Cẩm Tú nhanh tay nhanh chân hơn nữa. "Tiểu thư, vì sao người lại muốn làm như vậy?" Cẩm Tú không cam lòng, miễn cưỡng rắc rắc thuốc bột vào trong rượu giao bôi. "Phòng ngừa vạn nhất." Nàng biết Tề Nhĩ Luân sẽ giữ lời hứa, nhưng nàng sợ tối nay hắn uống rượu nhiều sẽ trở nên loạn tính. "Phòng ngừa vạn nhất? Đề phòng hôn phu của mình?" "Ta đã nói với ngươi rồi, ta không cho phép Vương gia chạm vào ta." "Người thật sự muốn làm như vậy?" Vương gia không chạm vào tiểu thư, vậy sẽ không có con nối dõi; Không có con nối dõi, Vương gia càng có lý do nạp thiếp, địa vị tiểu thư càng thêm khó giữ. "Tất nhiên là thật." Phòng Quân La nghiêm túc nói. "Người không sợ khó giữ địa vị Vương phi hay sao?" "Hắn không dám tùy tiện hưu ta." Nàng đã làm rõ điều này với hắn. "Tiểu thư, nhưng......" "Vương gia đến." Những lời Cẩm Tú muốn nói bị gián đoạn bởi thông báo của Ngải Lập, Phòng Quân La nhanh chóng đặt lại khăn voan. "Vương gia thiên tuế." Cẩm Tú uốn gối hành lễ. "Lui xuống nghỉ ngơi đi!" "Vâng." Cẩm Tú hành lễ lần nữa, đi ra ngoài và đóng cửa lại. Tề Nhĩ Luân chờ mong vén khăn voan đỏ, bình tĩnh chăm chú nhìn Phòng Quân La đang cúi đầu, một lúc lâu sau hắn mệnh lệnh nói: "Ngẩng đầu lên." Phòng Quân La theo lời ngẩng đầu, chớp chớp lông mi; nàng không thể thờ ơ nhìn hắn. Bất cứ lúc nào nhìn thấy hắn, nàng đều cảm thấy tức giận đau lòng. Nàng thực sự không thể xưng là giai nhân tuyệt sắc, giống như lời cha nàng đã nói, nàng có một chút khí chất phong vận, thân thể mảnh khảnh tinh tế là quyến rũ nhất. Phòng Quân La quay đầu lại nói: "Vương gia, dung mạo thần thiếp không thể so sánh với ái thiếp của ngài. Xin ngài không cần nhìn nhiều, nên uống chén rượu giao bôi." Nghe cách nói năng của nàng rất có ý hiệp nữ, nhưng không hề mất đi bản chất của tiểu thư khuê các. Tề Nhĩ Luân cảm thấy hứng thú nâng cằm nàng lên, "Vương phi cũng không xấu, không nên đánh giá thấp bản thân." Phòng Quân La nhìn nụ cười và cử chỉ hơi phù phiếm của hắn, mỉm cười nhắc nhở hắn: "Vương gia, hãy kết thúc buổi lễ." "Buổi lẽ sẽ kết thúc." Hắn bưng rượu giao bôi ở trên bàn lên, đưa một chén rượu trong đó giao cho Phòng Quân La. Khi tới gần nàng, hắn rõ ràng có thể ngửi thấy mùi thơm lạ lùng kia. Hai người giao tay uống một hơi cạn sạch. Sau đó, hắn cởi quần áo ra. Phòng Quân La thấy thế lập tức mở miệng: "Vương gia, xin ngài chớ quên giao ước giữa chúng ta." "Ta không quên, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, cần phải ngủ cùng giường, nhưng ta sẽ không chạm vào nàng." Hắn giơ tay gỡ mũ phượng của nàng, giúp nàng cởi khăn quàng vai. Hai người đều mặc quần áo đơn giản trên người, lần lượt lên giường. Sau khi lên giường, Tề Nhĩ Luân quả nhiên hết lòng tuân thủ lời hứa, không chạm vào Phòng Quân La. Không lâu sau đó, bởi vì dược tính phát tác nên hắn lập tức bất tỉnh nhân sự. Phòng Quân La lắng nghe hơi thở của hắn trở nên ổn định, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra và trộm ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn. Nàng vươn tay nhẹ nhàng chạm vào ngũ quan ở trên mặt hắn, ngón tay di chuyển khiến nàng có cảm giác phiền muộn. Nàng khẽ thở dài một tiếng, "Có duyên như vô duyên." Nàng lặng lẽ chuyển người tới gần hắn, nhẹ nhàng dựa vào trên vai hắn, lẩm bẩm: "Vương gia, đây là do chàng nói. Thiếp có thể chạm vào chàng, nhưng chàng không thể chạm vào thiếp." Nàng lẳng lặng lắng nghe tiếng tim hắn đập, hấp thụ hơi thở trên người hắn, đến khi cây nến long phượng cháy hết, nàng cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Một tiếng gà gáy, Tề Nhĩ Luân đột nhiên mở bừng mắt. Khoảnh khắc vừa mở mắt ra, hắn cảm thấy bản thân mình đã ngủ quá say, say đến nỗi dường như quên hết ký ức đêm qua mình ở nơi nào. Hắn quay đầu nhìn người đang nằm ở trong lòng ngực hắn, lúc này ký ức tối hôm qua mới dần dần trở về; Nhưng, ký ức cuối cùng của hắn là lên giường cùng với Vương phi, sau đó không còn gì nữa! Hắn không phải là người sẽ ngủ sâu như vậy. Mang binh đi đánh giặc nhiều năm như vậy, hắn sớm đã dưỡng thành thói quen ngủ nhẹ, thậm chí một chút gió thổi cỏ lay cũng không trốn khỏi tai mắt hắn; Đêm qua hắn chỉ muốn ngủ lại đây một đêm, hắn sẽ thực hiện lời hứa không chạm vào Vương phi, hắn sẽ không...... Nhìn quần áo hai người hoàn chỉnh, Tề Nhĩ Luân khẳng định hai người chưa phát sinh chuyện gì. Mặc dù hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng sau khi một mùi hương ngọt ngào bay vào trong mũi, hắn mơ hồ có một chút buồn bã. Tề Nhĩ Luân quay đầu nhìn nàng lần nữa, nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều duyên dáng của nàng trong lúc ngủ say; Mặc dù không xuất sắc như Lan Vận, nhưng lại có thể hấp dẫn ánh mắt hắn. Hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng, không dám cử động dù chỉ một chút, lo sợ nàng sẽ giật mình tỉnh giấc, sau đó dùng lý do thất lễ để tránh xa hắn. Lúc này Phòng Quân La cũng vừa tỉnh lại. Nàng phát hiện mình đang gối đầu trên người Tề Nhĩ Luân, vì thế lập tức xoay người xuống giường, hai má lập tức nóng rát.