Xao Động
Chương 16 : Tận tình
Diệp Địch Sinh ghé tai nghe âm thanh từ ngoài cửa. Một tiếng phịch vang lên, hẳn là tiếng đóng cửa, tim hắn đập có chút nhanh hơn, thấp thỏm chờ đợi có người xuất hiện ở phía sau cửa.
Người đi vào là Tần Tự, ở đằng sau không có người khác. Trong mắt Diệp Địch Sinh xẹt qua một tia thất vọng rất rõ nét, chẳng lẽ lời nói mà hắn nói với cữu cữu của Tần Tự ở trong điện thoại không có bất cứ hiệu quả nào…… Hay vẫn là nói, Tần Tự tìm cớ gì đó che giấu được toàn bộ khi đứng trước cữu cữu của y…….
Trong đầu Diệp Địch Sinh đảo qua rất nhiều trường hợp, kể cả Tần Tự đi tới trước mặt hắn, hắn cũng không hề nhận ra. Thẳng đến khi có một bàn tay nhè nhẹ vỗ bờ vai của hắn, hắn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tối tăm của Tần Tự.
“Buổi sáng muốn ăn cái gì? Ta làm cho ngươi.” Ngữ điệu của y mềm nhẹ.
“Tần Tự……” Ngực của Diệp Địch Sinh dần dần băng lãnh, hắn dùng tay che mặt, cười khổ lắc lắc đầu “Ta cầu ngươi…… Thả ta đi.”
“Cứ tiếp tục như vậy…… Ta cũng sẽ phát điên……. Ta biết ngươi không khống chế được cảm xúc của bản thân, ngươi chỉ cần thả ta đi, ta sẽ không so đo chuyện ngươi tù cấm ta…… Coi như chúng ta chưa từng quen biết nhau…… Được không?”
Đây là lần đầu tiên, Diệp Địch Sinh thỏa hiệp với y. Tần Tự nhìn gương mặt bị bao trùm bởi sự tuyệt vọng của hắn, nhìn ánh mắt cầu xin của hắn, bỗng nhiên cảm thấy bi thương. Bờ môi của y giật giật, muốn nói gì đó, lại bị ngạnh tại yết hầu, cuối cùng, cũng chỉ khô khốc nói “Ta đi nấu bữa sáng.”
Diệp Địch Sinh thấy y rời đi, thoát lực ngồi ở trên giường, đem mặt vùi sâu vào hai lòng bàn tay.
Ngày hôm nay cũng lặp lại giống như ngày hôm qua, đáy lòng của Diệp Địch Sinh đối với loại sinh hoạt này sớm đã phiền chán đến cực điểm, nhưng lại không có biện pháp. Cả một ngày, trừ lúc ăn cơm, vẫn luôn không nhúc nhích ngồi ở trên một cái ghế mây cạnh cửa ban công nhìn ra bên ngoài, phảng phất giống như đã biến thành một bức tượng điêu khắc lạnh như băng.
“Ta đã trở về.”
Lúc trời chạng vạng, Tần Tự cũng giống như ngày hôm qua, xách bao lớn bao nhỏ vào cửa. Y đi vào bếp, đem nguyên liệu nấu ăn mà y mua, phân loại đặt lên bệ bếp, cá sống rửa sạch, ướp với rượu và gia vị cùng với muối, cắt khoai tây cùng với củ cải thành từng khối nhỏ, lấy thịt bò cùng với giò heo đã đóng băng đem ra giã đông…… Chờ đến khi một bàn đồ ăn đã được bày ra, đầu y đã đầy mồ hôi, trên tay không biết đã bị dầu nóng bắn vào tạo nên không biết bao nhiêu bọt nước.
Khi Diệp Địch Sinh nhìn bữa cơm tối phong phú ở trên bàn, gương mặt lạnh băng rốt cuộc có một khe hở. Canh cá trích nấu đậu hủ, giò heo quay, cà rốt xào thịt bò, gà hầm khoai, rau muống sào…… Y muốn đem đồ ăn của vài ngày nấu trong một lần sao?
“Ăn cơm đi, đầu tiên nếm canh ta nấu.” Tần Tự múc cho hắn một chén canh đậu hủ, đưa tới tay của hắn. Trong lòng của Diệp Địch Sinh bắt đầu nghi hoặc, hoảng hốt giống như có cảm giác đây là bữa tối cuối cùng. Hắn nhận lấy bát canh kia, trên mặt lóe ra một chút do dự, nhưng vẫn uống hơn nửa bát trước ánh mắt chờ mong của Tần Tự.
Hương vị thế nhưng cũng không tệ lắm…… Bất quá Diệp Địch Sinh không hề biểu hiện ra trên mặt, cũng giống như vài ngày trước, hắn uống xong bát canh liền bắt đầu trầm mặc ăn cơm. Mà Tần Tự ngoại trừ gắp mấy đũa thịt gà hầm khoai cùng với rau muống xào, trên cơ bản là không ăn thêm cái gì.
Diệp Địch Sinh biết y vẫn nhìn hắn, dùng cái loại ánh mắt chuyên chú đến mức khiến hắn phải sợ hãi. Trực giác mách bảo cho hắn biết Tần Tự hôm nay có chút kì lạ, không biết có phải lời nói buổi sáng chọc giận y hay không, lúc ấy tuy rằng Tần Tự không có biểu hiện gì, hẳn là y áp chế cơn tức giận đi……
Diệp Địch Sinh thở dài trong lòng, cơm nước xong, liền cầm lấy một tập tranh, trở về phòng. Sau đó, Tần Tự có vào phòng một lần, pha cho hắn một ly nước chanh. Diệp Địch Sinh vừa lúc cảm thấy khát nước, không nghĩ nhiều, liền cầm lấy một ngụm uống cạn.
Tựa hồ không hoàn toàn là hương vị của chanh, còn có một thứ gì đó khác…… Chờ đến khi Diệp Địch Sinh kịp thời phản ứng, nơi bụng dưới của hắn đã dâng lên một loại cảm giác khô nóng không nói thành lời, miệng cũng khô khan đến lợi hại.
“Tần Tự…… Ngươi thả cái gì vào trong nước chanh?……” Gương mặt trắng nõn của Diệp Địch Sinh nhiễm lên một lớp màu hồng nhàn nhạt, hắn thấy Tần Tự tới gần, không ngừng chấn kinh lui về phía sau.
Tần Tự không nói gì, mà cúi người, lấy chìa khóa tháo xiềng xích ở trên chân của hắn. Diệp Địch Sinh giống như gặp đại địch, cố tình không thể tiếp tục lui, sau lưng của hắn đã kề sát vách tường cứng rắn, ma sát đến mức xương bả vai của hắn nổi lên từng đợt đau đớn.
“Tần Tự…… Đừng làm cho ta hận ngươi……” Diệp Địch Sinh có một loại dự cảm không tốt, Tần Tự cường tráng hơn hắn rất nhiều, dễ dàng áp chế hắn ở trên tường, hắn vô lực trừng y, trong ánh mắt tràn ngập kháng cự cùng với bài xích.
“Ta nói, ta sẽ không thương tổn ngươi……” Ánh mắt của Tần Tự sáng quắc, y xoa xoa gương mặt tuấn tú của Diệp Địch Sinh, hôn hôn khóe miệng của hắn, nỉ non nói “Ta sẽ chỉ khiến ngươi…… thương tổn ta……”
Diệp Địch Sinh dự cảm được hình ảnh thảm thiết của đêm hôm đó lại muốn tái hiện, hắn không rõ vì cái gì Tần Tự trong chuyện tình dục sẽ cố chấp như vậy, rõ ràng cả hai người đều chưa từng đạt được quá nhiều khoái cảm. Giữa suy nghĩ hỗn loạn, dục vọng yếu ớt đã bị một bàn tay nắm lấy. Toàn thân của Diệp Địch Sinh căng thẳng, nhưng ngay sau đó liền bị tác dụng của thuốc mà thần kinh trở nên lơi lỏng, thậm chí còn vô thức khát vọng cái tay kia dùng lực xoa nắn hơn một chút.
Tần Tự kéo quần dài của hắn xuống, cách quần lót nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa bộ bị bán cương cứng kia. Chỗ đó rất nhanh liền bắt đầu trướng lớn, quy đầu hồng nộn thậm chí đã chui ra khỏi quần lót. Tần Tự dùng đầu ngón tay chà xát đỉnh lỗ nhỏ, kích thích cường liệt kia khiến Diệp Địch Sinh luôn luôn lãnh tĩnh cũng phát ra một tiếng gầm nhẹ trong cổ họng.
“Ân……”
Một tiếng than nhẹ kia rót vào tai Tần Tự so với bất cứ âm thanh nào cũng đều mỹ diệu. Hắn nhìn biểu tình say mê của Diệp Địch Sinh, không thèm suy nghĩ hạ thấp người, kéo quần lót của nam sinh xuống, ngậm tính khí trướng đại kia vào trong miệng.
Y dùng toàn bộ kỹ xảo mà mình biết mút lấy tính khí của thanh niên, đồng thời không quên xoa nắn hai quả trứng nặng chịch ở phía dưới của hắn. Diệp Địch Sinh cảm giác dục vọng dưới bụng đột nhiên tăng vọt, miệng của nam nhân ấm nóng, đồng thời lại vô cùng căng chật, mỗi một lần quy đầu chà sát qua yết hầu, đều mang cho hắn một loại hưởng thụ vô cùng.
Khoái cảm không ngừng tích lũy, sắc mặt của Diệp Địch Sinh cũng dần trở nên khó nhịn, mỗi một lần miệng của Tần Tự lại gần, hắn đều nhịn không được nắm lấy tóc của y, ấn gáy của y, khiến y đem tính khí của hắn nuốt càng sâu. Tần Tự tuy rằng khó chịu, nhưng cũng cực lực phối hợp. Diệp Địch Sinh thở phì phò, cúi đầu nhìn mái tóc ngắn ngủn của Tần Tự không ngừng đung đưa, trong đầu không biết vì sao lại hiện ra hình ảnh tối hôm qua Tần Tự say rượu ngã đầu vào vai hắn. Hắn nhắm mắt lại, bụng dưới thẳng tắp, không hề dự liệu bắn ra trong miệng của Tần Tự.
“Hô……” Miệng của Tần Tự đều là tinh dịch của hắn, y tùy tiện dùng ống tay áo xoa xoa, lập tức đứng lên, đem áo, cùng quần dài, cùng quần lót cởi toàn bộ, lộ ra thân hình cao ngất mà cường tráng. Diệp Địch Sinh vẫn còn thở dốc, khóe mắt liếc qua, liền thấy y lấy một tuýp thuốc mỡ từ trong túi áo ra, bóp ra một đống lớn ở trong lòng bàn tay, sau đó một chân quỳ xuống giường, quay cái lưng màu mật ong cùng với mông hướng về phía hắn, ngón tay dính thuốc mỡ cố gắng tách hai phiến mông, xâm nhập vào mật địa nhỏ hẹp.
Diệp Địch Sinh phát tiết một lần, vẫn cảm giác trong cơ thể có một loại cảm giác khô nóng còn tồn tại, bởi vậy, khi hắn mơ màng nhìn thấy động tác câu dẫn này của Tần Tự, không thể tránh được tiếp tục cứng. Hắn muốn đem ánh mắt dời đi, lại không thể khống chế chính mình nhìn về phía đó.
Trên thân thể màu mật ong của Tần Tự phủ một tầng mồ hôi mỏng, ngón tay của y không quá thuần thục thò vào trong huyệt khẩu, ngốc nghếch làm động tác đưa đẩy vào trong dũng đạo. Y không dám nghĩ xem Diệp Địch Sinh sẽ dùng ánh mắt gì nhìn y, chỉ biết giống đà điểu chôn mặt ở trên giường.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước ái muội cùng với tiếng đưa đẩy vang vọng. Tần Tự nhẹ nhàng thở hổn hển, mái tóc đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, y dùng hơn phân nửa tuýp thuốc mỡ mới có thể khiến cho bốn ngón tay thuận lợi cắm vào, hai bên cơ đùi căng thẳng đến mức đau mỏi. Y chịu đựng cảm giác dính nị ở chỗ đó, chậm rãi xoay người ngồi ở trên giường, run run rẩy rẩy giang chân ra hướng về phía Diệp Địch Sinh, mặt đỏ đến mức cơ hồ muốn xuất huyết “Địch Sinh, ta muốn ngươi…… sáp ta……”
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
34 chương
29 chương
23 chương
82 chương
84 chương