Chờ sau khi Đỗ Thiến Thiến đi, Kiều Hân rất nhanh liếc mắt nhìn vị trí của Kiều Bùi. Kiều Bùi thả sách trong tay xuống. Vừa nhìn thẳng vào mắt anh, Kiều Hân giống như bị hù sợ, tối hôm qua anh ra sức yêu cầu đủ loại tư thế, lập tức hiện lên ở trước mắt cô, Kiều Hân gần như là không hề nghĩ ngợi, thân thể theo bản năng liền làm ra phản ứng, cô đi nhanh về phía cửa. Chỉ là chân trước cô mới vừa đi, Kiều Bùi đã đuổi theo. Nhà Đỗ Thiến Thiến cũng không lớn, Kiều Hân vừa đi đến cửa, Kiều Bùi đã đuổi theo. Một tay anh chống đỡ ở trên cửa, rất tự nhiên ngăn lối đi của cô, một tay khác của anh đang du đãng trên thân thể Kiều Hân, để cô đối mặt với anh. Bờ môi của anh rất nhanh dán lên, Kiều Hân không thể tránh, bị anh hôn lên, lưỡi và môi trằn trọc mút thỏa thích, dây dưa đến cực điểm. Kiều Hân dùng cả tay và chân vừa đẩy vừa đánh vẫn không thể nào đẩy anh ra, cuối cùng thời điểm được buông ra, Kiều Hân hoài nghi môi của mình có bị hôn sưng lên không. Kiều Bùi đến gần sát cô, không chịu chút ảnh hưởng của cô, ngược lại giọng biến thành êm ái, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo ý tứ thân mật: "Ngoan." Trong giọng điệu của anh có loại ý trêu chọc: "Em thích làm ở bên ngoài, anh có thể thỏa mãn em." Mặt Kiều Hân bị dọa đến trắng bệch, cô động cũng không dám động, đứng ở đó. Ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, giống như nói nhỏ giữa người tình. Anh tiến đến gần viền tai của cô "Đói không, anh để người ta chuẩn bị thức ăn, em thích ăn cái gì có thể đi phòng bếp chọn." Nói xong, Kiều Bùi hơi kéo dãn ra khoảng cách, ánh mắt của anh rơi vào trên mặt của cô, giống như muốn tìm tòi nghiên cứu suy nghĩ của cô. Kiều Hân cố nén khuất nhục gật đầu một cái, làm ra một bộ dáng mình sẽ không chạy nữa. Lúc này Kiều Bùi mới thả cô ra khỏi giam cầm. Thừa dịp anh buông mình ra, Kiều Hân vội vàng đi tới phòng bếp. Cô rất nhanh tìm được những món ăn đã được đóng gói tốt ở trong phòng bếp, nhìn ra được những người đó đã làm rất cẩn thận, đóng gói đặc biệt tinh xảo. Chỉ là Kiều Hân đã không còn gì để nói đến cực điểm, sao Kiều cặn bã này ở trong nhà người khác mà một chút tự giác cũng không có chứ? Hành động tự nhiên như đi vào trong nhà của mình. Thức ăn đều được đóng gói rất cẩn thận, Kiều Hân mở ra từng cái, cơm vẫn còn ấm nóng, trừ những hộp giữ nhiệt chứa chút nước canh. Khi Kiều Hân đang chuẩn bị những thứ kia, chợt nhớ lại Kiều Bùi rất không thích ăn món ăn quá mặn, nghĩ tới điều này, Kiều Hân theo bản năng nhìn lướt qua bên ngoài. Sau đó cô đã nhìn thấy Kiều Bùi đang làm gì đấy trong phòng ngủ của cô. Cô cũng không nhìn thêm, vội thừa dịp lúc này, nhanh thêm chút muối vào trong canh. Đây hoàn toàn chính là một loại phương thức trả thù của trẻ con, Kiều Hân cũng cảm thấy nếu trong tay mình có thạch tin, cô đều sẽ không chút do dự bỏ vào cho anh. Chỉ là đợi sau khi cô bưng đồ ăn rời khỏi đó, Kiều Bùi không phát hiện gì. Vào lúc ăn cơm, anh còn có thể tìm thời gian rảnh đến nhìn cô mấy lần, bộ dáng kia hoàn toàn không có lưu ý đến thức ăn có ngon hay không. Sau khi Kiều Hân nhìn thấy phản ứng này, luôn cảm thấy mình vô tình trở thành gia vị cuối cùng của đối phương Hơn nữa trong lòng cô rất rõ người như Kiều Bùi tới đây tuyệt đối không phải là muốn tìm cô nói xấu việc nhà. Quả nhiên vừa ăn cơm xong, Kiều Bùi liền đi phòng tắm. Kiều Hân nghe âm thanh bên trong phòng tắm, nhà Đỗ Thiến Thiến không giống nhà của cô, chỉ có một phòng tắm nhỏ, bên trong không có bồn tắm, chỉ có vòi sen. Trong lòng Kiều Hân khẩn trương, cô chạy đến trước cửa mấy lần, hận không được lập tức kéo cửa ra chạy đi. Nhưng Kiều Bùi chế trụ cô rồi, người giống như Kiều Bùi là không thể đoán được giới hạn cuối cùng. Anh có thể không chút kiêng kỵ đển nhà bạn của cô ở . . . . . . khi dễ cô, cũng có thể mang cô đến địa phương khác. . . . . . làm ra chuyện càng buồn nôn hơn . . . . . . Lúc đang chần chờ, do dự, Kiều Bùi đã tắm xong, đi ra. Kiều Hân vừa nhìn thấy anh ra ngoài, tâm đã muốn nhảy ra khỏi ngực rồi. Kiều Bùi cũng thả lỏng bước chân đi tới trước mặt cô. Thân thể anh rất cao, mỗi lần đứng ở trước mặt cô, đều sẽ theo bản năng cúi sát vào cô một chút. Lần này, động tác của anh có phạm vi rất lớn, trực tiếp chóp mũi đụng chóp mũi. Trong hô hấp của anh có mùi hương kem cạo râu Kiều Hân rất quen thuộc. Kiều Hân vừa suy nghĩ tới chỗ cô và Đỗ Thiến Thiến đặt mỹ phẩm dưỡng da, sữa rửa mặt mà con gái hay dùng, đường đột xuất hiện một dao cạo râu, trên mặt của cô không tự chủ liền vặn vẹo. Anh không chỗ nào không xâm chiếm không gian của cô, cuộc sống của cô. . . . . . Nước theo tóc của anh chảy xuống, có lẽ là do tóc bị vuốt ra sau đầu, nên ngũ quan thâm thúy tinh xảo và da thịt trắng noãn của anh càng lộ rõ ra. Nhưng mắt thấy Kiều Bùi như vậy, cô lại không có một chút cảm giác đẹp trai, cô giống như nhìn thấy Diêm Vương thật sự vậy. Kiều Hân lui về phía sau, trong lòng cô biết mình không chạy thoát được, nhưng thân thể vẫn muốn tránh né anh, giống như muốn bài xích anh theo bản năng. Chỉ là cô mới vừa rụt lại, Kiều Bùi liền bế cô lên, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng. Chỉ là mỗi lần bị thả lên giường, Kiều Hân giống như đang nhận mệnh, cô cũng không giãy dụa nữa. Cô nhắm chặt mắt lại. Kiều Bùi rất nhanh kèm trên thân thể của cô. Thật ra thì Kiều Bùi đã nỗ lực dịu dàng, lúc ở trên giường cũng sẽ không như lúc mới đầu kia... một bộ dáng đòi hỏi, rất nhiều thời điểm đều chú ý đến cảm thụ của cô, nỗ lực điều động tâm tình của cô. Cũng sẽ không một mực bá đạo, chỉ là cường thế trong tính cách làm thế nào cũng không sửa được. Cho dù là hết sức ôn tồn, nhưng cũng là muốn nắm toàn bộ thân thể của Kiều Hân trong tay. Lúc bị đối phương định đoạt, trong lòng Kiều Hân cũng hiểu Kiều Bùi đã thay đổi một chút. Trước kia anh tuyệt đối không yên tâm thoải mái ở chỗ này như vậy, chớ nói chi là ngày hôm qua, cô và anh làm rơi bình hoa trong lúc quấn quýt. Nếu là lúc trước, Kiều Bùi tuyệt đối không có suy nghĩ dọn dẹp những mảnh vụn kia, nhưng tối hôm qua anh thật sự đi thu dọn. Lúc ấy có lẽ anh cho rằng cô đã ngủ say, thật ra thì Kiều Hân cảm nhận được anh đứng lên từ trên giường. Chỉ là Kiều Hân tưởng tượng không ra dáng vẻ Kiều Bùi cầm cây chổi và xúc rác, càng không tưởng tượng được anh là người sẽ chú ý đến chuyện nhỏ đó. Nhưng mặc kệ anh đã làm gì, hoặc là từng có thay đổi gì vì cô. Đối với Kiều Hân mà nói, cô vẫn không có biện pháp sinh ra chút cảm tình gì với Kiều Bùi, chỉ cần bị anh tới gần, cô sẽ cảm thấy ghê tởm. Sau khi qua đi một màn làm cho người ta tức giận, bất an, Kiều Hân ôm chăn ngẩn người. Ngược lại vào lúc này, điện thoại di động cô để ở một bên đột ngột vang lên.