Kiều Hân cảm thấy rất mê mang, lúc ngồi lên xe lửa, cô mới chú ý tới bên trong buồng xe giường nằm lại có thể chỉ có một mình cô. Nhân viên trên xe lửa rất chăm sóc cô. Giúp cô để hành lý xuống, mang cho cô một ít thức ăn. Kiều Hân nằm lên chỗ nằm, xe lửa có quy luật chạy đi. Cô cho là mình sẽ thao thức, kết quả thần kỳ là cô lại không có mất ngủ. Không biết nên may mắn hay là khó chịu, nếu như cô không phải con gái nhà họ Kiều, vậy nghĩa là cô và Kiều Bùi không có*. Vừa nghĩ như thế, Kiều Hân dễ chịu hơn rất nhiều. Sáng sớm ngày hôm sau, xe lửa ngừng ở bên trong trạm xe lửa. Sau khi Kiều Hân vào trạm, liền liên lạc Đỗ Thiến Thiến. Lần này cô không cho Đỗ Thiến Thiến tới đón cô, đoạn thời gian trước cô quá làm phiền cô ấy, cô vẫn không nên gây thêm phiền toái cho cô ấy nữa. Ngược lại Đỗ Thiến Thiến vẫn nhiệt tình như vậy, nhất định tới đón cô. Chờ lúc Đỗ Thiến Thiến tới, còn giành nhận lấy hành lý của Kiều Hân. Chỉ là Kiều Hân lại có chút cảm giác không đúng, Đỗ Thiến Thiến thân thiết thì thân thiết, nhưng bây giờ ánh mắt Đỗ Thiến Thiến nhìn cô có chút là lạ. Lần này hình như Đỗ Thiến Thiến có tâm sự gì đó. Hơn nữa được Đỗ Thiến Thiến dẫn về nhà. Kiều Hân rất nhanh đã nhìn thấy ba mẹ của Đỗ Thiến Thiến đều ở bên trong nhà. Kiều Hân vội khách khí chào hỏi đối phương, nói: "Chào dì, chào chú." "Đừng khách khí, đừng khách khí." Mẹ Đỗ Thiến Thiến vừa nói, còn vừa ân cần nhận lấy hành lý của cô, ba Đỗ Thiến Thiến càng tiếp đón mời Kiều Hân đi qua ăn cơm. Kiều Hân theo bản năng liền nhìn sang Đỗ Thiến Thiến bên kia một cái, mặc dù ba mẹ của Đỗ Thiến Thiến vẫn đối với cô vô cùng tốt, nhưng cô vừa mới đến mà thôi, sao có thể liền gặp ba mẹ Đỗ Thiến Thiến? Lại nói thời gian này mới hơn chín giờ sáng, cũng không phải là chủ nhật, không phải bọn họ nên đi làm sao? Huống chi thời gian đâu mà chuẩn bị được một bữa ăn phong phú như vậy?! Hơn nữa cái nhà này, Kiều Hân cũng cảm thấy không thích hợp. Lần trước cô ở lại đây mấy ngày, trong ấn tượng, đây là nhà cũ của Đỗ Thiến Thiến, hiện tại để Đỗ Thiến Thiến ở một mình, cho nên thiết bị gia dụng lắp đặt trong nhà cũng có chút cũ. Nhưng bây giờ nhìn qua, toàn bộ đều không cũ như trước, cũng không biết thay đổi cái gì, di0en-da14n.le9.quy76.d00n nhưng cảm giác chính là không giống nhau. Đỗ Thiến Thiến vẫn cúi đầu. Thức ăn vô cùng phong phú. Mẹ Đỗ Thiến Thiến càng thêm không ngừng giúp Kiều Hân gắp thức ăn, còn cười nói: "Hân Hân, món ăn dì nấu có hợp khẩu vị không?" Kiều Hân khách khí trả lời: "Ăn ngon." Mẹ Đỗ Thiến Thiến rất nhanh nói: "Ăn ngon là tốt rồi. Đúng rồi, dì mua cho con khăn trải giường và chăn nệm mới, tất cả mọi thứ trong phòng ngủ đều là mới. . . . . ." "Quá phiền toái rồi." Kiều Hân sau khi kinh ngạc, không phải cô vừa mới đến thôi sao, sao nhà họ Đỗ lại đổi toàn bộ đồ dùng phòng ngủ chứ? "Sao lại phiền toái chứ? Đều là chúng ta nên làm." Lần này Kiều Hân có thể xác định là có vấn đề. Quả nhiên sau khi mẹ Đỗ, ba Đỗ đi, Đỗ Thiến Thiến liền đỏ mặt giải thích: "Hân Hân, tớ cũng không biết tại sao sẽ như vậy. . . . . . Kể từ sau khi cậu trốn đi, tớ liền được lãnh đạo công ty cất nhắc. Còn nữa, không phải ba tớ vẫn luôn là chức phó phòng tạm thời sao? Đoán chừng sẽ về hưu sớm, không có cơ hội chuyển thành chính thức, cũng không biết thế nào, lại có người ở phía trên giúp đỡ ông. . . . . . Sau đó ba tớ nghe nói là nhà họ Kiều của cậu an bài. . . . . . Tiếp đó không tới mấy ngày, có một phụ tá tới đây. . . . . . nói với mẹ tớ vài lời, nói chờ cậu trở về lần nữa, sẽ để cho nhà tớ chăm sóc cậu thật tốt. . . . . . Còn nói đúng thời gian cậu trở về, để cho nhà tớ chuẩn bị một chút, thậm chí còn tìm vài người giúp bố trí nhà tớ lại một lần. . . . . . Bồn cầu, phòng tắm đều làm mới, rèm cửa sổ cũng đều đổi mới. . . . . . Tớ cảm thấy thật không tốt, nhưng ba mẹ tớ. . . . . ." Kiều Hân nghe xong, trên mặt không biểu lộ gì. Cô chỉ đi tới bên cạnh Đỗ Thiến Thiến, lôi kéo tay Đỗ Thiến Thiến nói: "Thiến Thiến, không có gì. Tớ vẫn luôn muốn cảm tạ cậu, cậu đừng cảm thấy ngượng ngùng. . . . . ." Mặt Đỗ Thiến Thiến vẫn còn hồng hồng, vội tiếp tục nói: "Vậy cậu nhất định phải thoải mái một chút." Giống như nhớ tới cái gì, Đỗ Thiến Thiến rất nhanh chạy đến mở màn hình lên, màn hình rất nhanh liền hiển lộ ra trang web trò chơi "Đây là trò chơi mới nhất, cũng là những người đó giúp cài vào." Nói xong Đỗ Thiến Thiến như nhớ tới cái gì, vội chạy chậm vào phòng tắm, lúc đi ra cầm rất nhiều loại mỹ phẩm dưỡng da. "Những thứ này đều là những người đó đưa tới, còn có quần áo, giày, túi xách của cậu, những thứ kia mẹ tớ đã giúp cậu để trong tủ treo quần áo rồi. . . . . ." Điều kiện gia đình của Đỗ Thiến Thiến rất tốt, bình thường đều biết những nhãn hiệu lớn, nhưng những thứ đồ này của Kiều Hân, có rất nhiều thứ thật là đều chưa thấy qua, xem ra đắt tiền đến nỗi cắt đau thịt người. Kiều Hân nhận lấy những mỹ phẩm dưỡng da kia, từ nhỏ cô đã dùng những thứ đó, bao gồm tất cả quần áo, giầy dép, túi xách, mỹ phẩm dưỡng da, nước hoa của cô đều chuẩn bị theo yêu cầu của anh. Kiều Hân nhìn những thứ đồ này, thật ra không riêng gì những thứ này, thời điểm cô đi vào phòng ngủ kia, cô cũng cảm thấy tất cả đồ dùng bên trong căn phòng này đều nhiễm hơi thở Kiều Bùi, thưởng thức của anh, sở thích của anh. . . . . . Mặc kệ cô ở đâu, muốn làm cái gì, bóng dáng của anh giống như không tản đi, khống chế cuộc sống của cô!! Đỗ Thiến Thiến cũng không biết nên nói như thế nào, ban đầu cô kiên quyết đứng ở bên cạnh Kiều Hân, thế nhưng mấy ngày này, cô bị mẹ cô cằn nhằn quá nhiều. hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Hơn nữa thái độ nhà họ Kiều đối với Kiều Hân đã rất rõ ràng, vậy tại sao bộ dáng Kiều Hân lại không tốt chứ? Thấy thế nào đều là bảo bối Kiều Hân không tốt, đến cô - loại tiểu tốt không có quan hệ cũng được chiếu cố, chỉ vì giúp Kiều Hân có một nơi ở thoải mái hơn. Như vậy, Đỗ Thiến Thiến cũng cảm thấy bạn thân của mình không còn gì để nói rồi. Đỗ Thiến Thiến rất nhanh nói: "Kiều Hân, rốt cuộc cậu đang nháo cái gì với người nhà vậy, mặc kệ là bởi vì sao. . . . . . dựa theo bây giờ tớ thấy được, tớ cảm thấy người trong nhà của cậu đối với cậu rất tốt, nhất là anh của cậu, còn đích thân gọi điện thoại cho ba tớ. Ba tớ nói giọng nói của anh cậu đặc biệt dễ nghe, hơn nữa đặc biệt hòa khí. Anh cậu có thân phận như thế, còn có thể tao nhã lịch sự như vậy thì rất hiếm, tớ cũng muốn có một người anh như thế, có năng lực lại thương tớ." Kiều Hân không biết nên nói gì. Ngược lại Đỗ Thiến Thiến thấy cô vẫn không đáp lời, cũng không dám nói lời khuyên cô. Chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Chỉ là sau này cậu muốn làm thế nào?" Kiều Hân ngược lại sớm nghĩ xong những thứ kia: "Tớ muốn tìm việc làm, mấy ngày nữa tớ đi trường học nhìn một chút luận văn của tớ sao rồi, sau đó. . . . . ." Cô nhớ tới anh tìm cho cô công việc ở thư viện đó, "Sau đó làm thủ tục, chính thức tìm một công việc. . . . . ." "Không thành vấn đề, tớ đi với cậu." Đỗ Thiến Thiến sợ Kiều Hân chưa làm qua những thứ kia. Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Dù sao từ nhỏ đến lớn, Kiều Hân đều được anh sắp xếp mọi thứ, đi đâu cũng đều có tài xế, phụ tá đi theo. Kiều Hân lắc đầu nói: "Dù sao vẫn phải từ từ thích ứng." Cô được Kiều Bùi nuôi, nhưng đó cũng không có nghĩa là cô nhất định sẽ bị dưỡng thành một phế vật. Ngày hôm sau Kiều Hân học ngồi xe buýt đến trường học. Mặc dù cô chưa quen thuộc hoàn cảnh, nhưng ổn định tinh thần lại rồi, vẫn có thể làm xong. Chỉ là sau khi đến trường học, Kiều Hân liền phát hiện lần này mọi thứ vẫn được an bày thỏa đáng rồi. Cô gần như vừa tới trường học thì người trong trường đã tới giúp cô làm những thủ tục này rồi. Kiều Hân đã sớm biết đối thủ của cô khủng bố đến mức nào, nhưng cô mới hiểu được, sự lợi hại của anh không có gì mà không làm được, mà từng ý tưởng của cô đều sẽ bị đối phương dự đoán chính xác. Chờ làm xong những thứ này, Kiều Hân mới ra ngoài từ bên trong văn phòng. Kiều Hân vừa nhìn thấy bóng dáng kia liền ngây ngẩn cả người, cô thậm chí còn cho là mình nhìn lầm rồi. Người như Kiều Bùi sẽ rất ít xuất hiện ở địa phương này, cho dù là tham gia họp phụ huynh cho cô, tất cả đều phái phụ tá, thư ký tới đây. Sao anh lại đứng ở bên cây cột của văn phòng vào lúc này, còn một tay lấy ví tiền? Nhưng chờ lúc người nọ quay mặt sang, trong nháy mắt Kiều Hân liền bất động rồi. Cô cảm thấy thời gian giống như dừng lại. Kiều Bùi là loại người phơi thế nào cũng không đen, da thịt anh trắng noãn, bề ngoài xuất chúng. Đứng ở đó nhìn nho nhã, ngược lại giống như học giả, giọng nói của anh vẫn vững vàng như thế, "Tới đây." Kiều Hân nhìn anh, thở dài : "Anh ở đây làm gì?" Thấy cô không động, Kiều Bùi hiếm khi cất bước đi tới trước mặt cô. Kiều Hân lập tức cảm giác mình khó thở, một cỗ áp lực cực lớn đè nặng lên khiến cô không dám đi đối mặt với anh. Anh tới gần sẽ dẫn phát ra phản ứng dây chuyền, anh làm mấy chuyện đó với cô, những nụ hôn của anh rơi vào trên người cô, những chuyện mập mờ làm cho người ta đỏ hồng tới mang tai, lại hết sức nhục nhã. . . . . . Kiều Hân lui về phía sau môt bước, nhịn không được nói: "Kiều Bùi, anh đừng chỗ nào cũng nhúng tay vào được không? Cầu xin anh đi làm chút chuyện đứng đắn, đừng quấn lấy tôi nữa!!" Tại sao anh phải như bóng với hình hành hạ cô như vậy!! Sau khi nói xong những lời này, Kiều Bùi ngược lại đến gần cô hơn, dự cảm xấu hiện lên ở trong lòng Kiều Hân. "Anh đừng tới đây, tôi sẽ báo cảnh sát." Kiều Hân khẩn trương nhìn chung quanh một chút. Thời gian này, bên trong phòng khách lầu một ngược lại rất ít người, chỉ là cô vẫn cảnh cáo anh: "Ký giả tòa soạn báo thích nhất loại tai tiếng này. . . . . ." Kiều Bùi cũng bị chọc cười, anh đưa tay chạm vào gương mặt của cô, đang lúc Kiều Hân cho là anh muốn hôn mình, nhưng anh chỉ tới sát bên cạnh tai cô, nhẹ nhàng nói: "Anh chờ em cầu xin anh."