Sau khi Sophia Siméonidis đi khỏi, mỗi người đi vòng một lúc trong gian phòng rộng bất kỳ thế nào. Ông già Vandoosler muốn ăn tối trong những căn hộ của ông dưới bầu trời. Sau khi rời gian phòng, ông nhìn họ. Mỗi người trong ba chàng trai đứng áp sát một cách kỳ lạ trước một ô cửa sổ lớn và nhìn đăm đăm mảnh vườn trong đêm tối. Dưới những vòm bán nguyệt của họ, có thể nói đó là ba bức tượng được trả về. Tượng Lucien ở bên trái, tượng Marc ở giữa, tượng Mathias bên phải. Thánh Lucien, thánh Marc và thánh Matthieu, mỗi người hoá đá trong một hốc kê giường. Những gã kỳ cục và những vị thánh kỳ cục. Marc chắp tay sau lưng, đôi chân hơi doãng ra, đứng cứng đơ. Vandoosler đã gây nên nhiều điều ngu ngốc trong đời anh. Vandoosler rất yêu người con đỡ đầu của mình. Chưa bao giờ họ qua trên những vại nước rửa tội. - Chúng ta đi ăn tối đi – Lucien nói – Mình đã làm món pa-tê. - Pa-tê gì? – Mathias hỏi. Ba người đàn ông không nhúc nhích và nói chuyện với nhau từ cửa sổ này qua cửa sổ khác trong lúc nhìn mảnh vườn. - Thỏ rừng – Món pa-tê thật khô. Mình tin sẽ ngon miệng. - Thỏ rừng đắt đấy – Mathias nói. - Marc đã xoáy con thỏ rừng sáng nay và tặng mình - Lucien nói. - Thật vui – Mathias nói – Cậu ấy giống tính bác cậu ấy. Vì sao cậu lại xoáy con thỏ rừng, Marc? - Vì Lucien muốn có một con và thỏ rừng thì quá đắt. - Rõ ràng rồi – Mathias nói – Là như vậy. Hãy nói cho mình biết, thế nào mà cậu gọi Vandoosler như bác ruột bên ngoại cậu? - Vì mẹ mình cô đơn, đần độn. - Chúng mình đi ăn tối đi – Lucien nói – Vì sao cậu làm ông ấy bực mình? - Mình không làm ông bực mình. Mình yêu cầu ông thôi. Và Vandoosler, ông ấy đã làm gì để bị cách chức chứ? - Ông đã giúp một kẻ sát nhân chuồn đi. - Rõ ràng – Mathias nhắc lại – Vandoosler, tên ấy là sao? - Bỉ. – Thoạt đầu, tên được viết là Van Dooslaere. Không thể thực hiện được. Ông mình ở Pháp năm 1915. - A! – Lucien nói – Ông cả gan nhỉ? Ông có để lại những ghi chép và thư từ không? - Mình không biết gì hết – Marc nói. - Cần xới vấn đề – Anh nói không nhúc nhích khỏi cửa sổ. - Trong khi chờ đợi – Marc nói – đó là cái hố mà chúng ta sẽ đào. Mình không hiểu chúng ta ném chân vào cái gì. - Vào tình trạng rối rắm – Mathias nói – Con đường quen thuộc. - Chúng ta đi ăn thôi – Chúng ta vờ đã ra khỏi đó.