Xác Chết Dưới Gốc Sồi
Chương 14
Chỉ tới chủ nhật, ba nhà truyền giáo mới báo cáo việc gì đó hơi vững chắc. Thứ bảy, Pierre Relivaux chỉ đi mua báo. Marc nói với Lucien rằng Relivaux chắc chắn chỉ nói “báo chí” chứ không phải “những tờ báo” và một ngày nào đó cần kiểm tra điều đó chỉ để vui mà thôi. Dẫu sao chăng nữa, ông ta không nhúc nhích, giam kín trong nhà mình với báo chí của ông ta. Có thể ông ta sợ Cảnh sát đến thăm. Không có gì xảy ra và ông ta trở lại vững tâm. Marc và Lucien theo dõi không rời bước khi ông ta đi vào mười một giờ sáng. Relivaux kéo họ tới một căn hộ nhỏ ở quận mười lăm..
- Trong một dặm – Marc tóm tắt trong lúc báo cáo với Vandoosler – Cô gái ở gác tư. Cô ta thật dễ thương, khá ẻo lả, phong cách dịu dàng, thụ động, không tằn tiện.
- Hãy công nhận phong cách “thà là một người nào đó hơn là không ai cả” – Lucien nói rõ – về mặt cá nhân, có yêu cầu cao về tư cách, mình không tán thành sự hoảng sợ ấy làm cho các cậu chuyển hướng vào bất kỳ ai.
- Yêu cầu cao – Marc nói – nên cậu mới có một mình. Chúng ta hãy xác nhận điều này.
- Đúng thế – Lucien nói – Nhưng đó không phải là vấn đề buổi tối. Tiếp tục bản báo cáo của cậu đi, anh lính.
- Hết rồi. Cô gái được cất giấu, được nuôi bao. Cô ta không làm việc, chúng tôi có được tin này ở trong phường.
- Vậy là Relivaux có một người tình. Trực giác của bác rất tốt – Lucien nói với Vandoosler.
- Không phải trực giác đâu – Marc nói – Cảnh sát trưởng có bề dày kinh nghiệm.
Người đỡ đầu và người con đỡ đầu trao đổi với nhau bằng những lời ngắn gọn.
- Con hãy tham gia vào việc gì có liên quan tới con, Thánh Marc – Vandoosler nói – Liệu các cậu có tin chắc đó là một người tình không? Có thể đó là cô em gái hay em họ.
- Chúng cháu đã đứng ở sau cửa và đã nghe – Marc giải thích – Kết quả: Không phải là em gái y. Relivaux rời cô ta vào quãng bảy giờ. Gã này làm cho con có cảm tưởng là một kẻ nguy hiểm thảm hại.
- Đừng nhận xét nhanh thế – Vandoosler nói.
- Chúng ta đừng đánh giá thấp kẻ thù – Lucien nói.
- Kẻ săn-hái chưa về à? – Marc hỏi – Còn ở trong cái thùng ư?
- Ừ – Vandoosler nói – và Sophia đã không gọi điện thoại về. Nếu bà ấy muốn giữ bí mật việc của mình, lại muốn làm yên lòng những người thân cận, bà ấy sẽ báo lin cho Juliette. Nhưng không có gì, không có một tín hiệu nào cả. Đã bốn ngày rồi. Sáng mai, Thánh Mathieu gọi điện cho Leguennec. Ta sẽ nhắc lại cho ông ta nguyên văn của ông ta vào tối nay. Cái cây, con hào, cô người tình, người vợ bị mất tích. Leguennec sẽ tiến hành. Chiều nay ông ta sẽ tới.
*
Mathias gọi điện thoại. Anh trình bày những sự việc bằng một giọng nhạt nhẽo.
Leguennec ưng thuận tiến hành.
Ngay chiều hôm ấy, hai Cảnh sát tấn công cây sồi dưới sự chỉ huy của Leguennec là người hết sức tránh Pierre Relivaux ở gần mình. Thực tế ông không hỏi ông ta vì ông ta.
Thực tế ông không hỏi Relivaux bởi vì ông này ở giới hạn hợp pháp và ông biết điều này. Leguennec hành động dưới sự xung động và muốn nói hết những nơi này nhanh nhất nếu ở đây không xuất hiện điều gì. Hai Cảnh sát đang đào bới thu hút ông. Họ sẽ lấp kín cái hào.
Từ cửa sổ tầng hai, căn gác của nhà Trung đại học, Marc, Mathias và Lucien ép sát vào nhau nhìn.
- Cây sồi ấy, nó sẽ chán ngấy – Lucien nói.
- Cậu im mồm đi – Marc nói – Vậy cậu không hiểu việc đó là nghiêm trọng ư? – Vậy cậu không biểu vào lúc nào đó người ta có thể tìm thấy Sophia ở dưới cái cây chứ? Còn cậu cười bò ra hử? Trong khi mình, từ năm ngày nay, mình còn không viết nổi một câu nào chững chạc một chút phải không, ngay một câu hơn bảy từ?
- Mình đã nhận thấy – Lucien nói – Cậu thất vọng.
- Nhưng cậu, cậu có thể tự kiểm chế. Hãy lấy Mathias làm thí dụ. Cậu ấy có tiết độ. Cậu ấy im miệng.
- Đối với Mathias, việc đó là tự nhiên. Cái đó rốt cuộc sẽ chơi cậu ấy những vố. Cậu có nghe không, Mathias?
- Mình nghe. Mình không cần.
- Cậu không bao giờ nghe theo ai cả. Cậu chỉ nghe để mà nghe thôi, cậu lầm rồi.
- Cậu im đi, Lucien – Marc kêu lên – Mình nói với cậu việc đó là nghiêm trọng. Mình, mình rất yêu Sophia Siméonidis. Nếu người ta tìm thấy bà ấy ở đó, mình nôn mửa và mất trí mất. Hãy im lặng! Một viên Cảnh sát nhìn cái gì đó. Không... Hắn tiếp tục.
- Này – Mathias nói – Người đỡ đầu của câu đến đằng sau Leguennec kìa. Ông đến làm gì vậy? Ông không thể yên lặng được một lần sao?
- Không thể được, người đỡ đầu muốn có mặt ở khắp nơi – Marc nói – Tồn tại ở khắp nơi. Vả lại, hầu như đó là việc ông làm trong đời ông. Mọi chỗ mà ông không sống ở đó hầu như đối với ông là khoảng không hoang vắng đang giơ tay vẫy gọi ông. Càng cố nén mình trong bốn mươi năm ông càng không biết mình đang ở đâu nữa, không ai biết nữa. Thực tế, người đỡ đầu là một tụ hợp hằng nghìn người đỡ đầu dồn nén trong cùng một kiểu. Ông nói một cách bình thường, ông bước, ông đi mua bán, nhưng thực tế cậu bắt tay làm việc đó cậu không biết thoát ra thế nào. Một kẻ hay gây gổ, một Cảnh sát lớn, một kẻ phản bội, một kẻ phá hoại, một người bán hàng rong, một người sáng tạo, một người cứu nạn, một thuỷ thủ, một người đi tiên phong, một kẻ sát nhân, một người bảo vệ, một kẻ lười biếng, một hoàng thân, một kẻ tài tử, một kẻ cuồng nhiệt, cuối cùng thì tùy ý cậu gọi là gì cũng được. Trừ ra cậu không bao giờ là người lựa chọn mà là ông.
- Mình nghĩ cần ngậm miệng lại – Lucien nói.
- Mình dễ bị kích động – Marc nói – Mình có quyền nói. Mình vẫn cứ ở căn gác của mình.
- Về căn gác, chính cậu đã viết cẩu thả những trang giấy ấy mà mình đã đọc ở trên bàn cậu, phải không? Về thương mại đầu thế kỷ thứ mười một phải không? Chính cậu có những ý nghĩ ấy ư? Đã kiểm tra rồi chứ?
- Không ai cho phép cậu đọc. Nếu việc đó không làm cậu thích ló ra khỏi những đường hào của cậu thì không ai ép cậu.
- Có chứ. Cái đó làm mình thích. Nhưng người đỡ đầu của cậu làm gì?
*
Vandoosler lại gần những người đào đất mà không gây tiếng động. Ông đứng sau Leguennec và cao hơn hẳn một cái đầu. Leguennec là một người dân Bretoa, tầm vóc nhỏ, rộng vai, lực lưỡng, tóc cứng như rễ tre, hai bàn tay rộng.
- Chào Leguennec – Vandoosler nhẹ nhàng nói.
Viên thanh tra quay ngoắt lại. Ông chòng chọc nhìn Vandoosler vẻ bị tác động.
- Sao rồi? – Vandoosler nói – Cậu đã quên sếp của cậu rồi ư?
- Vandoosler... – Leguennec chậm rãi nói – Vậy là... chính bác ở đằng sau vụ việc bất chính này ư?
Vandoosler mỉm cười.
- Tất nhiên – Ông trả lời – Rất vui được gặp lại cậu.
- Tôi cũng vậy – Leguennec nói – Nhưng...
- Tôi biết. Tôi không để mình bị nhận ra. Không phải ngay lập tức. Cái đó sẽ gây một lối xấu. Cậu dừng băn khoăn lo lắng. Tôi sẽ câm lặng cũng như cậu im lặng là có lợi nếu cậu không tìm thấy gì hết.
- Tại sao lại gọi tôi?
- Tôi thấy đó là một việc tốt đối với cậu. Vả lại đây là khu vực của cậu. Hơn nữa, trước kia bản chất cậu là tò mò mà. Cậu thích câu cá và cả nhện biển nữa.
- Bác thực sự nghĩ rằng người đàn bà này bị giết à?
- Tôi không biết gì hết. Nhưng tôi tin chắc rằng có cái gì đó trục trặc. Chắc chắn như vậy, Leguennec ạ.
- Bác biết những gì?
- Không có gì hơn những điều đã nói với cậu ở điện thoại sáng nay. Một người bạn của tôi. Về việc này, đừng mệt lòng tìm hiểu những kẻ đã đào chiếc hào đầu tiên. Đó cũng là những người bạn cả thôi. Việc đó làm cậu có được thời gian. Đừng nói một lời nào với Relivaux đấy. Ông ta nghĩ rằng tôi tìm cách giúp ông ta. Môt cô người tình ngày thứ bảy – chủ nhật ở quận mười lăm. Tôi sẽ chuyển cho cậu địa chỉ nếu xét cần thiết. Nếu không, không có lý do gì làm ông ta bực mình, ta bỏ rơi và ta làm cho ngợp.
- Tất nhiên rồi – Leguennec nói.
- Bây giờ tôi chuồn thôi. Như thế thận trọng hơn đối với cậu. Đừng liều báo cho tôi về cái đó – Vandoosler nói trong lúc chỉ cái hố dưới gốc cây. Tồi có thể thấy tất cả chuyện gì đang xảy ra, tôi ở bên cạnh mà. Dưới bầu trời.
Vandoosler ra hiệu về phía những đám mây rồi lẩn đi.
*
- Họ lấp đất lại kìa! – Mathias nói – Không có gì hết.
Marc thở phào thực sự khuây khoả.
- Cái rèm – Lucien nói.
Anh xát hai bàn tay vào đôi chân tê cứng vì đứng giám sát lâu, bị kẹt giữa người săn-hái và nhà Trung đại học. Marc đóng cửa sổ lại.
- Mình sẽ nói chuyện này với Juliette – Mathias nói.
- Việc đó không thể chờ đợi được ư? – Marc hỏi – Dẫu sao thì chiều nay cậu làm việc ở đấy phải không?
- Không, hôm nay là thứ hai. Thứ hai đóng cửa tiệm.
- A phải. Vậy cậu hãy làm theo ý cậu.
- Hầu như – Mathias nói – báo cho cô ấy biết bạn gái cô ấy không có ở dưới gốc cây sẽ là nhân từ, phải không, người ta đã khá lo lắng như vậy. Thật dễ chịu khi biết rằng bà ấy dạo chơi ở nơi nào đó.
- Ừ. Cậu hãy làm theo ý cậu.
Mathias biến đi.
- Cậu nghĩ gì về chuyện này? – Marc hỏi Lucien.
- Mình nghĩ rằng Sophia đã nhận được tấm bưu thiếp của gã Stelyos ấy, bà ấy gặp lại gã và thất vọng về chồng mình, bà bực bội ở Paris, luyến tiếc mảnh đất quê hương, bà ấy đã quyết định chuồn đi với gã Hy Lạp. Sáng kiến hay. Mình không thích ngủ với Relivaux. Hai tháng nữa kể từ nay, khi những nỗi xúc động đầu tiên đã được dồn nén, bà ấy sẽ gửi tin về. Một tấm bưu thiếp nhỏ từ Athènes, Hy Lạp.
- Không, mình nói về Mathias cơ. Mathias, Juliette, cậu nghĩ gì về họ? Cậu không thấy gì sao?
- Không đáng kể gì.
- Nhưng những mánh khoé nhỏ? Cậu không thấy những mánh khoé nhỏ ư?
- Có chứ, những mánh khoé nhỏ. Cậu biết đấy, khắp nơi đều có những mánh khoé nhỏ. Không có chuyện bẻ gãy ba chân một con vịt. Cái đó làm cậu bực mình ư? Cậu muốn cô ấy à?
- Mà không – Marc nói – Thực tế mình không hề nghĩ tới cô ấy. Mình nói những điều ngu ngốc – Quên đi.
Họ nghe tiếng chân Cảnh sát trưởng bước lên cầu thang.
Không dừng lại, ông kêu lên khi đi qua, rằng không có gì để nói cả.
- Ngừng những cuộc chiến đấu – Lucien nói.
Trước khi đi ra, anh nhìn Marc còn đứng trước cửa sổ. Ngày tàn.
- Tốt hơn cả là cậu lại bắt đầu với việc buôn bán làng xã của cậu – Anh nói – Không có gì để xem cả. Bà ấy đang ở trên một hòn đảo ở Hy Lạp. Bà ấy đang chơi. Những người Hy Lạp là những dân chơi mà.
- Cậu lấy ở đâu cái thông tin này?
- Mình vừa bịa ra thôi.
- Cậu hẳn có lý. Hẳn bà ấy đã chuồn rồi.
- Cậu muốn ngủ với Relivaux à?
- Đáng thương hại – Marc nói.
- Vậy là cậu thấy rõ. Bà ấy đã chuồn rồi.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
66 chương
16 chương
65 chương
11 chương