Xác Ấm
Chương 15
Sáng hôm sau cơn bão tan. Tôi đang nằm ngửa trên giường bên cạnh Julie. Một tia nắng chói chang xuyên qua làn bụi trong không khí và gom lại thành một quầng nóng trắng trên dáng người co quắp của nàng. Nàng vẫn đang quấn chặt chiếc chăn. Tôi ngồi dậy đi ra hiên trước. Mặt trời mùa xuân làm cả khu phố bạc trắng, và âm thanh duy nhất là tiếng kẽo kẹt trong gió của dây xích đu rỉ sét ở sân sau. Câu hỏi lạ lùng trong giấc mơ vẫn vang vọng trong đầu tôi. Tôi không muốn phải đối mặt với nó, nhưng tôi nhận ra chẳng mấy chốc việc này sẽ đi đến hồi kết. Đến chín giờ tôi sẽ đưa nàng về hiên nhà bố nàng, và tất cả sẽ qua. Cánh cổng sẽ đóng sầm lại, và tôi sẽ lầm lũi ra về. Liệu tôi có thể để nàng đi không? Tôi chưa từng hỏi câu nào hóc búa hơn. Một tháng trước trên Trái đất này chưa có gì khiến tôi nhớ nhung, thích thú hay thèm muốn. Tôi biết mình có thể mất tất cả mà chẳng có chút cảm xúc gì, và tôi dễ dàng chấp nhận điều đó. Nhưng tôi đã mệt mỏi với những điều dễ dàng rồi.
* * *
Khi tôi quay trở vào trong, Julie đang ngồi trên mép giường. Nàng có vẻ chuệnh choạng, vẫn còn nửa thức nửa ngủ. Tóc nàng đúng là một thảm họa tự nhiên, y như những cây cọ sau trận gió lốc.
“Chào buổi sáng,” tôi nói.
Nàng rên lên. Tôi cố hết sức để không nhìn nàng trong khi nàng ưỡn lưng, vươn vai, và chỉnh lại dây áo ngực rồi khẽ rên lên một tiếng. Tôi có thể thấy rõ từng cơ bắp và đốt sống trên người nàng, và vì nàng đã không mặc gì rồi nên tôi tưởng tượng ra nàng không có cả da nữa. Từ các kinh nghiệm khủng khiếp của mình tôi biết những tầng lớp bên trong cơ thể nàng cũng rất đẹp. Những kì công điêu khắc cân xứng dược giấu kín trong nàng như những chi tiết nạm ngọc của một cái đồng hồ, những tác phảm nghệ thuật không ai được nhìn thấy.
“Chúng ta định kiếm đồ ăn sáng ở đâu bây giờ?” nàng lầm bầm. “Tôi đói meo rồi.”
Tôi ngần ngừ. “Có thể… đến được… Sân vận động… trong một tiếng. Nhưng… sẽ cần xăng. Cho Mercey.”
Nàng dụi mắt. Nàng bắt đầu mặc lại bộ quần áo vẫn còn ẩm. Một lần nữa tôi lại cố không nhìn chằm chằm. Cơ thể nàng uốn lượn và đàn hồi khác hẳn da thịt của Người Chết.
Đột nhiên mắt nàng lộ vẻ lo lắng. “Chết tiệt. Anh biết không? Tôi phải gọi điện cho bố tôi.”
Nàng nhấc điện thoại bàn lên, và tôi ngạc nhiên khi nghe thấy có tiếng bip bip. Chắc hẳn đồng loại của nàng rất chú trọng giữ cho đường dây điện thoại hoạt động. Tất cả những thứ phụ thuộc vào điện tử hoặc vệ tinh có lẽ đã hỏng từ lâu, nhưng những kết nối thực, những đường dây ngầm chạy dưới đất, chúng có thể tồn tại được một thời gian nữa.
Julie quay số. Nàng căng thẳng chờ đợi. Rồi vẻ nhẹ nhõm tràn ngập khuôn mặt nàng. “Bố, con Julie đây.”
Ở đầu kia điện thoại tuôn ra một tràng quát tháo. Julie để ống nghe ra xa tai và nhìn tôi như muốn nói. Bắt đầu rồi đây. “Vâng, bố, con không sao, con ổn cả, còn sống và nguyên vẹn. Nora đã kể cho bố nghe chuyện xảy ra rồi chứ ạ?” Từ đầu kia lại có thêm nhiều tiếng quát tháo nữa. “Vâng, con biết bố sẽ đi tìm, nhưng bố tìm sai chỗ rồi. Là cái tổ nhỏ ở sân bay Oran cơ. Chúng nhốt con vào một căn phòng toàn người chết, như là phòng chứa thức ăn ấy, nhưng sau vài ngày thì… con đoán chúng đã quên mất con. Con đi thẳng ra, phá khóa một cái xe và lái đi. Giờ con đang trên đường về rồi, con chỉ dừng lại để gọi điện cho bố thôi.” Ngừng một lát. Nàng liếc nhìn tôi. “Không, ờ, bố đừng cử ai đến nhé. Con đang ở phía ngoại ô phía Nam, con đã gần…” Nàng đợi. “Con không biết, đâu đó gần xa lộ, nhưng bố...” Nàng gồng người lên và đổi sắc mặt. “Cái gì?” Nàng hít một hơi. “Bố, tại sao bố lại nói về mẹ lúc này? Không, tại sao bố lại nhắc đến mẹ, chuyện này không giống thế một tí nào. Con đang trên đường về rồi, con chỉ… Bố! Đợi đã, bố nghe con đi được không? Đừng cử ai đến cả, con đang về đây, được chứ? Con có xe, con đang trên đường về, chỉ… Bố!” Từ đầu bên kia chỉ còn sự im lặng. “Bố?” Im lặng. Nàng cắn môi nhìn xuống sàn. Rồi nàng cúp máy.
Tôi nhướng mày lên. Trong lòng tràn ngập những câu hỏi mà tôi không dám thốt lên thành lời.
Nàng xoa xoa trán rồi chầm chậm thở ra. “R này, anh đi tìm xăng một mình được không? Tôi cần… suy nghĩ một chút.” Nàng không hề nhìn tôi. Tôi rụt rè chìa tay ra đặt lên vai nàng. Nàng hơi giật mình, rồi dịu lại, rồi đột nhiên quay lại ôm ghì lấy tôi, vùi mặt vào áo tôi.
“Tôi chỉ cần một phút thôi,” nàng nói, buông tôi ra và bình tĩnh lại.
Thế là tôi để nàng lại. Tôi tìm thấy một can xăng rỗng trong gara và đi xung quanh phố, tìm một chiếc xe còn đầy bình xăng để hút. Khi đang quỳ bên một chiếc Chevy Tahoe bẹp rúm với ống dẫn xăng đang kêu xòng xọc trong tay, tôi chợt nghe thấy tiếng động cơ nổ ở đâu đó đằng xa. Tôi lờ nó đi. Tôi tập trung vào vị xăng cay gắt trong miệng. Khi can đã đầy, tôi quay về chỗ ngõ cụt, nhắm mắt lại và để cho mặt trời chiết qua mi mắt. Rồi tôi mở mắt ra và cứ đứng đó hồi lâu, tay cầm cái can nhựa đỏ như một món quà sinh nhật muộn. Chiếc Mercedes đã biến mất.
* * *
Trong nhà, trên bàn ăn, tôi tìm thấy một mẩu giấy nhắn. Trên giấy viết gì đó, những chữ cái mà tôi không ghép lại được thành từ, nhưng cạnh đó là hai bức ảnh lấy ngay. Cả hai đều là ảnh Julie, do Julie chụp, với chiếc máy ảnh giơ ra xa hết cỡ và quay về phía nàng. Trong một bức ảnh nàng đang vẫy tay. Cử chỉ ấy có vẻ ỉu xìu, miễn cưỡng. Trong bức ảnh kia nàng đang dặt tay trên ngực. Mặt nàng vẫn bình thản, nhưng mắt nàng ươn ướt.
Tạm biệt, R, bức ảnh thì thầm với tôi. Đã đến lúc rồi. Đã đến lúc nói lời chia tay. Anh có thể nói lời chia tay không?
Tôi giơ bức ảnh ra trước mặt, ngắm nhìn chăm chú. Tôi xoa tay lên bề mặt ảnh, làm những màu sắc mới hiện ra nhòe đi thành một vệt mờ màu cầu vồng. Tôi đã định đem nó theo, nhưng không. Tôi chưa sẵn sàng biến Julie thành một kỉ vật.
Nói đi, R. Cứ nói đi.
Tôi đặt trả bức ảnh trên bàn và rời khỏi ngôi nhà đó. Tôi không nói gì.
* * *
Tôi đi bộ về sân bay. Tôi không biết điều gì đang đợi tôi ở đó. Cái chết hoàn toàn ư? Có thể lắm. Sau những lộn xộn tôi gây ra, đám Xương Khô có thể sẽ loại trừ tôi như một thứ rác rưởi truyền bệnh. Nhưng một lần nữa tôi lại chỉ còn có một mình. Thế giới của tôi nhỏ hẹp, lựa chọn của tôi không nhiều. Tôi không biết phải đi đâu nữa.
Chuyến đi bốn mươi phút bằng ô tô sẽ là một chặng đường dài mất cả ngày khi đi bộ. Trong khi tôi bước đi, gió hình như đã đổi chiều, và cơn dông hôm qua lại hiện lên ở đường chân trời chuẩn bị cho một màn tái diễn. Mưa cuồn cuộn trên đầu tôi, từ từ thu hẹp khoảng trời xanh lại như một ống kính máy ảnh khổng lồ. Tôi đi nhanh, bước chân cứng nhắc, gần như là hành quân vậy.
Mẩu trời xanh bé xíu trên đầu tôi tối lại thành màu xám, rồi màu chàm, rồi mây cuối cùng cũng đóng kín nó lại. Mưa trút xuống. Mưa ào ào từng đợt xối xả khiến cho cơn mưa tối hôm qua chỉ như một luồng hơi nước nhẹ phun ra ở quầy hoa quả. Tôi hết sức bối rối khi bỗng cảm thấy mình đang lạnh. Khi nước tràn qua quần áo tôi ngấm vào từng lỗ chân lông, tôi thậm chí còn rùng mình nữa. Và mặc dù gần đây ngủ nhiều đến ghê gớm, giờ tôi lại thấy buồn ngủ. Tôi đã như thế ba đêm liền rồi.
Tôi rời khỏi xa lộ ở lối ra tiếp theo và trèo lên một bồn tiểu cảnh hình tam giác đang nằm giữa con đường và bờ dốc dẫn xuống lối ra. Tôi lao qua các bụi cây thấp chui vào giữa đám cây cao, một khu rừng nhỏ gồm khoảng mười hoặc mười hai cây tuyết tùng trồng theo một thiết kế đẹp mắt để giúp hồn ma những người đi đường bớt căng thẳng.
Tôi cuộn tròn lại dưới gốc một cái cây, những cành gầy guộc của nó cũng giúp che chắn cho tôi phần nào, rồi nhắm mắt lại. Khi chớp lóe lên ở đường chân trời như đèn nháy và sấm rền vang tới tận từng khúc xương của tôi, tôi chìm vào bóng tối.
* * *
Tôi đang ngồi với Julie trên chiếc 747. Tôi nhận ra đây là một giấc mơ. Một giấc mơ đích thực, chứ không phải buổi chiếu lại cuộc sống đã được ghi hình của Perry Kelvin. Đây hoàn toàn là do tôi. Hình ảnh đã rõ ràng hơn những vệt mờ nhạt não tôi cố tạo ra trong giấc mơ đầu tiên ở sân bay, nhưng mọi thứ vẫn có vẻ run run, gượng gạo, giống như video nghiệp dư so với bộ phim chuyên nghiệp bóng bẩy của Perry.
Julie và tôi ngồi xếp bằng, đối mặt với nhau, lơ lửng trên những đám mây bao phủ cánh máy bay trắng muốt. Gió lùa qua tóc chúng tôi, nhưng không mạnh hơn so với một cuộc dạo chơi thư thái trên chiếc xe mui trần.
“Giờ anh lại còn mơ được cơ à?” Julie hỏi.
Tôi rụt rè mỉm cười. “Chắc vậy.”
Julie không cười. Mắt nàng lạnh băng. “Chắc là anh không có gì để mơ cho đến khi gặp chuyện gái gú. Anh giống như một chú học sinh trung học phổ thông đang cố viết nhật kí vậy.”
Giờ chúng tôi lại đang ở dưới mặt đất, ngồi trên một bãi cỏ xanh ngập nắng ở một khu ngoại ô. Một cặp vợ chồng béo phì khủng khiếp đang nướng tay chân người ở phía sau. Tôi cố tập trung nhìn vào Julie.
“Tôi đang thay đổi.”
“Tôi không quan tâm,” nàng đáp. “Giờ tôi đã về đến nhà. Tôi đã quay lại với thế giới thực, nơi anh không tồn tại. Trại hè đã kết thúc rồi.”
Một chiếc Mercedes có cánh bay qua bầu trời đằng xa và biến mất với một tiếng nổ siêu âm trầm trầm.
“Tôi đã đi rồi,” nàng nói, nhìn thẳng vào mắt tôi. ‘Chúng ta đã rất vui, nhưng chuyện đó qua rồi. Mọi việc phải như vậy.”
Tôi lắc đầu, tránh nhìn vào mắt nàng. “Tôi chưa sẵn sàng.”
“Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra chứ?’
“Tôi không biết. Tôi chỉ hi vọng sẽ có một điều gì đó. Một phép màu.”
“Làm gì có phép màu. Mọi chuyện đều phải có nguyên nhân và hệ quả, mơ mộng và thực tế, Người Sống và Người Chết. Hy vọng của anh thật nực cười. Tính lãng mạn của anh thật đáng xấu hổ.”
Tôi lo lắng nhìn nàng.
“Đã đến lúc anh trưởng thành rồi đấy. Julie đã quay về chỗ của mình, và anh cũng phải quay về chỗ của anh, mọi chuyện phải là như thế. Đã luôn như thế. Sẽ luôn như thế.”
Nàng cười, để lộ hàm răng nhọn hoắt vàng khè. Nàng hôn tôi, nhai nát môi tôi, cắn gãy răng tôi, và nhá đến tận óc tôi trong lúc gào thét như một đứa trẻ đang hấp hối. Tôi sặc sụa trong dòng máu nóng đỏ của chính mình.
* * *
Tôi mở choàng mắt và bật dậy, đẩy những cành cây sũng nước ra khỏi mặt. Trời vẫn còn tối. Mưa vẫn nện rầm rầm xuống đất. Tôi rời khỏi lụm cây và trèo lên cây cầu bắc qua đường. Tôi dựa vào lan can cầu, nhìn ra xa lộ trống trơn và đường chân trời tối thẳm phía xa. Một ý nghĩ duy nhất đập thình thịch trong đầu tôi như một cơn đau đầu đầy giận dữ: Các người đã sai rồi. Bọn quỷ dữ khốn kiếp các người đã sai rồi. Về tất cả mọi thứ.
Qua khóe mắt, tôi thấy một dáng người ở đầu bên kia cây cầu. Dáng người đen sẫm ấy tiến về phía tôi bằng những bước đều đặn nhưng ì ạch. Tôi co người lại, chuẩn bị chiến đấu. Sau khi lang thang quá lâu một mình, những Người Chết đơn độc thường không biết phân biệt giữa đồng loại với Người Sống nữa. Và nhiều người đã quá sa đọa, quá quen với cuộc sống kiểu này, đến nỗi họ không còn quan tâm gì nữa. Họ sẽ ăn bất kì ai, bất kì thứ gì, ở bất kì đâu, bởi vì họ không còn biết cách nào khác để giao tiếp. Tôi tưởng tượng ra một trong những sinh vật ấy nhảy xổ vào Julie khi nàng dừng chiếc Mercedes lại để dò đường, bóp những bàn tay bẩn thỉu quanh mặt nàng và cắn vào cái cổ mảnh dẻ của nàng, và khi hình ảnh ấy bắt rễ trong đầu tôi, tôi đã sẵn sàng xé vật trước mặt mình thành từng mảnh không còn hình thù gì nữa. Cơn giận nguyên sơ đáng sợ tràn nhập trong lòng tôi mỗi khi tôi nghĩ đến chuyện có ai làm hại nàng. Sự tàn bạo của giết và ăn thịt người chẳng khác gì lời trêu chọc hồn hậu so với cơn khát máu chi phối toàn bộ bản thân tôi này.
Dáng người to kềnh nọ lảo đảo đến gần tôi hơn. Một tia chớp chiếu vào mặt hắn, và tôi buông tay xuống.
“M?”
Mới đầu tôi suýt không nhận ra anh. Mặt anh đã bị cào xé, và trên người anh là vô số vết cắn.
“Chào,” anh gầm gừ. Mưa tuôn xuống mặt anh và đọng lại trong các vết thương của anh. “Đi… tránh… mưa.” Anh đi qua bụi cây nước nhỏ tong tong của tôi và trèo theo đường dốc xuống xa lộ bên dưới. Tôi theo anh đi xuống khoảng đường khô bên dưới cây cầu. Chúng tôi ngồi co ro trên mặt đất, xung quanh đầy lon bia và kim tiêm cũ.
“Làm gì… ở … ở… tận đây?” tôi hỏi anh, loay hoay tìm từ. Tôi chỉ mới im lặng chưa đầy một ngày mà đã han gỉ thế này đây.
“Đoán xem,” âm nói, chỉ vào các vết thương của mình. “Xương Khô. Đuổi tôi đi.”
“Xin lỗi.”
Âm hầm hè. “Kệ… mẹ nó.” Anh đá một lon bia đã bạc phếch vì nắng. “Nhưng đoán… xem” Một cái gì đó như nụ cười làm khuôn mặt tan nát của anh bừng sáng lên. “Vài người… đi cùng tôi.”
Anh chỉ xuống xa lộ, và tôi thấy tám chín người nữa chậm rãi đi về phía chúng tôi.
Tôi bối rối nhìn M. “Đi… cùng? Tại sao?”
Anh nhún vai. “Mọi chuyện ở nhà… điên lắm. Việc thường ngày… đảo lộn.” Anh chỉ một ngón tay vào tôi. “Cậu.”
“Tôi?”
“Cậu và… cô ấy. Có gì đó… trong không trung. Chuyển động.”
Chín Xác Sống kia dừng lại dưới chân cầu và đứng đó, nhìn chúng tôi trân trối.
“Chào,” tôi nói.
Họ lảo đảo và khẽ rên lên. Một người gật đầu.
“Cô gái đâu?” âm hỏi.
“Tên cô ấy là Julie.” Câu ấy tuôn ra khỏi miệng tôi một cách trơn tru, như một hơi trà hoa cúc ấm nóng.
“Ju…lie,” âm khó nhọc nhắc lại. “Được. Cô ấy… đâu?”
“Đi rồi. Về nhà.”
Âm nhìn mặt tôi. Anh đặt tay lên vai tôi. “Cậu… ổn chứ?”
Tôi nhắm mắt lại và chầm chậm hít một hơi. “Không.” Tôi nhìn ra xa lộ, nhìn về phía thành phố. Và có điều gì đó nảy ra trong đầu tôi. Mới đầu nó chỉ là một cảm giác, rồi thành một ý nghĩ, và cuối cùng là một lựa chọn. “Tôi sẽ đi theo cô ấy.”
Sáu âm tiết. Tôi lại vừa phá vỡ kỉ lục rồi.
“Đến… Sân vận động?”
Tôi gật đầu.
“Vì sao?”
“Để… cứu cô ấy.”
“Khỏi… cái gì?”
“Tất cả… mọi thứ.”
Âm nhìn tôi một lúc lâu. Giữa Người Chết với nhau, một cái nhìn sâu thẳm có thể kéo dài đến hàng phút. Tôi tự hỏi liệu anh có hiểu điều tôi vừa nói hay không, ngay cả khi chính tôi cũng không hiểu. Đó chỉ là linh cảm mà thôi. Một phôi thai hãy còn đỏ hỏn của một kế hoạch.
Anh ngước lên nhìn bầu trời, và mắt anh bỗng có vẻ xa xăm. “Tối qua… tôi… mơ. Mơ thật sự. Kí ức.”
Tôi trố mắt nhìn anh.
“Nhớ lại… hồi còn bé. Mùa hè. Cháo… lúa mì. Một cô gái.” Anh nhìn tôi. “Nó.. như thế nào?”
“Cái gì?”
“Cậu đã… cảm thấy. Cậu biết… nó là gì không?”
“Anh… nói gì thế?”
“Giấc mơ của tôi,” anh nói, mặt đầy kinh ngạc như một đứa trẻ đứng trước kính viễn vọng. “Những thứ ấy… là tình yêu à?”
Một thoáng rùng mình chạy dọc xương sống tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hành tinh của chúng ta đang lao về góc xa xôi nào của vũ trụ vậy? âm đang nằm mơ, đang nhớ lại những kí ức cũ, hỏi những câu hỏi lạ lùng. Mỗi ngày tôi lại nói thêm được nhiều hơn. Chín Người Chết vô danh đang đứng với chúng tôi dưới cây cầu này, cách xa sân bay và tiếng rít điều khiển của những bộ xương đến hàng dặm, đứng đây chờ đợi… điều gì đó.
Một tờ giấy mới đang trải ra trước mặt chúng tôi. Chúng tôi sẽ vẽ gì lên đó? Chọn màu gì cho cái màu xám xịt trống trải này?
“Tôi sẽ… đi cùng.” âm nói. “Giúp cậu vào đó, cứu cô ấy.” Anh quay lại nhìn những Người Chết đang chờ đợi. “Giúp chúng tôi nhé?” Anh hỏi, giọng không cao hơn chút nào so với tiếng trầm trầm bình thản thường ngày. “Giúp cứu… cô gái? Cứu…” Anh nhắm nghiền mắt để tập trung. “Ju…lie?”
Những Người Chết linh hoạt hẳn lên khi nghe thấy cái tên ấy, ngón tay động đậy, mắt nhìn láo liên. Âm có vẻ hài lòng. “Giúp tìm… thứ bị mất?” Anh hỏi với giọng rắn rỏi mà tôi chưa từng nghe được từ cổ họng rách toạc của anh. “Giúp… khai quật?”
Các Xác Sống nhìn M. Họ nhìn tôi. Họ nhìn nhau. Một người nhún vai. Một người gật đầu. “Giúp,” một người rên lên, và tất cả cùng khò khè lên tiếng đồng tình.
Tôi nhận ra một cười toe toét đang nở ra trên mặt mình. Tôi không biết mình đang làm gì, hay chuyện gì sẽ xảy ra khi chuyện đó hoàn thành, nhưng ở bậc cuối của chiếc thang vượt thành này, ít nhất thì tôi cũng biết tôi sẽ được gặp lại Julie. Tôi biết tôi sẽ không nói lời tạm biệt. Và nếu những người tị nạn đứng không vững này muốn giúp, nếu họ nghĩ họ đã thấy được điều gì đó quan trọng hơn là một chàng trai chạy theo một cô gái, thì họ có thể giúp, rồi chúng tôi sẽ biết chuyện gì xảy ra nếu chúng tôi nói Có trong khi thế giới cứng đờ như xác chết lại hét lên Không.
Chúng tôi bắt dầu loạng choạng tiến về hướng Bắc trên xa lộ chạy về phía Nam, và cơn dông lùi dần về phía rặng núi như thể sợ chúng tôi.
Chúng tôi đang trên đường đây. Chắc chắn chúng tôi sẽ đi đến một đâu đó.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
107 chương
107 chương
464 chương
24 chương
64 chương