“Ngươi, ngươi là?!” Vạn Ninh trước giờ chưa từng thấy ai có mắt màu xanh lục, mà lại là màu xanh hết cả mắt thế này, không hề có lòng trắng, nếu nhìn kĩ còn có thể thấy một đường thẳng tắp ở ngay chính giữa đồng tử, tựa như mũi kim vàng nằm giữa viên ngọc bích xanh biếc. Đây không phải là đôi mắt và đồng tử của người bình thường, hơn nữa nước da trắng cùng đôi mắt màu xanh kia, khiến Vạn Ninh không khỏi nghĩ tới một đối tượng. “A, A Bạch?” Vạn Ninh hét lên như vậy, nam tử trước mắt đột nhiên có thay đổi lớn! Eo của y bắt đầu mọc vảy, hai cánh tay dán vào hai bên người, rồi nhập vào với cơ thể; hai chân y cũng hợp lại làm một, trở nên càng dài và mềm dẻo hơn; vậy nên không thể đứng được mà đổ xuống mặt đất; tóc dần dần hòa vào với đầu, gáy to ra, kích thước từ đầu đến chân trở nên bằng nhau; mặt y trơn nhẵn lại, mũi biến mất, miệng kéo rộng, thè ra lưỡi rắn đỏ tươi. Điều duy nhất không thay đổi, ấy là đôi mắt tựa như ngọc bích kia. A Bạch – Chú rắn trắng to lớn quen thuộc cứ như vậy xuất hiện trước mặt Vạn Ninh. Vạn Ninh trợn mắt há mồm nhìn nam tử mới rồi còn đứng cạnh mình giờ đã biến thành một con rắn lớn, đầu óc trống rỗng. Miệng hết mở ra rồi ngậm lại, mãi không thốt lên nổi tiếng nào. Hắn run rẩy ngón tay chỉ về phía đại xà, không thể tin nổi. Hắn hít một hơi, lại hít một hơi nữa, lùi về phía sau, lại lùi về phía sau. Cuối cùng, vẫn không khỏi kinh hãi hét lên. “A á á á ~” Vạn Ninh vừa la hét, vừa vội vàng chạy xuống núi thoát thân. Rắn trắng to lớn kia không phản ứng gì cả, chỉ im lặng nhìn chỗ Vạn Ninh mới đứng một lát, sau đó chậm rãi bò lên xà nhà. ========================================================================== “A Ninh sao giờ con mới về? Có cảm tạ vị công tử kia đàng hoàng không đấy? A Ninh? A Ninh?” Vạn đại nương thấy thằng con mình từ ngoài trở về, chẳng nói chẳng rằng đã chạy ào vào phòng. “Thật tình, rõ ràng huyện lão gia không làm gì chúng ta nữa rồi, mặt mũi vẫn cứ hết trắng lại đỏ là sao…” Vạn Ninh chạy xộc vào phòng, nhảy lên giường cuốn chặt mình trong chăn. Trong đầu không ngừng lướt qua hình ảnh một con rắn trắng to lớn vắt vẻo trên xà nhà, rồi hình ảnh lúc nó cuốn thành mấy vòng quanh thân thể hắn, rồi dáng vẻ không hề phòng bị của nó lúc ngủ say, lại cả dáng vẻ khi nó cắn mút lấy cổ hắn dù rằng chẳng có cái răng nào, và còn cả cái hôm nó cứu hắn khỏi con hổ hung dữ kia nữa. Sau đó hình ảnh nam tử xinh đẹp tóc trắng vận bạch y, còn đôi mắt thì xanh biếc hiện lên. Giọng nói của y thật dịu dàng dễ nghe, dung mạo thì thanh lệ tuyệt luân, dáng vẻ lại điềm đạm cơ trí, còn cả cơ thể tinh tế thon thả… mới nhìn mấy lần, hắn đã nhớ rõ rành rành về con người ấy. Không, y không phải là người, là yêu quái, là xà yêu! Y là một con xà yêu có thân hình to lớn, là một con xà yêu sẽ quấn chặt lấy người hắn rồi cùng hắn ngủ, là một con xà yêu sẽ mút mút gặm gặm cổ hắn, là một con xà yêu đã từng cứu mạng hắn, là một con xà yêu biến thành người để giúp hắn thoát khỏi vòng tù tội, là một con xà yêu đã tặng cho thôn dân biết bao nhiêu bảo thạch xinh đẹp, là một con xà yêu trước giờ chưa từng hại người, là một con, một con xà yêu… dịu dàng thiện lương… Vạn Ninh xốc chăn lên, cầm lấy hộp gỗ đặt bên gối, cẩn thận mở ra, nhìn mấy tập vảy rắn trong suốt lấp lánh bên trong, đang tỏa ra ánh sáng ngũ sắc hiền hòa. “Đẹp thật…” Thế nhưng, y là xà yêu. “A Bạch đối xử rất tốt với mình…” Thế nhưng, y là xà yêu. “Dáng vẻ y cắn cổ mình rất đáng yêu…” Thế nhưng, y là xà yêu. “Mình chạy đi thế này không hiểu y có buồn lòng không…” Thế nhưng, y là xà yêu. Y là xà yêu, y là xà yêu, y là xà yêu, y là xà yêu —- “Y là A Bạch!” Dường như hạ quyết tâm nào đó, Vạn Ninh đặt hộp gỗ xuống, lại chạy xộc ra khỏi phòng. “A Ninh à, sắp ăn tối rồi con còn đi đâu?” “Mẹ à, tối nay con không ngủ ở nhà đâu!” ========================================================================== “A Bạch! A Bạch!” Vạn Ninh xông vào miếu, ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, nhưng lại không thấy gì cả. Hắn đặt bình rượu hoa quả cố ý mua về để chuộc tên lên bàn, còn mang theo nến đến thắp sáng từng giá nến một, khiến căn phòng sáng sủa ấm áp. Hắn chạy ra sau hậu đường tìm kiếm cẩn thận, vẫn chẳng thấy A Bạch đâu, thế là lại xông ra ngoài, quen miệng hét về phía ngọn núi tối đen như mực: “A Bạch ~ Ngươi nghe thấy không ~ Ta đến xin lỗi ngươi này ~ Xin lỗi ~ Ngươi nghe thấy thì mau tới đi ~” Mảnh rừng vẫn chỉ đáp lại bằng những tiếng “u~ u~ u~”. Vạn Ninh thầm nghĩ, có lẽ A Bạch ra ngoài một lát, sẽ về ngay thôi, thế là hắn lại ôm đống rơm rạ lúc trước trải ra để nằm ngủ chẳng biết có người thu dọn gọn gàng từ lúc nào ra, cẩn thận tìm một chỗ mà hắn cho rằng A Bạch dù ở bên ngoài cũng chắc chắn nhìn thấy, trải rơm xong thì ngồi xuống. Một khắc, hai khắc* trôi qua, A Bạch chưa về? Ba khác, bốn khắc trôi qua, A Bạch vẫn chưa về? *1 khắc =15 phút Vạn Ninh nhìn bình rượu trên bàn, cảm thấy mình đúng là hồ đồ, chỉ mua có mỗi lễ tạ tội mà quên mua ít thức ăn, bữa tối nay và bữa sáng mai đều không có gì cả. Tuy nói có thể ra ngoài bắt một con gà rừng chim rừng nào đó về nướng ăn, nhưng hắn lại sợ lúc mình đi thì A Bạch trở về, nếu y lại đi luôn, thì chẳng phải không gặp được sao? “Không được! Mình nhất định phải gặp được A Bạch, xin lỗi y đàng hoàng, xin y đừng tức giận!” Vậy là Vạn Ninh dằn cơn đói của mình xuống, tiếp tục đợi. Nửa canh giờ… một canh giờ… * 1 canh giờ = 2 tiếng Vạn Ninh đã từ ngồi đợi thành nằm đợi luôn rồi, phủ chiếc khăn trải bàn đắp cùng A Bạch bữa trước lên người. Nến trên giá từng cây từng cây một lụi tắt, chỉ còn lại một vài ánh nến le lói. Vạn Ninh trong khoảng thời gian chờ đợi đằng đẵng, ôm cái bụng đói ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, sắc trời đã tờ mờ sáng, tiếng gà gáy từ nơi xa vọng lại. Vạn Ninh bật người dậy, vội vàng chạy ra xem bình rượu trên bàn, thế nhưng bình rượu hoa quả vẫn đầy như cũ, không thiếu ngụm nào. Vạn Ninh thất vọng sụp vai xuống, thở dài một hơi. “A Bạch không về rồi…” Vạn Ninh đi ra cửa miếu, nương theo ánh nắng nhàn nhạt cố gắng tìm kiếm trong thảm rừng xanh thẳm một bóng hình màu trắng, thế nhưng vẫn không thấy gì cả. “Có khi nào A Bạch giận rồi không?” Vạn Ninh thầm nghĩ, tối qua thất lễ chạy thoát thân, lại còn la hét nữa, nhất định khiến A Bạch đau lòng rồi. “A Bạch ~ Xin lỗi ~ Ngươi về đi mà ~” Vạn Ninh buồn bực hét về phía núi rừng. “A Bạch ~ Xin lỗi mà ~ Ngươi tha thứ cho ta được không ~” Nhưng dẫu Vạn Ninh có la hét thế nào, giữa núi rừng, ngoài tiếng cỏ cây rì rào cùng tiếng giọng nói hắn vọng lại, thì vẫn chẳng có lời đáp nào. Nhìn sắc trời ngày càng sáng, hắn thực sự muốn ở lại miếu cả ngày để chờ A Bạch, nhưng tối qua không ăn cơm tối, giờ bụng đói muốn chết, hơn nữa hắn cũng không thể không đi đốn củi, cha mẹ hắn bảo rằng, đừng cho rằng kiếm được mười lượng bạc thì có thể lười biếng, ông trời sẽ tức giận đó. Nghĩ đi nghĩ lại, Vạn Ninh vẫn chỉ đành thổi tắt vài cây nến còn sót lại, đặt bình rượu hoa quả xuống chỗ mát dưới gầm bàn, sau đó trước khi rời khỏi căn miếu vẫn lại hét về phía núi sâu. “A Bạch ~ Ta để bình rượu lại cho ngươi ~ Tối sẽ lại tới tìm ngươi nhé ~ Ngươi đừng tức giận ~ Ta xin lỗi ~” Sau khi xin lỗi lần nữa, Vạn Ninh mới chần chừ mà xuống núi. ========================================================================== Vội vàng xuống núi về nhà, sau đó ăn liền hai bát cháo, mang theo rìu và lương khô làm bữa trưa, Vạn Ninh lại lên núi. Thế nhưng cả ngày hôm nay tâm hồn hắn cứ như treo ngược cành cây, cứ đốn chưa được vài khúc gỗ, lại chạy ra miếu ngó thử, rốt cuộc thậm chí còn chạy thẳng đến gần miếu đốn củi. Đến trưa thì ăn lương khô trong miếu, ngủ một giấc. Ngủ dậy thì việc đầu tiên đấy là xem bình rượu hoa quả có bị ai động vào không, thế nhưng kết quả vẫn y như cũ khiến hắn thất vọng. Buổi chiều sau khi chặt thêm một ít củi, hắn thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, phải mong chóng xuống núi bán gỗ, nếu nhỡ giờ tan chợ, sẽ không bán được giá. “Biết thế thì mình đã tiện tay mang luôn cả thức ăn cho bữa tối với bữa sáng mai rồi, gỗ có thể chia ra bán hai ngày mà.” Vạn Ninh nghĩ thế. Xuống núi bán một ít gỗ, hắn tiện đường mua ít hoa quả tương đối ngọt, về nhà hùng hùng hổ hổ ăn cơm tối xong, thì liền cầm theo mấy cái bánh bao làm bữa sáng ngày hôm sau, sau đó nhân lúc trời còn sáng, cầm hoa quả, bữa sáng, rìu, giỏ đựng củi, nến, đồ để thay và một tấm chăn mỏng lên núi. (Miêu: cắm trại hả mậy?) Vạn đại nương nhìn cậu con mang vác lắm thứ như thế, liền nhắc nhở: “Con tính chuyển nhà lên núi luôn đấy hả?” Vạn Ninh đeo giỏ đựng củi vác một đống đồ đạc lên căn miếu nhỏ trên núi, từ xa trông thấy cửa miếu đã mở rồi. “Mình nhớ trước lúc đi đã đóng cửa rồi mà…” Vốn đang nghĩ mình không thể sai sót vậy được, thì dòng suy nghĩ chuyển hướng, Vạn Ninh đột nhiên cười rộ lên, ba bước rồi hai bước xông về phía trước. “A Bạch!” Bước vào miếu, quả nhiên là một con rắn trắng to như bắp đùi, thế nhưng, lại đang nằm xụi lơ trên mặt đất. “A Bạch? Ngươi làm sao vậy A Bạch?” Vạn Ninh sợ hãi quẳng giỏ đựng củi sang một bên, chạy tới ôm rắn trắng to lớn kia vào lòng. Hắn căng thẳng chạm vào người và bụng A Bạch, nhiệt độ bình thường, không hề mất thân nhiệt; áp tai xuống đoạn thân cách đầu bảy tấc của y, tim vẫn còn đập, hơn nữa còn rất ổn định; lại dán mặt vào hai lỗ mũi của y để kiểm tra hô hấp, hô hấp có quy luật không hỗn loạn chút nào… Ể, mà sao cái kiểu hô hấp này thấy quen quen… Vạn Ninh mới nghĩ như vậy, thì một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ miệng rắn. “Ế, lẽ nào?!” Còn chưa kịp quay lại kiểm tra bình rượu trên bàn có bị động vào hay không, thì cảm giác lạnh lẽo, mềm mại và ẩm ướt quen thuộc đã phút chốc tập kích cổ hắn. Chẹp chẹp! “Khò khò ~ Hức!”