Rõ ràng chỉ còn nửa ngày nữa là về đến gia trang, nhưng vì Huỳnh bị thương nên phải trì hoãn lại. Ba ngày sau Huỳnh vẫn như trước cùng Thu Trường Thiên dây dưa, vết thương lớn dường như đang liền sẹo, tựa hồ đối với hắn không có ảnh hưởng gì, lại còn muốn nhân cơ hội khiêu khích Thu Trường Thiên một phen. Thu Trường Thiên nghĩ đến phía sau của Huỳnh có thể lại bị thương, có điều chính mình muốn đối hắn kiềm chế, nhưng là hoàn toàn không thể. Tỷ như hiện tại… Vì tránh đi miệng vết thương của Huỳnh nên tư thế có chút quái dị, lại hiên ngang ghé vào giữa hai chân của Thu Trường Thiên vì hắn dùng miệng hầu hạ. Thu Trường Thiên cảm thấy được chính mình có thể thật sự trúng độc, sẽ làm người kia nhiễm độc. Biết rõ là không thể, nhưng trên mặt vẫn một vẻ trầm luân. Huỳnh phát hiện hắn không tập trung, dùng ánh mắt xoi mói nhìn lên, cái lưỡi đỏ sẫm liếm liếm khóe miệng. Nhịn nửa ngày Thu Trường Thiên hừ một tiếng, dùng tay ấn đầu của Huỳnh ý bảo hắn tiếp tục, một tay đè nén ngực phải của chính mình. Bệnh của hắn tựa hồ rất nặng. Huỳnh tuy rằng thích làm cho Thiên thoải mái, nhưng hắn càng thích hơn khi chính mình và Thiên cùng thoải mái. Thiên đã thật nhiều ngày không đụng tới lỗ nhỏ phía sau, tuy rằng có giúp phía trước của hắn lấy ra thứ màu trắng gì đó, nhưng mà mặt sau vẫn rất ngứa. Thiên lại không chú tâm, Huỳnh di chuyển đem cái vật cứng rắn đó bỏ ra, lại lặng lẽ vuốt ve trên tay. Thu Trường Thiên nửa khép mắt miên man suy nghĩ, Huỳnh lén xoay người đứng dậy cũng không có phát hiện, trong lòng Huỳnh xuất hiện loại cảm giác khẩn trương nói không nên lời, lại khiến tiểu hài tử đang làm chuyện xấu này thấy có điểm hưng phấn. Tách ra hai chân đem hạ thân của Thu Trường Thiên kề sát, tay còn đang phủ trước vật cực nóng kia, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa… Đột nhiên cảm thấy có điểm quái dị, Thu Trường Thiên mở to mắt “Ngươi…” Nguy rồi, đã bị phát hiện. Huỳnh hoảng hốt đột nhiên dùng lực ngồi xuống. “A!!” Kêu lên chính là Thu Trường Thiên… Huỳnh bị đẩy lùi vào góc giường, thấy Thu Trường Thiên lo lắng quan sát hậu đình của mình. Có phải rất đau, bất quá hoàn hảo không có xảy ra việc gì, Thu Trường Thiên ngẩng đẩu chỉ thấy Huỳnh dè dặt một bộ đáng thương nhìn hắn hề hề cười, muốn bực cũng bực không được “Ngươi không thể cẩn thận một chút được sao?” Thấy Thiên không có sinh khí, giống như tiểu hài tử Huỳnh liền vội tiến tới, cong khóe miệng “Thích…” Nói xong còn hừ một tiếng. Thiên đã thật nhiều ngày chưa cùng hắn làm chuyện ‘Thích’, là Thiên không đúng, Thiên không cho hắn mới lén làm chứ bộ. Thu Trường Thiên giơ tay “Lại đây.” Huỳnh lập tức nhào qua. Cẩn thận tránh vết thương của Huỳnh mà ôm hắn vào trong ngực “Có biết ngươi đang bị thương hay không?” Rõ ràng Huỳnh đối vết thương của mình không thèm để ý, cũng chưa từng có biểu hiện đau đớn, hắn cũng không biết vài ngày liên tục không làm khiến Huỳnh bực bội. Nhẹ nhàng mơn trớn bắp đùi nhẵn mịn của Huỳnh, Thu Trường Thiên lại thất thần. Năng lực hồi phục của Huỳnh tuyệt đối không tầm thường, mới qua ba ngày ngắn ngủi thôi mà miệng vết thương đã thu nhỏ lại, không còn chảy máu nữa. “A…” Bị Thu Trường Thiên sờ soạn làm Huỳnh có điểm ngưa ngứa, nhưng không có đẩy Thu Trường Thiên ra, ngược lại càng dùng sức cọ cọ trong lòng ngực hắn. Ánh mắt Thu Trường Thiên thoáng chốc trầm mê, đem bàn tay Huỳnh đang nắm vuốt hạ thân hắn kéo ra. Huỳnh mất hứng trừng hắn, còn chưa nguôi giận, một hơi cắn lên ngực của Thu Trường Thiên. Thu Trường Thiên lông mi vừa nhíu, nhưng không kêu ra tiếng. Tiểu *** phụ không biết sống chết này, vì muốn tốt cho ngươi nên cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, ngược lại thành lỗi của ta. Huỳnh còn chưa có thu răng lại, tiếp tục cắn vào bắp thịt săn chắc của Thu Trường Thiên. Thu Trường Thiên cũng không ngăn cản hắn, ngược lại dùng đầu ngón tay ma xát đầu nhũ của Huỳnh. Cái miệng bướng bỉnh đang cắn loạn lập tức nhả ra kêu lên một tiếng: “Ân a…” Nhẹ nhàng vuốt ve hai núm tiểu lạp nhỏ xinh, nâng đối phương lên “Thích?” “…Thích…” Huỳnh khẽ đung đưa mông của mình, cọ sát từ phía sau liền cảm thấy có vật gì đó cứng rắn đang trồi lên. Ánh mắt Thu Trường Thiên hơi nhíu lại, một tay nâng cằm Huỳnh lên, cúi đầu hôn xuống. Cảm giác mãnh liệt như trước đều muốn đem đối phương nuốt vào bụng, kỹ xảo hôn môi của Huỳnh càng ngày càng tốt, hắn liền giống một đứa trẻ mới sinh, dạy cái gì đều học rất nhanh. Thật vất vả mới dừng lại được, vật phấn nộn giữa hai chân Huỳnh đã hoàn toàn theo dục vọng ngóc đầu dậy. Thu Trường Thiên cũng vùng lên hưng phấn, lại đem Huỳnh đang nằm trong lòng ngực bế xuống. Huỳnh bắt lấy cổ tay Thu Trường Thiên không muốn ly khai, trong lòng trừ bỏ dục vụng còn có thêm lửa giận. Thu Trường Thiên hôn nhẹ lên trán hắn “Ta không đi, chỉ muốn lấy thuốc mỡ thôi mà, bằng không sẽ vào không được ” . Huỳnh nghe không hiểu, thế nhưng lời nói trấn an cùng ngữ khí lộ ra dục vọng khó nhịn của Thu Trường Thiên đồng dạng giống hắn, suy nghĩ một chút liền buông lỏng tay ra. Hắn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm như đang muốn nói cho Thu Trường Thiên ── Nếu ngươi dám đi, ta sẽ rất tức giận, phi thường tức giận. Thu Trường Thiên không có đi, từ trong tủ quần áo lấy ra thuốc mỡ lúc trước mua ở hồng phố, lại trở về giường. Mới vừa đi tới bên giường đã bị Huỳnh cố sức ôm lấy, sợ đụng tới miệng vết thương, Thu Trường Thiên đem hắn ấn xuống giường, cúi người hôn lên đôi môi khêu gợi kia, dường như muốn nuốt rụng đầu lưỡi của hắn mà liếm mút không ngừng. “Thiên…Thích…Thích…” Hiển nhiên hai chân tự động mở ra, kẹp lấy thắt lưng của Thu Trường Thiên, tính khí hai người theo sự va chạm mà cọ xát vào nhau. Thu Trường Thiên xoay người đem Huỳnh đè xuống, khẽ hôn trấn an, mặc cho Huỳnh hé môi hướng miệng hắn muốn tiếp tục, dọc từ trán xuống cổ, lại mò đến trước hai điểm hồng phấn trên ngực Huỳnh, cuối cùng Huỳnh cũng ngoan ngoãn không nháo loạn, để cho Thu Trường Thiên phục vụ hắn. Như muốn khen thưởng liền dùng sức mút hai núm đậu đỏ trước ngực “A ân…” Mở hộp gấm trong tay ra, bên trong chưa dùng qua màu hồng nhạt, mùi hương rất dịu, Thu Trường Thiên lấy tay vét ra một ít. Huỳnh thuận theo liền mở rộng hai chân trước. Thu Trường Thiên cười cười, đem hai chân Huỳnh khép lại, ánh mắt Huỳnh có chút khó hiểu, đem thân thể của hắn lật nghiêng qua, rồi mới nâng đầu gối đối phương lên. Như vậy sẽ không đè lên miệng vết thương của Huỳnh, động tác cũng phải có giới hạn, tuy rằng như vậy không đủ sướng, nhưng đây là tình huống bắt buộc. Tách một bên mông phấn nộn của Huỳnh ra, đem thuốc mỡ trong tay tiến vào. “A ân…” Chẳng qua ấn vào một ngón tay, Huỳnh liền biểu hiện phi thường khát khao, thiếu chút nữa không thể giữ được hắn. “Thích…Thiên… Thích…” “Đúng vậy còn muốn sao.” “Đúng vậy…Còn muốn…” “Ân, nói sao.” “Còn muốn…Thiên…Còn muốn…Nói sao còn…Còn muốn…” “Ha hả.” Hắn trước là lo lắng có nên trừng phạt vật nhỏ *** loạn này một chút hay không, rút ngón tay ra, nhắm ngay trước huyệt khẩu còn chưa thả lỏng, đột nhiên mãnh liệt cắm xuống. “A!!!” Chỉ tiến vào một nửa, Thu Trường Thiên cũng không có nhẹ nhàng “Còn muốn?” Theo bản năng Huỳnh lắc đầu “Thiên…” “Cho ngươi lại kêu” Lại dùng một chút lực ấn xuống, toàn bộ đều đã cắm hẳn vào trong. “A a a…Thiên…Thiên…A…Ngô ngô…” “Khóc?”Tâm tình Thu Trường Thiên không tồi, giật giật thắt lưng, lần đầu tiên tiểu gia khỏa khóc ở trên giường “Còn muốn?” “Ngô ngô ngô…”Tay Huỳnh nắm chặt lấy sàng đan, động đậy thân thể, muốn cái vật kia của Thiên chơi đùa trong thân thể mình. Thu Trường Thiên mặc kệ hắn di chuyển, thời điểm sắp rút ra hoàn toàn , liền mãnh liệt tiến vào, lại một lần nữa chưa vào hẳn. “A a…Ngô ngô…Ngô…” Huỳnh không dám nháo loạn, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập nước mắt cầu xin. Tốt lắm, như vậy mới đúng. Tuy rằng hắn thích biểu hiện *** đãng của Huỳnh, thế nhưng Huỳnh rất chủ động, có đôi khi hắn cảm thấy cái vật kia của chính mình mới là đang bị hưởng dụng. Như bây giờ là được rồi, quyền chủ đạo hẳn là ở trong tay hắn, hắn muốn làm cho Huỳnh sung sướng, muốn Huỳnh vì ý loạn tình mê mà gọi tên hắn, muốn cho Huỳnh khóc, liền như vậy van cầu hắn. Cố ý để cho Huỳnh khóc hồi lâu, mới ngậm vào đầu nhũ của hắn như muốn lấy lòng. Tiểu hài tử ngốc này, đến như thế rồi còn chưa hiểu ý của Thu Trường Thiên, hắn là muốn thiếu niên này giao toàn bộ nhiệm vụ cho hắn. Tuy rằng rất đau, thế nhưng cảm giác thật thư sướng, vẫn là phối hợp mà ôm lấy đầu của Thu Trường Thiên. “Thiên…Ân a…A a… Ngô… Ngô ngô ân…” Thẳng đến khi Thu Trường Thiên hưởng thụ đã đủ, mới xấu xa để cho Huỳnh vừa khóc vừa đạt tới cao trào. Lúc này Thu Trường Thiên cảm thấy mình chưa bao giờ có sự thỏa mãn như vậy, tuy rằng thời điểm các bằng hữu vui đùa thường thích ngược đãi người dưới thân, nhưng Thu Trường Thiên chưa từng có loại ham mê này, với lại không thể hiểu được cái loại hành vi như thế sao có thể giúp hưng phấn, nhưng hiện tại hắn đã hiểu. Hơn nữa suy nghĩ hảo hảo muốn nghiên cứu thêm. Lần này thật sự là Huỳnh mệt muốn chết rồi, nằm bẹp trên giường, mồ hôi cùng nước mắt dính đầy trên nệm, hai mắt thất thần thật giống như búp bê không có linh hồn. Thu Trường Thiên rút hạ thân ra, Huỳnh hừ một tiếng. Chất lỏng màu trắng trộn lẫn cùng màu hồng nhạt trong tiểu huyệt chảy ra, Thu Trường Thiên cúi đầu nhìn xuống. Cư nhiên không có chảy máu, màu hồng nhạt kia chính là thuốc mỡ lúc trước đã dùng qua. Thu Trường Thiên giúp Huỳnh lau người, thoải mãn hôn lên trán hắn, xuống giường khoác lên một tấm áo choàng “Người đâu.” Người hầu chưa tiến vào ngay, cùng lúc cửa phòng mở theo đó vang lên một thanh âm. “Chuẩn bị phòng tắm.” _____________________________________________________________ Tiêu : Đúng là một đôi *** đãng. Mà ta thấy có khuynh hướng SM nha :(( Không muốn bị lọt đâu, lúc edit cái đoạn tự nghĩ của tên Thiên sao mà hâm thế không biết