Thời điểm đợi cháo mang lên, người hầu đã báo lại, trong trang cũng không có ai biết lai lịch của tiểu hài tử này, thậm chí còn chưa từng gặp qua. Sắc mặt Thu Trường Thiên vẫn khó coi như trước, bất quá cánh tay vẫn không có thả lỏng mà ôm chặt lấy thiếu niên. Nhạc Tiểu Lâu đành phải bảo bọn họ tiếp tục điều tra, đồ ăn trên bàn sớm đã được đem đi hâm nóng, thiếu niên lại một lần nữa buồn ngủ. Độ nóng của cháo nấu thực vừa phải, hương thơm đưa tới khiến cho thiếu niên liền mở mắt. “Cũng nấu cho ta một chén.” Thu Trường Thiên trừng (mắt) nhìn Nhạc Tiểu Lâu. Nhạc Tiểu Lâu vô tội cười khổ, “Chờ ngươi nửa ngày, cũng chưa ăn cơm.” Thiếu niên không hề có ý tứ động thủ, Thu Trường Thiên tới gần thuận tay cầm lấy chén cháo, còn cẩn thận vừa khuấy vừa thổi. Trong cháo cũng thả vài miếng thịt gà, bất quá hương vị thịt gà cùng lúc trước bất đồng, còn mang thêm một chút mùi vị thơm mát, làm cho Nhạc Tiểu Lâu cũng muốn ăn ngay bây giờ. “Phải nhai, biết không?” Thấy Nhạc Tiểu Lâu không khách khí mà ăn như heo, thiếu niên có chút lo lắng liền túm lấy tay áo của Thu Trường Thiên. Thế nhưng Thu Trường Thiên lại múc một thìa cháo đưa tới trước miệng mình thổi thổi, lo lắng nói, “Phải nhai.” Đột nhiên ánh mắt thiếu niên mở thật to trông thực đáng thương, cùng với tử sắc bảo thạch lúc này giống như cũng muốn rơi lệ. “Thiên…” Đột nhiên trái tim Thu Trường Thiên mãnh liệt co thắt, tay cầm không chắc làm muôi trong bát rơi trên mặt đất, kèm theo một tiếng kêu thanh thúy vang lên. “Hắn có thể nói được.” Thanh âm còn rất êm tai. Thu Trường Thiên nắm chạt tay, tiếp nhận thìa cháo mới, cuối cùng uy thiếu niên một hơi. Thiếu niên nhẹ nhàng tiếp nhận, bất quá vẫn là trược tiếp nuốt xuống, lần này sắc mặt Thu Trường Thiên vẫn không tốt, nhưng cái gì cũng chưa nói. “Thiên.” Lại uy một hơi. “Thiên.” Tái uy một hơi. “Thiên.” “Câm miệng.” Thu Trường Thiên cảm thấy được mặt hắn có điểm nóng như lửa đốt, trái tim cũng đập không bình thường, có thể do hắn bị bệnh chăng. Thiếu niên không nghe lời, còn muốn gọi hắn, Thu Trường Thiên đột nhiên di chuyển nhanh hơn, nhưng không thô bạo, trước khi thiếu niên lại mở miệng gọi tên hắn thì một hơi cháo thứ hai cũng liền truyền đến. Nhạc Tiểu Lâu húp ngay một chén cháo nhỏ, sẽ không tái ăn. “Tiểu hài tử này có thể nói được câu khác hay không?” Hắn hiện tại chợt thấy thực kỳ quái, tại sao không có gió lại cảm thấy rét run cả người, trên cánh tay bắt đầu nổi một tầng da gà. Thu Trường Thiên vừa uy thiếu niên vừa nói, “Ta cảm thấy được hắn căn bản sẽ không nói.” “Quái lạ, chẳng lẽ hắn không có người thân thích sao? Đừng nói là từ trong núi sâu tới nha?” “Không biết,” nhớ tới bộ dáng nhiệt tình của thiếu niên tối hôm qua, Thu Trường Thiên nói ‘Có lẽ vậy, giống một con thú nhỏ, làm việc chỉ bằng bản năng.” Nhạc Tiểu Lâu cười ha ha, mặc dù đang cười nhưng trong tâm lại dao động. Tiểu hài tử này sao lại đột nhiên xuất hiện trong thôn trang hắn ở, tại sao không có người nào nhìn thấy, tại sao vừa xuất hiện liền khiến cho Thu Trường Thiên chú ý, vẫn là thắc mắc tên nhóc kia sao lại xuất hiện ở nơi này, hộ vệ trong thôn trang cũng không phải dễ đối phó, cho dù có là một cao thủ đi chăng nữa cũng nhất định không dám xâm nhập một mình. Chẳng lẽ tiểu hài tử này là người có võ công tuyệt đỉnh? Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Nhạc Tiểu Lâu, Thu Trường Thiên không một tiếng động ngoảnh mặt về phía sau lắc lắc đầu. Tối hôm đó hắn cũng đã thăm dò qua , trong cơ thể thiếu niên không có một chút chân khí nào, bằng không hắn cũng không dám để cho một võ lâm cao thủ kề cận, hắn vẫn còn muốn mệnh dài trăm tuổi a. “Cả người là mê a.” ( Tiêu : QT dịch vậy, chắc ám chỉ em xà không có võ công ) “Chính xác.” “Vậy ngươi muốn lo liệu thế nào”? “Nếu không phải người của ngươi, đương nhiên là mang đi.” Nhạc Tiểu Lâu cười trừ lắc đầu, “ Trên đầu chữ sắc luôn có 1 cây đao.” ( ý chỉ háo sắc có ngày chết thảm) “Có phải rất xem thường ta hay không?” Hắn cũng không phải người nhu ngược không có năng lực tự bảo vệ mình, nếu thật sự có người muốn ám sát hắn, nghĩ đến cũng muốn xem thử kịch hay. “Thiên?” Cháo đã muốn ăn sạch, cuối cùng thiếu niên có cơ hội mở miệng. “Còn muốn ăn?” “Thiên.” Nhạc Tiểu Lâu nói, “Hắn tại sao lại gọi tên của ngươi?” “Ban nãy vừa dạy hắn.” “A.” Ai nha, hắn đối tiểu hài tử này thật sự có điểm hứng thú, chính là món đồ chơi tốt a. “Thiên.” Thu Trường Thiên thở dài, “Hắn hiện tại có phải hay không nghĩ đến, ‘Thiên’ chính là ý muốn ‘Ăn’? Nhạc Tiểu Lâu sửng sốt, tiếp theo ha ha cười, “Không tồi, không tồi.” Người hầu lại bẩm báo, vẫn không có ai từng gặp qua thiếu niên, càng không biết hắn là ai. “Ngươi tính thế nào?” Thu Trường Thiên hừ lạnh, “Theo kế hoạch, lên đường.” Nhạc Tiểu Lâu có chút thất vọng, hắn có điểm hy vọng tiểu hài tử này có thể ở lâu thêm chút nữa, nếu Thu Trường Thiên không nghĩ mang tiểu hài tử đi, hắn thực muốn giữ lại nuôi dưỡng xem sao. Nhạc Tiểu Lâu cách một bên bàn dụ dỗ thiếu niên, “Nhạc, Tiểu, Lâu, nói thử xem.” Thiếu niên nhìn hắn một cái, cư nhiên dúi đầu vào trong lòng ngực của Thu Trường Thiên, xem ra cũng không thèm nhìn lại Nhạc Tiểu Lâu dù chỉ là một cái liếc mắt. Nhạc Tiểu Lâu không nghĩ tới thiếu niên lại ghét hắn như vậy, sửng sốt một hồi. Thu Trường Thiên vừa lòng mà nắm thật chặt cánh tay. Hành Lý đã sớm thu xếp xong, vốn định sáng sớm liền rời đi, bất quá hiện tại đã gần giữa trưa. Nhạc Tiểu Lâu tiễn Thu Trường Thiên đến cửa chính, dường như Thu Trường Thiên không quá cảm kích. Hắn không thích cưỡi ngựa, gió bụi long đong thực mệt mỏi, bất quá với địa vị hiện tại của hắn, đã muốn không có chuyện gì phải đến tay hắn, chỉ cần hảo hảo hưởng thụ là tốt rồi. Lần này đến nhà Nhạc Tiểu Lâu, dẫn theo ba xe ngựa, chỉ có hộ vệ cưỡi ngựa. Không tính đến mã phu, Thu Trường Thiên cùng thiếu niên hai người đã chiếm một chiếc xe ngựa lớn nhất, xa hoa nhất. Thiếu niên vẫn bị Thu Trường Thiên ôm vào trong ngực, mắt mở to nhìn ngắm xung quanh, hai cái đùi còn nhàn nhã đung đưa. Tuy rằng thiếu niên này chính là xinh đẹp kinh người, nhưng ai dám nhìn người của hắn? Thật sự nếu có người dám chính là Nhạc Tiểu Lâu, trừ hắn ra mọi người còn lại đều cung kính cúi đầu, nhìn chằm chằm hướng trên mặt đất. Thu Trường Thiên thực khó chịu với ánh mắt nhìn chăm chú của Nhạc Tiểu Lâu, “Hắn là người của ta.” “Ôi.” Nhạc Tiểu Lâu chính là hâm mộ Thu Trường Thiên hơn vật nhỏ xinh đẹp kia, nghĩ không có ý tứ gì khác, bất quá Thu Trường Thiên vừa mở miệng lại dày đặc mùi vị dấm chua , làm cho hắn nhịn không được liền cười nhạo, “Hảo chua nha.” “Hừ.” Thu Trường Thiên xoay người, trước ôm thiếu niên lên xe ngựa, vừa mới tiến vào liền đem rèm buông xuống, “Lên đường.” Nhạc Tiểu Lâu đành phải tránh sang một bên, nói: “Bảo trọng.” ……………………………. Lúc này, một đoàn xe đi vào trong hồng phố liền dừng lại trước một tiểu quan quán. Một vị nam nhân phi thường tuấn mỹ từ trong xe bước xuống, còn ôm trong lòng ngực một thiếu niên xinh đẹp, thiếu niên tò mò quay đầu nhìn trái nhìn phải. Ban ngày người trong hồng phố cũng không ít, sau khi nhìn đến khuôn mặt của thiếu niên kia, tất cả mọi người đều kinh diễm. Thu Trường Thiên lúc này trán đã nổi đầy gân xanh, điều này làm cho hắn có điểm bực mình. Muốn đem thiếu niên thả lại trên xe, trừ bỏ hắn ai cũng không được phép ngắm nhìn. “Thiên?” Thiếu niên gọi hắn, đột nhiên tay hắn bị nắm chặt, cảm thấy có chút đau nhói. “Ngoan, chúng ta mua dược đã.” Thiếu niên nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, bất quá tay nắm cũng đã thả lỏng khí lực, thuận theo mà tựa vào trước ngực hắn. Mới vừa xoải bước tiến vào trong quán, lập tức có một nam tử đi tới mang theo mùi son phấn nồng nặc, tuổi của nam tử này so với một tiểu quan mà nói đã khá lớn tuổi, đang nhìn đến thiếu niên trong lòng ngực của Thu Trường Thiên, sau thoáng chốc trợn to mắt, bất quá rất nhanh lấy lại bình tĩnh, “Ôi chao, mừng gia đại giá quang lâm, ngài đây là…” “Hắn bị thương.” Ánh mắt nam tử đảo liếc liên hồi, rất nhanh liền hiểu ý, “Vâng, vâng, gia có thể đến sương phòng chờ một chút?” “Dẫn đường.” Mới vừa ngồi ở trong sương phòng một lúc, lập tức trước mắt liền có năm sáu loại hộp gấm mang lên. “Gia, tiểu công thử thương tích như thế nào?” Thu Trường Thiên im lặng trong chốc lát, “Có điểm nặng.” Nam Tử lập tức lấy ra một cái hộp gấm, sau khi mở ra liền có hương thơm cỏ xanh nhàn nhạt truyền đến, “Đây là bích tinh cao, là linh dược giảm đau giúp tiêu tan sưng đỏ tốt nhất.” “Hảo.” Ánh mắt nam tử chợt lóe sáng cùng lúc xuất ra nụ cười nịnh bợ, “Tiểu nhân còn có vài loại cao dược rất hiệu nghiệm khác, không biết gia muốn nghe tiểu nhân nói hay không?” “Hảo.” Sau một nén hương (1 canh gờ), Thu Trường Thiên ôm thiếu niên rời đi, để lại một đống ngân phiếu. Buông mành xe xuống, Thu Trường Thiên còn đóng lại cửa nhỏ bên cạnh, rồi mới bắt đầu kéo quần thiếu niên xuống. Thiếu niên vẫn còn đang nghiên cứu hộp gấm trong tay, sau khi mông bị vỗ vài cái, mới quay lại đem lực chú ý đặt trên người Thu Trường Thiên. Thu Trường Thiên lấy lại hộp gấm trong tay thiếu niên, sau khi mở ra hộp bích tinh cao liền đặt sang bên cạnh, đem hai chân thiếu niên tách ra, thiếu niên cũng thuận theo mặc cho Thu Trường Thiên tùy ý hành động. Nhưng là trong xe ngựa thiếu ánh sáng, Thu Trường Thiên vì muốn nhìn rõ hơn, liền đem cái mông thiếu niên nâng cao, càng dùng sức áp hai chân hướng sang hai bên. Thân thể của thiếu niên phi thường mềm mại, Thu Trường Thiên cũng phát hiện ra, cố ý đối thân thể hắn cọ sát vài cái, thiếu niên vẫn như trước mặt không đổi sắc, hai mắt đen bóng mở to không hiểu cho nên lại nhìn Thu Trường Thiên. Thẳng đến lúc Thu Trường Thiên phun ra hơi thở áp lên thân thể của thiếu niên, tiểu tử này mới khẽ rên rỉ ra tiếng. Thu Trường Thiên cười, lại cẩn thận kiểm tra tiểu huyệt của thiếu niên, “Dường như đã bớt sưng đỏ.” Hắn cư nhiên cũng không kêu đau. Thân thể thiếu niên bị kích thích, cái mông cũng nâng lên cao hơn, Thu Trường Thiên dùng một tay nhấc chân của thiếu niên lên, tay còn lại quệt một chút bích tinh cao, rồi mới nhẹ nhàng thoa lên tiểu huyệt của thiếu niên. “Ân…” Thiếu niên nhíu mày nhăn mặt, cho dù chỉ thoáng qua, vẫn bị Thu Trường Thiên phát hiện. “Đau sao?” Hoàn toàn không nghĩ tới kẻ đầu sỏ gây nên chính là mình. “Ân…” Xe ngựa đột nhiên lắc lư một chút, Thu Trường Thiên chưa kịp phòng bị, không cẩn thận làm một ngón tay tiến vào bên trong hậu huyệt. “A…” Hạ thân của thiếu niên bắt đầu có phản ứng. “Thích sao?” Thu Trường Thiên cười tà bắt đầu cảm thấy hứng thú, ngón tay không có rời khỏi cơ thể thiếu niên, trái lại còn làm càn mà trừu sáp bên trong một phen. Chợt hậu huyệt của thiếu niên co rút lại, thân thể theo đó mà vặn vẹo liên tục. “Không nên cử động.” Thu Trường Thiên cảm thấy bên trong có điểm kỳ quái, đừng nói lại chảy máu nữa chứ. Rút ngón tay ra, cư nhiên phát hiện trên đầu ngón dính chút chất lỏng màu trắng. Sửng sốt một lúc, tiếp theo mới nhớ ra buổi sáng hôm nay chưa có giúp thiếu niên rửa sạch, bạch dịch của chính mình vẫn còn lưu lại trong đó. Ánh mắt Thu Trường Thiên trầm ngâm một hồi, sâu trong thâm tâm chợt thấy có loại cảm xúc kỳ lạ, bất quá trước mắt đem cái thứ kia tống xuất ra ngoài đã, rồi mới qua loa bôi dược. Thu Trường Thiên hành động có chút thô bạo, hạ thân thiếu niên căn bản có điểm phản ứng mà co rụt trở về. Sau khi bôi xong dược, Thu Trường Thiên chưa có mặc lại quần cho thiếu niên, đem quần áo chỉnh sửa lại hảo, một lần nữa liền ôm đối phương vào trong lòng ngực. Thiếu niên thấy được hậu huyệt có cảm giác là lạ, không thoải mái mà nhích tới nhích lui. Thu Trường Thiên đã cố gắng đấu tranh tư tưởng thật lâu vậy mà suýt chút nữa liền không kiềm chế nổi, “Đừng nhúc nhích.” Phải đem toàn lực chú ý đến việc khác, nếu không chắc sẽ…A, đúng rồi! “Ngươi biết chữ không?” Thiến niên vẫn đang chuyển động. “Chú ý nghe.” Thu Trường Thiên nâng mặt thiếu niên trực tiếp đối diện khuôn mặt chính mình, “Hiểu ta nói gì không?” Ánh mắt thiếu niên nhìn hắn. Có chút khó hiểu. Thu Trường Thiên chỉ vào chính mình, “Thu Trường Thiên.” Rồi mới chỉ vào thiếu niên, “…” Thiếu niên tựa hồ hiểu được một chút, chỉ vào đối phương, “Thu Trường Thiên…” “Đúng,” Thu Trường Thiên chỉ vào chính mình, “Thiên.” “Thiên…” Thưởng cho thiếu niên một nụ hôn nhẹ lên trên trán, thiếu niên cũng hôn lại, “Ngươi hẳn là không có tên a, ta đặt cho ngươi một cái được không?” Thiếu niên không nói gì. Chỉ vào chính mình, “Thiên.” Lại chỉ vào thiếu niên, “…Huỳnh” Đột nhiên ánh mắt thiếu niên mở to, có điểm không dám tin, chỉ vào chính mình, “Huỳnh…?” “Đúng, thích không?” “Thiên…Huỳnh…Thiên…Huỳnh…” Bộ dáng thiếu niên có chút ngây ngốc, chỉ đi chỉ lại không ngừng, trong miệng đọc lại không biết đã bao nhiêu lần. “Đúng, Huỳnh của Thiên, ngươi là Huỳnh của ta.” Lúc này trái tim hắn không hiểu sao lại co thắt mãnh liệt, Thu Trường Thiên dùng sức ôm lấy Huỳnh, nguy rồi, hắn chỉ sợ thật sự đã bị bệnh a. Tác giả p/s : yêu lão gia khỏa rồi sao? Yêu sao? Yêu sao? Yêu sao?…Nói lời yêu đi, phiếu phiếu. _______________________________________________________ Tiêu : Làm chương này mà tim bay tá lả, không ngờ Thiên tiểu tử nhà ngươi cũng có lúc dễ thương như vậy =)))) Ta là kết nhất cái câu: “Huỳnh của Thiên, ngươi là Huỳnh của ta” =>