Thu Trường Thiên một mình về tới Thu gia bảo, ám vệ đã được hắn lưu lại bảo hộ cho Huỳnh cùng bọn Bạch Quỳ. Trong khoảng thời gian hắn rời khỏi , tình trạng của Huỳnh chuyển biến tốt hơn, tuy vẫn ngủ rất nhiều, nhưng so với lúc trước đã bình thường hơn nhiều. Bạch Qùy cảm thấy kỳ quái, tình trạng của Huỳnh chuyển biến tốt đẹp cùng dược của hắn tựa hồ không có vấn đề gì, dường như giai đoạn mê man lúc trước chỉ là tạm thời, qua giai đoạn đó, hết thảy liền trở nên tốt đẹp hơn. Huỳnh vẫn thích ăn như trước, hơn nữa không chỉ ăn mỗi thịt, thậm chí còn chủ động muốn ăn rau dưa, điều này làm cho Lý Thi Thi và Bạch Qùy hoảng sợ. Cho tới bây giờ Huỳnh đối rau xanh đều khó chịu, lại không có Thu Trường Thiên ở đây, Lý Thi Thi không biết có thể thỏa mãn khẩu dục (ham muốn ăn uống) của Huỳnh được hay không. Bạch Qùy thì trong ngạc nhiên lại có chút hưng phấn, hắn quyết định Huỳnh muốn ăn cái gì liền làm cái đó. Sắc mặt của Huỳnh đã khá hơn nhiều, bất quá bàn chân có điểm sưng phù, mỗi ngày Lý Thi Thi đều xoa bóp giúp Huỳnh, hết vân vê ngón chân còn đọc sách kể chuyện cho y nghe, thẳng đến khi Huỳnh ngủ thiếp đi nàng mới có thể rời đi. Thu Trường Thiên đã quay về Thu gia bảo được bảy ngày, một chút tin tức cũng không có. Lý Thi Thi cũng không muốn hoài nghi năng lực của chủ tử, nhưng tình huống như vậy thực kỳ quái, Huỳnh rất nghe lời, chỉ cần Lý Thi Thi nói nhất định chủ tử là vì mua đồ chơi cho Huỳnh, rất nhanh sẽ trở về, Huỳnh liền dễ dàng tin vào lời nói trấn an kia mà ngủ thiếp đi. Nếu như bình thường chắc chắn Huỳnh sẽ không chịu để yên, nhưng gần đây đứa nhỏ trong bụng y dường như cần rất nhiều dinh dưỡng, hiển nhiên ngoại trừ lúc ngủ cơ hồ toàn là ăn, hơn nữa yêu cầu càng ngày càng nhiều, thậm chí có lúc lại muốn ăn hoa hồng ?!? Tuy rằng đầu bếp của Bạch Qùy nấu ăn ngon, nhưng tính ra không thể cùng một lúc đảm nhiệm nhiều việc như vậy, hắn thật sự không có biện pháp thỏa mãn nhu cầu của Huỳnh. Hoàn hảo Lý Thi Thi biết làm chút điểm tâm, miễn cưỡng cũng làm được vài cái bánh theo yêu cầu của Huỳnh , Huỳnh cũng không để ý xem hương vị như thế nào, liền ăn liên tục không ngừng. Lý Thi Thi càng ngày càng bất an, hôm nay, sau khi Huỳnh ngủ trưa nàng liền đi tới phòng Bạch Qùy. Lúc này Bạch Qùy cũng đã ngủ trưa, bằng không chính là đang chơi đùa mấy con độc vật. Hôm nay Bạch Qùy không làm vậy, cho nên hắn mới mở cửa cho Lý Thi Thi vào. “ Bạch tiên sinh.” Bạch Qùy nhìn nàng một cái, không nói gì liền xoay người vào phòng. Lý Thi Thi đành phải theo vào trong phòng, “Bạch tiên sinh, chủ tử có liên lạc cho người không?” “A.” “A?” A là có ý gì? “Ngày hôm qua nhận được tin truyền của hắn.” Lý Thi Thi vừa nghe trên mặt lập tức vui vẻ, này tốt xấu gì cũng rõ ràng Thu Trường Thiên không xảy ra việc gì. “Chủ tử hiện đang ở đâu? sao nhiều ngày như thế mà một chút tin tức cũng không có?!” Đột nhiên Bạch Qùy xoay người, “Ngươi quan tâm hắn?” Lý Thi Thi không nghĩ Bạch Qùy lại đột nhiên hỏi như vậy, có điểm sững sờ “Này, này…Đương nhiên.” Bạch Qùy nhún vai. “Bạch tiên sinh, chủ tử hắn…” “Ta cái gì cũng không biết, hẳn chỉ truyền tin cho ta, bảo hôm nay mang ám vệ trở lại Thu gia bảo.” “Chẳng lẽ chủ tử xảy ra chuyện gì?” “Ta không biết.” “Tại sao muốn dẫn ám vệ đi, vậy Huỳnh thì sao?” “Không có ám vệ cũng chẳng sao, chỗ này cũng không phải nơi có thể dễ dàng tìm được cho dù có tìm được thì đã sao? đừng nghĩ có thể tùy tiện tiến vào” “Bạch tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” “Ta không biết.”Biểu hiện của Bạch Qùy lạnh lùng khác thường, khiến cho trái tim của Lý Thi Thi đập loạn mãnh liệt. Lúc trước nàng đã tra ra ai là người hạ độc vào trong dược của Huỳnh, bất quá chủ tử nói trước tiên án binh bất động, sau chủ tử gọi nàng đến hầu hạ Huỳnh, nàng cũng không suy nghĩ nhiều đến chuyện trong bảo, những gì cần nói đều đã nói hết cho chủ tử, nhất định chủ tử có biện pháp riêng của mình. Nhưng chủ tử rời đi đã được bảy ngày, cho dù không liên lạc với nàng, lại một chút cũng không truyền tin cho Huỳnh. Việc này rất không bình thường. Nếu như nói chủ tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy tại sao hắn lại truyền tin cho Bạch đại phu?! Bạch Qùy thấy Lý Thi Thi đang chìm trong cơn hoảng loạn, liền nắm lấy tay nàng giao cho vật gì đó “Ngươi giữ lấy.” Đó là một cây trâm ngọc nhưng đã không còn nguyên vẹn, Lý Thi Thi đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Bạch Qùy, biểu tình không dám tin đến nỗi không thốt ra được lời nào. “Nếu xảy ra chuyện gì, hãy tự bảo vệ chính mình cho tốt.” Bạch Qùy nói xong, thừa dịp Lý Thi Thi còn đang thất thần liền bước ra ngoài, phía sau hắn cuồn cuộn nổi lên một cơn gió nhẹ, chỉ có cao thủ với võ công thượng thừa mới có thể phát hiện ra, theo bên cạnh Bạch Qùy còn có ba bóng đen. Lý Thi Thi nắm chặt ngọc trâm trong tay, hốc mắt hơi hơi đỏ. Sau khi Lý Thi Thi rời khỏi phòng Bạch Qùy, trong lòng vẫn rối loạn, cảm thấy vô cùng bất an. Có thể là chuyện gì đây?!? Chủ tử cùng Bạch tiên sinh, nhất định bọn họ đã nắm chắc phần thắng trong tay mới có thể điều ám vệ đi. Nàng vẫn là đi xuống phòng bếp làm chút đồ ăn, chờ Huỳnh tỉnh lại là có thể ăn ngay. Màn đêm dần dần buông xuống, bầu trời đêm nay thực trong lành, ánh trăng khuyết màu vàng nhạt, gió mát thổi nhẹ qua từng kẽ lá trong sân, ngẩng đầu lên có thể thấy được bầu trời đầy sao sáng. Không biết có phải buổi trưa đã ngủ quá nhiều hay không, giờ Huỳnh lại không hề cảm thấy mệt mỏi. Lý Thi Thi nghĩ dù sao cứ bắt y ở trong phòng suốt cũng không tốt, nhưng ám vệ không có ở đây, Lý Thi Thi không dám đưa Huỳnh đi quá xa, chỉ có thể để cho hắn ngồi ở trong sân viện ngắm sao. Huỳnh sau khi đã ăn no cũng rất thỏa mãn, nghe nói có thể ngắm sao lại càng cao hứng, nhưng y vừa mới ngồi xuống cái đệm do Lý Thi Thi đặt sẵn, bỗng nhiên vẻ tươi cười lập tức biến mất. “Làm sao vậy, Huỳnh.” “Thiên, khi nào thì trở về?” Lý Thi Thi khó xử trả lời “Rất nhanh sẽ trở về.” “Rất nhanh không phải là đã quá lâu rồi sao?” Lý Thi Thi có chút nghẹn lời “Chắc là chủ tử bề bộn nhiều việc đi, Huỳnh còn nhớ không, lúc trước chủ tử cũng bề bộn nhiều việc như vậy mà?!?” Huỳnh gật đầu, tuy rằng vẫn ngắm sao như trước, nhưng vẻ mặt lại không thoải mái một chút nào. Lý Thi Thi sợ Huỳnh nghĩ ngợi lung tung, nhịn không được lại khuyên giải “Nhất định chủ tử đang phải xử lý nhiều việc, chắc chắn sẽ mau chóng trở về bên cạnh Huỳnh, vì người hắn quan tâm nhất, yêu thương nhất chính là Huỳnh, cho nên sẽ không bỏ mặc ngươi ở trong này, chờ giải quyết xong việc chủ tử sẽ rất nhanh, rất nhanh tới đón Huỳnh.” Huỳnh quay đầu lại nhìn Lý Thi Thi, đột nhiên mỉm cười, “Thiên tốt, Huỳnh biết.” Lý Thi Thi gật đầu, cũng không biết Huỳnh có hiểu ý của nàng hay không, trước khi chủ từ rời đi Huỳnh đã rất khó chịu, nàng chỉ sợ Huỳnh suy nghĩ lung tung, đại phu nói người mang thai rất hay kích động, nếu Huỳnh mất hứng, cũng sẽ ảnh hưởg đến thân thể. Đột nhiên Huỳnh lại trở nên hiểu biết hơn rất nhiều, dường như đã biết suy nghĩ của Lý Thi Thi, “Thiên rất nhanh sẽ trở lại, Thiên đưa Thi Thi đến, sẽ không bỏ mặc Huỳnh.” Lý Thi Thi sửng sốt, Huỳnh đang an ủi nàng sao? Huỳnh biết việc chủ tử đưa nàng tới, dù nguyên nhân chính là do lúc trước bọn họ cãi nhau, thế nhưng chủ tử tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn, bởi vì, bởi vì chủ tử đưa nàng tới? Lý Thi Thi cảm động nói không nên lời, chẳng những Huỳnh thấy được nàng đối chủ tử mà nói là thuộc hạ rất quan trọng, cũng bởi vì Huỳnh, đáng lẽ những lời này phải là nàng nói với Huỳnh, cư nhiên chính Huỳnh lại an ủi nàng, thực sự có cảm giác đứa nhỏ này đã trưởng thành thật rồi. Một trận gió nhẹ thổi qua, mơn trớn tóc mai của Huỳnh. Đột nhiên Lý Thi Thi trừng lớn mắt, kéo tấm chăn đang quấn quanh người Huỳnh ra, “Huỳnh.” Huỳnh cũng mở to mắt, nhưng không còn vẻ ngây ngô bình thường, mà là đang đề phòng như cảm giác được có thứ gì đó nguy hiểm sắp tới gần. “Vào trong phòng đi.” Huỳnh rất nghe lời, ném chăn đơn sang một bên liền trở lại trong phòng, Lý Thi Thi lập tức đứng lên đóng cửa lại. Hy vọng là nàng quá đa nghi, hoặc là, kẻ mang đầy sát khí kia chẳng qua chỉ đi ngang qua thôi. ” Nếu xảy ra chuyện gì, hãy tự bảo vệ chính mình cho tốt “ Đúng lúc này lời nói của Bạch Qùy lại vang lên bên tai Lý Thi Thi, khiến cho nàng nhịn không được trong lòng nổi lên từng cơn gió lạnh. “Huỳnh, mau lại đây.” Huỳnh không biết võ công, hiện tại thân thể hắn lại không thể cử động mạnh, bọn họ đã bị bao vây, muốn chạy trốn cũng đã quá muộn. Lý Thi Thi chạy sang gian phòng bên cạnh, nơi đó có một giá sách cũ kỹ, nàng nắm lấy góc của một quyển sách rồi kéo ra, tủ sách khẽ di chuyển, “Lộng lộng…” Cư nhiên hiện ra một chỗ trống có thể đủ cho một người chui vào. “ Ngươi mau vào trong đi.” Huỳnh cảm giác được nguy hiểm, liền khẩn trương đến nỗi hai tay không tự giác mà ôm lấy bụng “còn Thi Thi.” Lý Thi Thi thực bội phục chính mình, cư nhiên lúc này nàng còn có thể cười được “Ta không sao, Huỳnh vốn không biết là ta có võ công đi. Nghe lời, ngoan ngoãn ở bên trong, chủ tử sẽ đến đây nhanh thôi. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được tự ý ra ngoài .” Giọng nói của Lý Thi Thi phi thường kiên định, Huỳnh theo thói quen rất tin tưởng nàng, vừa rồi còn không rõ tình hình hiện tại, sau liền lập tức nghe lời chui vào chỗ trống bên trong. Lý Thi Thi đẩy lại giá sách, “Lộng lộng…” Vội vàng đem thư sách đặt lên trên giá, cư nhiên một chút cũng không đoán ra bên trong có một người đang ẩn nấp. Sau khi Lý Thi Thi dọn dẹp ngăn nắp xong, hít một hơi thật sâu, sửa sang lại tóc, đột nhiên nghĩ đến cây trâm Bạch Qùy đưa còn đang cất trong lòng ngực. Lý Thi Thi lấy nó ra nhìn một chút, cuối cùng bỏ trở vào , rồi mới mở cửa phòng, bước nhanh ra ngoài. Gương mặt những người bên ngoài đều quen thuộc, quản gia Thu Diệp của Thu gia bảo, còn có Dương gia tam thiếu gia ── Dương Phái! ____________________________________________________________________________ Tiêu : Ta biết ngay mà, là tên khốn nạn này . Chết đi chết đi