Vừa nói lời này ra, khiến Uyển Nhi sợ ngây người, nàng kinh hãi nhìn về phía Bối Bối, không biết nên làm cái gì bây giờ? Nhìn hắn rất chủ động tới gần Uyển Nhi, Bối Bối vừa tức giận lại vừa… lo lắng, nàng dậm chân đi tới, không chút khách khí đẩy tay của hắn ra: “Buông tay heo của ngươi ra, Uyển Nhi sẽ không theo ngươi hồi cung, người nàng thích chính là Viễn Sinh, không phải ngươi đồ Vương bảnh chọe!” Tay của Cô Ngự Hàn bị nàng đánh rất vừa vặn, “Chát” một tiếng rất kêu, mắt hắn xẹt qua một tia vui vẻ nhìn mu bàn tay của mình bị đánh đỏ lên, hừm, thật đúng là tức giận không nhỏ, hạ thủ tuyệt không lưu tình. Nhưng mà, gặp vẻ mặt vừa chua xót vừa giận giữ đáng yêu của nàng, hắn đành chịu ấm ức một chút vậy. Uyển Nhi lại bị hành động của Bối Bối khiến cho sợ hãi, nàng bối rối tham gia câu chuyện: “Vương, thỉnh ngài không nên trách tội Bối Bối, nàng không phải cố ý…” Cô Ngự Hàn xua xua tay ngăn Uyển Nhi lại, sau đó sủng nịnh kéo Bối Bối qua ôm vào trong lòng: “Không có việc gì, đánh là tình mắng là yêu, có đúng hay không, tiểu Bối Bối?” “Hừ.” Bối Bối mặc kệ hắn. Đưa tay, gạt tay của hắn ra, nàng rất nghiêm túc theo sát hắn mặt đối mặt: “Cô Ngự Hàn, ngươi không thể đem Uyển Nhi ép tiến cung.” Hắn ung dung, toàn thân ngồi xuống trên ghế nằm, đưa mắt nhìn nàng: “Tốt, nhưng mà… ngươi muốn dùng cái gì trao đổi đây?” Hít sâu một hơi, tiếp tục thở ra, Bối Bối trừng thẳng ánh mắt bắn về phía nam nhân đang thảnh thảnh thơi thơi kia, âm thầm cắn răng: “Ngươi muốn ta lấy cái gì trao đổi? Nói cho ngươi, ta không có tiền, mạng thì có một cái.” “…Ta sẽ lấy mạng của ngươi…” Cô Ngự Hàn cố ý kéo dài âm ở đuôi, sau đó dù bận vẫn ung dung nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phòng bị của nàng. Uyển Nhi cũng khẩn trương: “Bối Bối, ta không chuộc thân.” “Không được, ngươi nhất định phải chuộc thân.” Bối Bối rất kiên quyết, sau đó, nàng chuyển mắt hướng Cô Ngự Hàn, ánh mắt hiện lên đủ loại, có giận giữ, có thất vọng, có… tổn thương. Cuối cùng, nàng tức giận mở miệng: “Muốn mạng của ta thì ngươi lấy đi!” Nói xong, nàng không nhịn được hốc mắt âm thầm đỏ lên, chán ghét, chết thì chết, dù sao nàng chết cũng sẽ không có người tưởng niệm nàng, chỉ là, tại sao lời này nói ra từ trong miệng của hắn không khiến cho nàng sợ hãi mà ngược lại, chỉ cảm thấy… trong lòng chua xót chỉ muốn khóc. Thấy nàng quật cường che dấu con mắt đã đỏ hoe, tâm hắn tê rần, không để ý đến sự giãy dụa của nàng, mạnh mẽ đem nàng ôm vào lòng: “Ta muốn mạng của ngươi thật tốt, sau này hứa không bao giờ được mạo hiểm như vậy nữa được không?” “Ghét ngươi nhất!” Bối Bối đem khuôn mặt chà chà vào y phục của hắn, dùng y phục của hắn lau khô nước trong hốc mắt. Hưởng thụ cảm giác nàng ở trong ngực lộn xộn, hắn cười híp mắt quay đầu nhìn Uyển Nhi: “Uyển Nhi cô nương thấy rồi đấy, xem ra Bổn vương không thể đem ngươi hồi cung làm tiểu thiếp, bởi vì tiểu Bối Bối đã đáp ứng yêu cầu của ta.” Đáp lại hắn, Bối Bối âm thầm đưa tay nắm thắt lưng của hắn một cái. Uyển Nhi cùng Thúy Nhi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn sự việc biến hóa đột ngột trước mặt, trong đầu liền nhận thức, không tự giác có chút xấu hổ quỳ dưới đất: “Dân nữ khấu kiến Vương phi.” “A? Các ngươi làm cái gì, mau đứng lên, ta không phải là Vương phi gì hết, chỉ là một dị thế lưu lạc đáng thương!” Bối Bối vội vàng đem Uyển Nhi các nàng kéo lên. Trong lúc bọn họ nói chuyện, cửa truyền đến một tiếng la vui sướng: “Uyển Nhi.” Uyển Nhi nghe tiếng nhìn qua, mắt không nhịn được ứa lệ: “Viễn Sinh.” Nhìn bọn họ tình nồng bịn rịn đứng lặng mà ngắm nhau, Bối Bối không nhịn được vui vẻ mừng cho bọn họ mây tan trăng lại sáng. Trên đường, Uyển Nhi được Thúy Nhi nâng lên xe ngựa. Quay đầu lại, ánh mắt nàng rưng rưng nhìn Bối Bối: “Bối Bối, hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp nhau, ta sẽ cả đời nhớ kỹ ngươi.” “Bối Bối tiểu thư, Thúy Nhi cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi.” Ly biệt sầu não, khiến tâm Bối Bối thấy nặng nề, nàng cố gắng nhịn xuống ánh mắt không đỏ lên: “Được rồi được rồi, Bổn công tử biết bản thân làm cho người ta ấn tượng khắc sâu, cám ơn nâng đỡ, tiểu sinh có lễ.” Nàng tinh nghịch cúi người vái vái, khiến Uyển Nhi buồn cười nín khóc mà cười. Bối Bối đi tới trước mặt Viễn Sinh, hung tợn cảnh cáo: “Ngươi cần phải đối đãi thật tốt Uyển Nhi, nếu không ta theo đuổi giết ngươi đến tận chân trời góc biển.” “Viễn Sinh nhất định sẽ che chở Uyển Nhi suốt đời.” Viễn Sinh trịnh trọng hứa hẹn về phía Bối Bối. “Vậy ta an tâm, các ngươi nhanh lên đường đi, tin rằng cha mẹ Viễn Sinh đã chờ không kịp muốn xem con dâu tốt của bọn họ.” Bối Bối thúc giục bọn họ, giả vờ vui vẻ phất tay. “Hẹn gặp lại.” Xe ngựa “Rộc rộc rộc rộc” rời đi, hướng tới phương xa lên đường, vang lên một hồi huyên náo, trời về chiều ánh chiều tà lóe sáng lóng lánh chiếu lên những hạt bụi, khúc xạ ra bảy dải ánh sáng mang vẻ hoa mỹ. Nhìn xe ngựa đi xa, thương cảm, cuối cùng xuất hiện ở giữa hai đầu lông mày, trong thiên hạ không có bữa tiệc nào là không đến ngày tan… Mặt trời chiều ngả về tây, kéo dài thân ảnh nhỏ xinh của nàng. Đột nhiên, phía sau truyền đến một hồi “Đát đát đát” tiếng vó ngựa, khi nàng còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, nàng đã bị người ta ôm lấy bay vút lên. “A… Ai…” Bối Bối hoảng hồn kêu thất thanh, rất nhanh, nàng liền vững chắc ngồi ở trên lưng ngựa. Ngoảnh cổ, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn gần ngay trong gang tấc, nàng không nhịn được kinh ngạc: “Cô Ngự Hàn? Sao ngươi lại tới đây, không phải ngươi ở khách sạn sao? A, đây là Tiểu Bạch của ta, ngươi cưỡi Tiểu Bạch tới!” Nàng cao hứng nghiêng người về phía trước vỗ vỗ vào cổ Tiểu Bạch, tâm tình rốt cục lại tung bay, hòa tan cảm giác thương cảm do vừa rồi ly biệt. Hắn khống chế bạch mã phóng nhanh lướt qua đồng nội, hơi nghiêng người, hôn lên trên mặt nàng một cái: “Nhìn ngươi một thân một mình lẻ loi đứng ở bên ngoài như vậy ta thương cảm, cho nên ta đi ra cùng ngươi là tốt rồi.” “Ai muốn ngươi đến.” Bối Bối không phục phản bác, tuy nhiên, tiếng nói cũng do không tự chủ mà trở nên nhõng nhẽo, giờ khắc này, nàng thực sự không hy vọng phải trở về một mình giữa không gian mênh mông bát ngát ngập ánh chiều tà chiếu trên đồng hoang khiến cho người ta cảm thấy cô đơn tịch mịch. “Tốt, vậy ngươi liền theo ta đi xem một chút cảnh đẹp của dân gian nha.” Cô Ngự Hàn giục ngựa lao nhanh, tốc độ nhanh hơn, hai người chạy như bay dưới trời chiều. Bối Bối chu miệng, ánh mắt cũng mang theo ý cười: “Nói như vậy so với vừa rồi thì nói có gì khác nhau chứ.” Hai người giục ngựa lao nhanh đi tới một chỗ bên hồ mới dừng lại. Nhìn hồ nước trong suốt phẳng lặng, Bối Bối nghịch ngợm nhặt lên một viên đá ném vào trong hồ: “Cô Ngự Hàn, chúng ta thi xem ai ném được xa, ai thua thì là chó con.”