Rõ ràng lời ám chỉ việc trăng hoa truyền vào trong tai Cô Ngự Hàn, hắn mắt híp lại, một tia ánh sáng giảo hoạt xẹt qua đáy mắt. Duỗi người ra, hắn cười yêu tà, dùng thanh âm chỉ có Thương Tuyệt Lệ nghe được đến rỉ tai hạ lệnh: “Tuyệt Lệ, ngươi bây giờ xuống xe, theo đại tẩu tốt bụng đi vào Bách Hoa Các, nơi này tin tức linh thông. Đây là nhiệm vụ của ngươi!” “Công… Công tử.” Thương Tuyệt Lệ sắc mặt dị thường khó coi, lông tơ cả người dựng đứng lên. “Thế nào? Ngươi đối với mệnh lệnh của ta cố ý không vâng theo sao?” Giọng nói của Cô Ngự Hàn biến đổi. Tuy nhiên, Thương Tuyệt Lệ không nhìn vào được trong thùng xe để nhìn vẻ tà ác có thể khiến người ta giận sôi lên của Cô Ngự Hàn. Ở trên mặt hắn, tuấn dật một nụ cười thật lớn, thật sự mê người. Tuy nhiên, sự tuấn mĩ của hắn giờ phút này chỉ làm Anh Nhi trong lòng phát run, thương cảm vô cùng cho Thương Tuyệt Lệ. Xem ra Vương lần này thật sự tức giận không nhẹ. “Thuộc hạ không dám.” Thương Tuyệt Lệ vẻ mặt cầu xin, ủ rũ xuống khỏi xe ngựa. Ma ma vừa nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ rời xe ngựa, lập tức mặt mày hớn hở túm lại, sợ hắn chạy mất, sau đó chưa từ bỏ ý định ban đầu quay đến màn xe nói: “Công tử bên trong cũng cùng vào đi mà. Bách Hoa Các chúng ta tuyệt đối làm người vừa lòng!” Bạc môi giơ giơ lên, Cô Ngự Hàn đưa tay lên, lòng bàn tay hồng quang tụ tập, không một dấu vết bắn về phía hai con tuấn mã ngoài rèm. Lập tức, hai con tuấn mã quay đầu, rất tự giác vội chạy đi thật xa, để lại Thương Tuyệt Lệ phía sau. Thương Tuyệt Lệ khóc không ra nước mắt để ma ma kéo vào Bách Hoa Các. Các cô nương bên trong vừa thấy được Thương Tuyệt Lệ, ánh mắt lập tức phát ra quang mang, khiến cho một trang nam nhân vóc người mạnh mẽ phải chính khí kinh hoàng! Bị chen chúc lũ lượt lùa đi lên gác, Thương Tuyệt Lệ gần như bị mùi son phấn của các nữ nhân khiến cho không thể chịu được, hắn vừa gian nan đẩy ra một nàng lại bị một nữ nhân khác dính vào. “Đại gia, để ta hầu hạ ngươi.” Bắt đầu một nữ nhân yêu mị ôm lấy Thương Tuyệt Lệ. “Ta cũng muốn hầu hạ đại gia.” Một nữ nhân khác cũng không cam lòng với qua. “Chúng ta cũng muốn…” Da của Thương Tuyệt Lệ cơ hồ nhịn không được muốn co quắp, hắn nén ý nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy. Vương đã hạ mệnh lệnh hắn không thể làm trái, cho nên hắn phải lưu lại nghe tin tức, cho dù hắn cảm thấy sẽ không nghe được bất cứ thanh âm gì về Tô Bối Bối. Tô Bối Bối là nữ nhân, như thế nào sẽ có khả năng đến thanh lâu! Nhưng là, dù vậy, hắn vẫn phải chấp hành nhiệm vụ. Hít một hơi thật sâu, hắn bức mình tự nói linh hoạt một ít: “Chờ một chút, không cần gấp, từng bước từng bước đây, đại gia ta người nào cũng sẽ không quên.” “Thật tốt quá! Bọn tỷ muội, chúng ta cùng đi hầu hạ vị đại gia này nha.” Như ong vỡ tổ, đám người vây quanh Thương Tuyệt Lệ đi vào sương phòng, thanh âm nũng nịu liên tiếp. … “Uyển Nhi, ngươi bây giờ muốn đi ra ngoài đánh đàn cho khách nhân nghe sao?” Bối Bối ánh mắt mở to tò mò, xem Uyển Nhi đem đàn cổ ra, điều chỉnh thử huyền cầm. Nhẹ nhàng gật đầu, Uyển Nhi động tác không dừng, dịu dàng trả lời: “Vâng, ma ma nói Bách Hoa Các có một vị khách quý tới, muốn ta đi đánh một bản.” “Ta có thể đi cùng hay không?” Bối Bối hăng hái bừng bừng, nhìn Uyển Nhi chờ đợi. Thúy Nhi bưng nước trà đưa tới trên mặt bàn, che miệng cười khẽ: “Bối Bối công tử, ngươi không thể đi, bởi vì không có nam tử đi bồi nam khách nhân.”