Ánh trăng, dần dần hiện lên trên đầu ngọn cây. Trong ngự thư phòng, ngọn nến chiếu rọi ra ngoài theo đường cửa sổ. Huyên Trữ bưng điểm tâm đi vào trước cửa phòng, ra dấu cho thủ vệ im lặng lui ra, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa. Hắc Khi Phong đang chăm chú xem cái gì đó, đôi môi đỏ mọng của nàng hơi hơi nhếch lên, không tiếng động bước qua. Ngay tại thời điểm nàng sắp đi tới gần hắn, nàng cảm giác cái khay trong tay không cánh mà bay, trong chớp mắt liền được đặt vững vàng trên bàn, đồng thời, thân hình của nàng cũng bị bao trọn trong một lồng ngực rộng rãi ấm áp. Hắc Khi Phong mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt liếc qua khay điểm tâm kia. “Huyên nhi, nàng càng ngày càng giống hiền thê lương mẫu.” Huyên Trữ dõng dạc trả lời: “Đúng vậy, cho nên chàng mau mau cưới ta về nhà, bằng không chàng sẽ bị tổn thất đó.” Sau đó, ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn thấy một bản danh sách trên mặt bàn. Ồ? Hình như là danh sách khách mời dự tiệc. Nàng đảo mắt nhìn hắn, hắn dịu dàng cúi xuống hôn vầng trán của nàng: “Ta đã lên danh sách những khách cần mời xong rồi, sính lễ cũng chuẩn bị tốt, chờ nàng trở về Xích Diễm quốc, ta liền lập tức cử người đi cầu hôn.” Nghe vậy, Huyên Trữ chăm chú nhìn thẳng, bàn tay nhỏ bé sờ sờ khuôn mặt tuấn tú. “Phong, chàng càng ngày càng không có kiên nhẫn, không nghĩ rằng có một ngày chàng sẽ nóng vội như vậy.” Hắn chỉ cười, cũng không nói gì. Huyên Trữ bưng đồ trong khay ra. “Phong, chàng nếm thử cái này đi, là ta học của ngự trù đó, chàng nếm thử tay nghề của ta.” Nàng rất dụng tâm vì hắn chuẩn bị điểm tâm, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn. Vẻ mặt chờ mong của nàng giống tiểu thê tử đang đợi được khen ngợi, làm cho Hắc Khi Phong nhìn không khỏi rất muốn cười. Hắn cầm lấy một miếng điểm tâm đưa lên miệng. “Rất ngon.” Hắn không tiếc lời khen ngợi nàng, đúng lúc nhìn thấy trong mắt nàng lấp lánh một tia vui sướng, hắn thuận tay lấy một miếng điểm tâm đút vào miệng nàng. Được sự khẳng định của hắn, ánh mắt Huyên Trữ bắn ra một tia thỏa mãn, nàng nếm thử điểm tâm, cười đến tít cả mắt lên. Hắn tự nhiên lại với lấy một miếng điểm tâm khác bỏ vào trong miệng, con ngươi đen nhìn thần thái của nàng, hắn tuỳ ý hỏi: “Huyên nhi, nàng đang vui vẻ chuyện gì?” Huyên Trữ cười nhìn hắn, đôi mắt đó tràn ngập nhu tình đối với hắn như không nỡ xa rời: “Bởi vì ta cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc.” “Thật sự?” Bạc môi của hắn nở nụ cười tươi. “Ừ, ta rất thích ở bên chàng.” “Vậy… Không cùng Cô Ngự Hàn trở về Xích Diễm quốc?” “Này… ” Huyên Trữ bối rối cười nhìn hắn, le lưỡi, sau đó lắc đầu. Hắc Khi Phong hôn khoé môi của nàng: “Ta nói đùa với nàng thôi.” “Ta biết, bởi vì chàng luyến tiếc ta thôi.” Huyên Trữ thực ngọt ngào hôn thật mạnh lên môi hắn một cái, cười đến rất đắc ý. Hắn nâng đầu nàng lên, hôn sâu lên đôi môi nàng. Thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc, hắn mới buông ra. Tiếp đó, phút chốc hắn bế nàng lên, chạy như bay ra ngoài. Huyên Trữ sửng sốt một lát, lập tức liền dựa theo nhịp tim của hắn hiểu được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nàng mềm mại dựa sát vào hắn, mặc hắn ôm đi về hướng tẩm cung của bọn họ. Đặt nàng lên giường, hắn nằm đè lên người nàng. “Huyên nhi… ” Hắn thâm tình nỉ non. Ngón tay mềm mại của Huyên Trữ luồn vào mái tóc đen của hắn, tràn đầy âu yếm nhìn hắn “Phong, gọi ta thêm một lần nữa, ta rất thích nghe chàng gọi tên ta như vậy.” “Huyên nhi… “ “Thêm một lần nữa.” Nàng khao khát nhìn hắn. Hắn trầm ngâm một chút, con ngươi đen xẹt qua một tia giảo hoạt, bạc môi giơ lên một nụ cười tà, hắn tiến sát đến đôi môi anh đào của nàng, cố ý vô tình lướt qua. “Nếu… Nàng cho ta một cái hôn, ta sẽ tiếp tục gọi, gọi đến khi nàng vừa lòng mới thôi.” Ánh mắt hắn háo hức nhìn đôi môi mọng đỏ của nàng, ý tứ rất rõ ràng. Cho dù hai người đã hôn nhau nhiều lần, Huyên Trữ vẫn bị ánh mắt nóng rực của hắn làm cho mặt đỏ tim đập mạnh. Phong có đôi khi hay xấu hổ làm cho nàng rất thích trêu hắn, nhưng là, có đôi khi cũng… rất nhiệt tình làm cho nàng khó có thể chống đỡ. “Phong, chàng rất xấu xa.” Huyên Trữ đỏ mặt, nhìn con ngươi đen nóng bỏng, nàng cảm thấy thẹn thùng, sau đó nhắm mắt lại, rất nhanh khẽ hôn đôi môi hắn, xong liền thối lui. Mặt nóng quá, nàng ngượng ngùng cụp mắt xuống, chính là không dám nhìn biểu tình hiện giờ của hắn. Trời ơi, nàng cảm thấy mình rất ấm ức, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của hắn như vậy liền không khống chế được mà đỏ mặt lan đến tận đầu ngón chân. Hắc Khi Phong nhẹ nhàng bật cười, nheo mắt lại: “Huyên nhi, nàng xác định nàng đã hôn ta rồi sao?” Huyên Trữ ngẩn người, tay nhẹ đấm vào ngực hắn, lại phát hiện, khi chạm vào, thì lại tiếp xúc với da thịt ấm áp của hắn, hai người bọn họ… biến thành không mảnh vải che thân từ khi nào! “Đã phát hiện ra rồi sao?” Hắc Khi Phong cố ý chậm rãi nói bên tai nàng, hơi thở cuồng dã thổi vào trong tai, hắn rõ ràng cảm giác được da thịt của bọn họ toả ra hơi nóng hừng hực. Ha… Hắn thích bộ dáng thẹn thùng của nàng, vì hắn mà thẹn thùng. Hai má Huyên Trữ càng thêm hồng, nàng ngượng ngùng đẩy hắn ra, lại phát hiện cánh tay của hắn gắt gao ôm chặt lấy eo nàng, muốn động cũng không thể động. “Huyên nhi, không phải nàng muốn có con sao, tại sao lại muốn đẩy ta ra?” Hắn cố ý nói mấy chuyện xấu đem nàng càng sát lại, làm cho hai cơ thể không y phục càng gắn chặt với nhau, cảm giác tiếng tim đập của nhau. Nghe vậy, nàng thẹn quá thành giận cất cao giọng nói: “Phong, chàng lừa ta, nói cái gì người ta hôn chàng thì chàng sẽ gọi tên ta đến khi ta vừa lòng mới thôi.” Con ngươi đen nóng rực của hắn nhiễm lên ý cười nhàn nhạt, nàng công chúa điêu ngoa này lại bắt đầu thẹn quá thành giận rồi, ha… “Huyên nhi, Huyên nhi… ” Hắn dán vào bên tai nàng, tinh tế cắn cắn vành tai trắng noãn của nàng, một tiếng so với một tiếng càng trầm thấp từ tính mê hoặc lòng người. Theo mỗi tiếng gọi của hắn, tim nàng không ngừng gia tốc, mặt nàng đỏ nhìn thật mê người, hai tay nàng bấu lấy bờ vai hắn. “Phong, ta sẽ sớm dời đi một thời gian, đêm nay, ta muốn hút hết tinh lực của chàng, cho chàng không còn sức để đi tìm nữ nhân khác.” Nàng thẹn thùng lại rất khí phách tuyên bố, sau đó chủ động hôn lên môi hắn. “Huyên nhi, ta thích nàng bá đạo như vậy với ta.” Hắn động tình than thở, đón nhận nụ hôn của nàng, cùng nhau triền miên.