Xà Vương Tuyển Hậu
Chương 491
Trong tẩm thất, trầm tĩnh rất lâu.
Hồi lâu, Lăng Nguyệt công chúa ấp úng hỏi: “Hắc Vương, nếu… nếu ta nói ta nguyện ý cùng Huyên Trữ công chúa chia sẻ một trượng phu… ”
“Không thể!” Hắc Khi Phong không chờ nàng nói xong liền một hơi cự tuyệt, mày nhíu chặt lại, tựa hồ đối với đề nghị của nàng cảm thấy có chút không vui.
Lăng Nguyệt công chúa cảm thấy khó xử đỏ cả mắt.
Nàng âm thầm hít một hơi, tim chua chát rầu rĩ.
“Nhưng mà, phụ vương ta hy vọng chúng ta có thể liên thân, đây là điều kiện hiến dâng kỳ trân dị bảo của Lăng Nguyệt quốc.”
Cho dù cảm thấy nói như vậy, thật sự… rất khó chịu, nhưng nàng vẫn kiên trì nói.
Nàng hy vọng có thể vì bản thân tranh đấu một chút, tựa như Huyên Trữ công chúa không chùn bước theo đuổi thứ mình muốn vậy, cho dù sẽ có thương tích, nàng cũng cam nguyện thừa nhận.
Hắc Khi Phong gắt gao cau mày, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, hắn mím bạc môi nhìn chăm chú vào Lăng Nguyệt công chúa.
Hồi lâu, môi hắn chậm rãi dịu đi.
“Lăng Nguyệt công chúa, ta thật có lỗi khi phụ ý tốt của Lăng Nguyệt quốc Vương, ta sẽ dâng lễ bồi thường, hy vọng sau này hai quốc chúng ta vẫn giao hảo tốt đẹp, sẽ không bởi vì lần đàm phán thất bại này mà tổn hại đến hòa khí.”
Hắn tận lực uyển chuyển biểu đạt quyết định của mình, không để Lăng Nguyệt công chúa cảm thấy khó xử.
Tuy nhiên, Lăng Nguyệt công chúa vẫn cảm thấy bị tổn thương.
Đàm phán sao?
Nàng dưới đáy lòng âm thầm tự giễu mình, hôn nhân đại sự của nàng, trong mắt hắn chỉ là một trù mã [1] đàm phán thôi.
Ở trong mắt hắn, nàng cái gì cũng không phải.
Còn trông cậy vào cái gì nữa chứ?
Nhắm mắt, nàng không nhìn hắn nữa, cứ như vậy xoay người rời đi.
Hắc Khi Phong lúc này mới để mình mệt mỏi mà nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hắn phải mau khỏe lên, mới có thể bù cho Huyên nhi một hôn lễ long trọng, lúc này đây, hắn phải bù hết mọi lễ tiết, để thế nhân ai cũng biết, nàng là Vương hậu của Hắc Vương.
…
Huyên Trữ cơ hồ là thất hồn lạc phách đi vào cung điện của Cô Ngự Hàn bọn họ.
Nàng tựa như mất hồn, thiếu chút nữa đụng phải Bối Bối đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
“A… ”
Bối Bối vừa kinh hô, chỉ thấy một đạo hồng quang nhanh chóng phi đến, cuốn nàng trở về.
Công phu trong nháy mắt, nàng liền vững vàng dừng trong lòng Cô Ngự Hàn.
“Tiểu Bối Bối, nàng có sao không?” Giọng nói hắn rất sốt ruột, ánh mắt lại nhìn thân thể của nàng từ trên xuống dưới.
Bối Bối mím môi cười, đưa véo véo khuôn mặt tuấn tú của hắn.
“Van chàng đừng khẩn trương như vậy được không? Ta chỉ là kêu một tiếng mà thôi, chàng nghĩ đi đâu thế?”
“Ta tưởng nàng ngã, nàng luôn luôn bất cẩn khi qua bậc cửa, mỗi lần ta không trông nàng, nàng liền ngã, nàng nói ta có thể không lo lắng sao?”
Cô Ngự Hàn véo mũi nàng, tim sắp nhảy ra rốt cuộc lại trở về chỗ cũ.
Hai người đang trêu chọc nhau lờ đi Huyên Trữ đang đứng ngoài cửa.
Nàng hâm mộ nhìn Vương huynh yêu thương tẩu tử, thân thiết như vậy, ân cần như vậy, ôn nhu như vậy.
Tẩu tử… thật sự là một nữ tử đáng để nam nhân dốc lòng yêu thương.
Vô luận nàng cố gắng như thế nào, cũng không thay thế được vị trí của tẩu tử trong tim Hắc Khi Phong.
Chớp chớp mắt, chớp đi làn sương mờ mịt trong mắt, tim nàng cay đắng, chua chát.
Phong, nếu có kiếp sau, chàng yêu ta trước có được không?
Qua một hồi lâu, nàng sửa sang lại tâm tình, sau đó đi vào.
“Vương huynh, tẩu tử, muội chuẩn bị xong rồi, khi nào chúng ta thì trở về? Muội muốn bây giờ trở về, được không?”
Nàng đã không thể để mình tiếp tục ở lại đây, nàng sợ nàng sẽ suy sụp.
“Bây giờ về? Không cùng Hắc Khi Phong nói một tiếng sao?” Bối Bối đầu tiên kinh ngạc hỏi.
Vô luận nói sao đi nữa, cũng phải nói với Hắc Khi Phong một tiếng, dù sao cũng đang ở hoàng cung của người ta, sao lại rời khỏi mà không chào chủ nhân một tiếng chứ.
Hơn nữa, nàng không cho rằng Hắc Khi Phong sẽ hy vọng Huyên Trữ lén lút rời khỏi.
Huyên Trữ miễn cưỡng làm mình bảo trì bình tĩnh: “Tẩu tử, đi trễ hay đi sớm, không phải cũng đều là đi sao? Hơn nữa, ngươi mới nói qua Xích Diễm quốc mãi mãi cũng là nhà của ta, chẳng lẽ trong đầu tẩu tử không nghĩ như vậy?”
Nói xong lời cuối cùng, nàng cố ý làm khẩu khí của mình nghe qua như là làm nũng, nhưng mà, đáy mắt chua xót kia lại làm ngôn ngữ của nàng quá mức thiếu đi sự hài hước.
Bối Bối không biết nên khuyên nàng như thế nào, đành phải cầu cứu nhìn trượng phu thân ái: “Hàn, chàng nghĩ sao?”
Cô Ngự Hàn trấn an vỗ vỗ vai nàng, sau đó đi hướng Huyên Trữ.
“Huyên Trữ, nếu muội không muốn từ biệt Hắc Khi Phong, vậy trước cùng Tiểu Bối Bối lên xe ngựa chờ ta, ta đi nói với hắn một tiếng là được rồi.”
“Ừm.” Huyên Trữ nhu thuận gật đầu, ngữ khí rất nhẹ.
Nghe được lí do của tướng công thân ái, Bối Bối đầu tiên là không đồng ý trừng bóng dáng của hắn.
Chỉ rất nhanh, nàng liền hiểu được dụng ý của hắn, nàng dám khẳng định, chờ một chút hắn nhất định sẽ mang theo Hắc Khi Phong xông pha lên xe ngựa.
Ha ha…
Sẽ rất thú vị đây!
Vì thế, nàng rất chủ động lôi Huyên Trữ hướng cửa cung mà đi.
“Tẩu tử… ” Huyên Trữ vì chuyển biến của Bối Bối cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, chỉ có thể bị động để nàng lôi đi.
…
Không bao lâu, các nàng đã ngồi trong xe ngựa, xe ngựa trang hoàng thoải mái, làm người ta muốn thư thư giãn giãn mà dựa vào.
Bối Bối dốc toàn lực lợi dụng tài nguyên, vừa lên xe ngựa liền tựa vào chỗ ngồi bằng gấm mà chợp mắt.
Trái lại Huyên Trữ lại cảm thấy cả trái tim đang lay động, bồng bềnh trôi nổi.
Nàng níu chặt rèm gấm trên cửa sổ của xe ngựa, dùng sức đến cả các đốt ngón tay cũng trở nên trắng.
Rất muốn xốc rèm xe nhìn lần nữa, nhưng… không thể nhìn, không thể tiếp tục chìm đắm.
Ngay tại lúc đang đấu tranh gay gắt, ngoài xe ngựa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Mỗi một tiếng chân bước, tựa hồ đang gõ vào tim nàng.
Là Vương huynh sao?
Nhưng là dựa vào tu vi của Vương huynh, tiếng bước chân của Vương huynh không hẳn là trầm trọng như vậy, hơn nữa, tiếng bước chân kia tựa hồ nghe như rất là lo lắng.
Trên thế giới, chỉ có tẩu tử có thể khiến Vương huynh vội như vậy, tẩu tử đang rất tốt, cho nên… đó không phải tiếng bước chân của Vương huynh.
______[1] Trù mã: thẻ đánh bạc dùng thay cho tiền (trong casino) hoặc đồng xu (trong các trung tâm vui chơi)
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
47 chương
160 chương
32 chương
223 chương
129 chương