Xà Vương Tuyển Hậu
Chương 487
Bối Bối lén lén lút lút tránh ở chỗ rẽ, nhìn nhìn trước sau vài lần, xác định không ai khác phát hiện hành tung của nàng, nàng mới yên tâm từ trong góc đi ra.
Đương nhiên phải lén lút, bởi vì người nàng muốn tìm có khả năng sẽ làm tướng công thân ái của nàng ăn nhiều dấm chua.
Người nàng muốn tìm, chính là Hắc Khi Phong.
Thật vất vả rốt cuộc “an toàn” đi vào hậu đình trong hoa viên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hắc Khi Phong đứng trong đình kia chờ nàng.
Nàng đi ra sau hắn, ho nhẹ một cái: “E hèm.”
Hắc Khi Phong nghe tiếng quay đầu, cúi mắt nhìn nàng, trong mắt có nghi hoặc: “Tiểu Bối, nàng hẹn ta tới đây có chuyện gì sao?”
Nghe vậy, Bối Bối không trả lời ngay, chỉ cười tủm tỉm nhìn thẳng mặt hắn.
Chậc chậc, quả nhiên “thay lòng” rồi, trước kia Hắc Khi Phong nhìn thấy nàng nhất định sẽ rất dịu dàng cười với nàng, bây giờ… nhìn thấy nàng, mày vẫn là gắt gao cau lại, giống như đang vì cái gì mà phiền lòng không gỡ xuống được.
Nàng nghĩ, chuyện hắn đang phiền lòng nhất định sẽ không liên quan đến nàng, sẽ chỉ liên quan đến nữ nhân nào đó mà hắn bất tri bất giác đã yêu thương.
Hắc Khi Phong bị nàng nhìn cả người không được thoải mái, mày hắn không khỏi cau lại càng chặt.
“Tiểu Bối, trên mặt ta có cái gì không thích hợp sao?” Hắn không rõ mà hỏi.
Ánh mắt Bối Bối càng thêm sáng: “Ha ha… Hắc Khi Phong, Tiểu Ngoan, ta phát giác ra bây giờ ngươi nhìn ta cũng không còn đỏ mặt nha.”
Không còn đỏ mặt, đã nói rõ tình yêu của hắn không còn dành cho nàng, Hắc Khi Phong chính là nam nhân thuần khiết như vậy, hơn nữa thuần đến thật sự chân thành.
Nghe được lời của Bối Bối, Hắc Khi Phong sửng sốt, trong lòng, âm thầm cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng hắn lại nói không ra nguyên cớ.
Vì thế, hắn đành phải rầu rĩ: “Tiểu Bối, ta… không hiểu hết ý của nàng.”
Bối Bối nhếch môi cười: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem lúc ngươi nhìn thấy Huyên Trữ thì tâm tình là thế nào? Khi không nhìn thấy nàng ấy thì lại là thế nào?”
Nghe vậy, Hắc Khi Phong quả thật nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
Lúc hắn không nhìn thấy Huyên nhi… Rất muốn rất muốn thấy nàng, muốn thấy nàng có khỏe không, càng muốn cùng nàng nói chuyện, muốn… ôm ôm nàng.
Sau khi nhìn thấy nàng, hắn lại muốn yêu thương nàng thật tốt, nghe những lời làm nũng của nàng.
Bỗng nhiên, hắn hình như bắt đầu hiểu rồi.
Đây… Chính là tâm tình khi yêu một người, tâm tình muốn mãi mãi tốt với nàng.
Nhìn vẻ mặt của ngay từ đầu trầm tư đến sau đó lại bừng tỉnh đại ngộ, Bối Bối giương lông mày, hỏi một cách hài hước: “Thế nào? Hiểu rõ rồi chưa? Biết tâm tình của mình rồi chứ.”
Hắc Khi Phong có chút ngại ngùng gật đầu: “Ta nghĩ… ta hiểu rồi.”
Tiếp theo, hắn lại cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ đây là chuyện nàng tìm ta sao? Để ta biết tâm tình của mình.”
Bối Bối bất lực vỗ vỗ trán, đảo cặp mắt trắng dã: “Đương nhiên không chỉ là chuyện này, ta còn có là chuyện quan trọng hơn nữa!”
“Chuyện gì?” Hắc Khi Phong thuận theo mà hỏi.
Nhìn vẻ mặt hắn một mảnh mê mang, Bối Bối bực đến phồng quai hàm: “Ngươi rốt cuộc có biết Huyên Trữ nói sau khi lành bệnh sẽ về Xích Diễm quốc hay không?”
Huyên nhi phải về Xích Diễm quốc hắn đương nhiên biết, nhưng mà…
“Ta biết.” Giọng nói hắn có chút suy sụp, con ngươi đen xẹt qua một chút thương cảm.
Nàng nói nàng phải về Xích Diễm quốc sống một cuộc sống hạnh phúc, hắn… có thể làm gì đây?
Hắn hy vọng nàng ở lại bên hắn, nhưng, nàng không muốn, hắn không nỡ miễn cưỡng nàng, hắn muốn nàng hạnh phúc.
“Ngươi biết? Nếu ngươi biết, chẳng lẽ ngươi không đi ngăn cản nàng sao? Ngươi thật sự muốn nàng rời xa ngươi a, ngươi đã quên các ngươi là phu thê sao? Hơn nữa ngươi yêu nàng nha, yêu một người không phải là giữ chặt nàng ở bên người sao? Ngươi… ngươi thật sự là làm ta tức chết mà.”
Bối Bối tức giận đến suyễn khí, thật bực bội lấy tay vuốt vuốt xuống cơn tức trong ngực mình, miễn cho mình bị sặc khí.
Nhìn ánh mắt chỉ trích của nàng, Hắc Khi Phong có chút nản lòng dời tầm mắt, bả vai dày rộng cũng rũ xuống.
Tiếp theo, giọng hắn có chút khàn khàn nói: “Huyên nhi nói với ta, hạnh phúc của nàng ấy là cùng sống với người nhà, ở bên cạnh người nàng yêu và người yêu nàng, mới có thể cảm giác được hạnh phúc, ấm áp, ta… ta giữ nàng ấy không được.”
Bối Bối kinh ngạc trừng lớn mắt: “Nói như vậy ngươi đã giữ qua nàng ấy? Mà nàng ấy không đáp ứng?”
Điều này sao có thể? Mức độ yêu Hắc Khi Phong của Huyên Trữ người có mắt ắt sẽ thấy, làm sao có thể ngay cả khi hắn mở miệng giữ lại nàng ấy cũng không nguyện ý ở lại, nàng tưởng… Huyên Trữ sẽ rất vui vẻ mà ở lại.
Nhưng mà…
Bối Bối đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng tinh nhìn hắn: “Ngươi… làm cách nào để giữ nàng lại? Ngươi đã nói qua cái gì?”
Hắc Khi Phong vừa đỏ mặt vừa khổ sở mà cau mày: “Ta nói với nàng… nói hy vọng nàng tiếp tục yêu ta, ở lại bên ta, ta sẽ đền bù cho nàng… ”
Nói xong, hắn ảm đạm rũ mắt xuống.
Két?
Hắn cũng chỉ nói như vậy? Để Huyên Trữ tiếp tục yêu hắn?
Nàng muốn ngất xỉu!
Lại bất lực vỗ vỗ trán, nàng nghĩ nàng biết Huyên Trữ vì sao không muốn ở lại rồi.
Cho dù nàng ấy yêu Hắc Khi Phong cỡ nào đi nữa, cũng không hy vọng người mình yêu mang theo tâm tình đền bù mà đối xử tốt với nàng ấy.
Lắc lắc đầu, Bối Bối dùng một dùng một giọng nói bế tắc bĩu môi: “Hắc Khi Phong, ta thật là phục ngươi rồi, thật sự là đầu gỗ nha! Khó trách mọi người đều nói nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, bởi vì nam nhân xấu so với nam nhân tốt hiểu được lòng của phụ nữ hơn, mà nam nhân tốt thì lại giống một khúc gỗ không hơn không kém, vừa thẳng vừa cứng, thật làm cho người ta chịu không nổi.”
Nghe nàng liên tục phàn nàn, Hắc Khi Phong chú ý nhất chỉ là một câu “nam nhân không xấu nữ nhân không yêu” của nàng.
Hắn có chút lo lắng: “Tiểu Bối, nàng có phải muốn nói với ta là bởi vì ta là nam nhân tốt, cho nên Huyên nhi mới không yêu ta nữa?”
“A — Ngươi thật ngốc!” Bối Bối sắp phát điên rồi.
Ngay sau đó, nàng bực tức liếc hắn một cái: “Không phải, ngươi đừng nghĩ sẽ trở nên xấu, bằng không Huyên Trữ càng không yêu ngươi! Rốt cuộc ngươi hiểu hay không a, ngươi muốn Huyên Trữ tiếp tục yêu ngươi, vậy còn ngươi, ngươi yêu nàng sao? Ngươi có nói cho nàng là ngươi yêu nàng không, ngươi cũng sẽ tiếp tục yêu nàng, có nói với nàng không? Không có, đúng không!”
Đúng vậy, hắn… không có nói.
“Nhưng mà… chuyện này cùng chuyện Huyên nhi ở lại có quan hệ trực tiếp gì sao?” Hắn vẫn là không hiểu.
Bối Bối lúc này có cảm giác tú tài gặp binh [1] có ý nhưng nói không rõ.
_______[1] Tú tài gặp binh: Tú tài nói chuyện bằng văn chương, binh nói chuyện bằng tay chân => Nước đổ lá khoai.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
47 chương
160 chương
32 chương
223 chương
129 chương