“Lôi Mông, ngươi giấu ta chuyện gì phải không?” Hắc Khi Phong lạnh lùng nhìn chăm chú Lôi Mông dưới bậc thang. Cho dù ngữ khí ép hỏi của Hắc Khi Phong rất dọa người, nhưng Lôi Mông lại không bị dọa, ngược lại có chút sốt ruột hỏi lại: “Vương, thuộc hạ nghe nói Huyên Trữ công chúa xuất hiện ở trong Vương cung, việc này là thật sao?” “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của bổn vương!” Hắc Khi Phong vô ý thúc lảng tránh chuyện về Huyên Trữ. “Vương, xin Người trước nói cho thuộc hạ chuyện của Huyên Trữ công chúa, chuyện này rất quan trọng, nếu đã muộn thì sẽ không kịp a...” Lôi Mông khẩn cầu nói. Đối với phản ứng của Lôi Mông, Hắc Khi Phong cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn mím môi, trầm mặc một hồi lâu mới thản nhiên mở miệng: “Ta đã đem Huyên Trữ công chúa trục xuất khỏi Vương cung.” “Trục xuất?! Người làm sao có thể trục xuất nàng ta!” Lôi Mông kêu la lên, ngay cả lễ quân thần cũng quên bén, ánh mắt khiển trách nhìn thẳng Hắc Khi Phong, tựa như hắn đã làm những chuyện thập ác bất xá[48] vậy. “Lôi Mông! Ngươi rốt cuộc giấu ta chuyện gì?” Nhìn sắc mắt thần thái của Hắc Khi Phong không ổn, Lôi Mông nặng nề mà thở dài: “Vương, Người đối đãi như vậy với Huyên Trữ công chúa thật sự là... cũng là lỗi của thuộc hạ, là thuộc hạ làm sai.” Hắn áy náy cúi đầu, một lần lại một lần tự đấm vào đầu mình. Nhìn những động tác liên tiếp của Lôi Mông, tim của Hắc Khi Phong bắt đầu trở nên hoảng hốt, tuy rằng hắn vẫn mơ hồ như trước. “Lôi Mông, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Lôi Mông lúc này mới ngừng tay, hắn giật mình tỉnh ngộ nháo lên: “Vương, hay là Người phái người đến ngoài cung tìm kiếm Huyên Trữ công chúa trước, sau đó thuộc hạ mới từ từ nói cho Người hết thảy.” “Không thể, ta đã hạ lệnh không cho phép Huyên Trữ công chúa tái xuất hiện ở Hắc Phong quốc...” Nhưng vào lúc này, một gã thị vệ đột nhiên cấp báo: “Vương, thuộc hạ đáng chết, Huyên Trữ công chúa ra hoàng cung liền... chạy trốn, thuộc hạ đuổi bắt bất lực...” “Nàng ta chạy trốn?” Hắc Khi Phong cau mi. Lôi Mông đứng ở một bên gấp gáp vô cùng, trong lúc gấp hắn mạnh mẽ chen miệng vào nghiêm túc mà trách móc Hắc Khi Phong: “Vương, Huyên Trữ công chúa đã cùng Người thành thân, Người không thể đối đãi như vậy với nàng ta!” “Cái gì?!” Hắc Khi Phong trừng to mắt, chỉ cảm thấy đầu như bị cái gì đập mạnh vào, ong ong mà kêu lên. Có phải tai hắn có vấn đề rồi không? Nhưng mà, biểu hiện của Lôi Mông khẳng định như vậy, ánh mắt còn kèm theo khiển trách đối với hắn. Hắn chậm rãi nắm chặt tay gác của ngự tọa, cho đến khi các đốt ngón tay phát ra tiếng. “Lôi Mông, ngươi... rốt cuộc đang nói cái gì?” Lôi Mông trước để thị vệ lui xuống, sau đó ánh mắt thẳng thắn chống lại áp bức của Hắc Khi Phong, thong thả nói từng câu từng chữ: “Vương, khoảng thời gian Người mất đi trí nhớ kia, đã cùng Huyên Trữ công chúa thành thân, hơn nữa, Người từng đối xử rất tốt với Huyên Trữ công chúa... Lúc đối chiến cùng Dạ thái tử điện hạ trong sơn cốc, Huyên Trữ công chúa vì cứu Người mới lựa chọn cùng Dạ thái tử đồng quy vu tận, thuộc hạ tưởng công chúa đã... đã không còn sống, vì sợ Vương không nhớ lại mà không thoải mái, cho nên thuộc hạ mới có thể cả gan che chuyện này, thuộc hạ đáng chết! Đây hết thảy đều là lỗi của thuộc hạ, xin Vương mau hạ lệnh truy hồi Huyên Trữ công chúa đi.” Nói xong, Lôi Mông hổ thẹn quỳ xuống. Hắc Khi Phong hoàn toàn ngây người, bờ vai của hắn rũ xuống, ánh mắt dại ra nhìn phía trước, tinh thần có chút hoảng hốt. “Nàng... là thê tử của ta? Đây...” Nhắm mắt lại, hắn phút chốc đứng lên, bước nhanh xuống bậc thang: “Lôi Mông, theo ta đi ra ngoài, vừa tìm người vừa kể lại tinh tường những chuyện đã qua, một chút cũng không được bỏ sót.” “Vâng!” Lôi Mông trả lời rất to, nhất định phải mau tìm được Huyên Trữ công chúa. ... Tiếp theo, hắn giống như nhớ tới cái gì đó từ trong ngực lấy ra chiếc nhẫn bằng rơm: “Vương, cái này trả lại cho Người.” “Đây là lúc trước thuộc hạ vì tránh cho Vương nhìn vật nhớ người nên đã gỡ ra từ tay của Vương, cùng chiếc trên tay của Huyên Trữ công chúa là một đôi.” Nhìn chiếc nhẫn rơm đã khô héo, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy một góc tim bị nứt ra. Hắn run run tay, chậm rãi cầm lấy nhẫn rơm, bện thật sự tinh xảo, không có chỗ nào không ổn, có thể thấy người bện dụng tâm cỡ nào. Này... Hắn biết nhẫn này đại diên cho cái gì. Hắn đã từng nhìn thấy qua trên tay của Tiểu Bối, đây là một loại tục lệ của nhân gian, hai người đeo đôi nhẫn sẽ vĩnh viễn buộc lại cùng một chỗ. Chứng cớ thật rõ ràng... Hắn cùng nàng... Thật sự là phu thê... ... Đáy vực hoang vu, cỏ thơm um tùm, nhìn đến vô tận cũng là rừng cỏ hoang. Huyên Trữ đặt mình vào trong đó, nhìn từng ngọn cây từng cọng cỏ, bỗng nhiên... cảm thấy thực hoang vắng, là trái tim, đang hoang vắng. Nơi này, rất an tĩnh, cũng... rất tịch mịch. Từng bước một, nàng đi hướng hang động đã từng chứa đầy khoảng thời gian hạnh phúc của nàng. Cửa động, đã mọc dây leo, từng sợi dây leo mọc dài cơ hồ che lấp cả cửa động. Nàng đưa tay gạt những sợi dây leo ra, thẳng đến hoàn toàn hiện ra cái hình dáng của động. Ngơ ngác nhìn cái cửa động, hình dạng quen thuộc, nàng nhẹ thì thào: “Như vậy... mới đúng.” Từ từ, nàng đi vào trong. Bên trong, có chút tối, càng đi vào trong, càng tối. Nàng đã từng rất sợ tối, bây giờ, nàng không biết cái gì là bóng tối, cái gì là... ánh sáng. Nàng chỉ biết, hạnh phúc của nàng... đã bị bỏ lại trong bóng tối. Đi vào hang nhỏ bên trong, nàng lấy hỏa chiết[49] ra thổi, bên trong lập tức liền sáng lên. Những vật dụng bên trong, đều phủ một lớp bụi dày, hết thảy, đều dính bụi. Nàng vuốt từng vật dụng nàng đã từng ngồi qua, dùng qua, ánh mắt cuối cùng dừng trên chiếc giường gỗ mục nát. Trong đầu, không khỏi hiện lên hình ảnh bọn họ ân ái. Bên tai, phảng phất có thể mang máng nghe được hắn đang ôn nhu nói nhỏ bên tai nàng. Hắn của khi đó... thật tốt với nàng. Ngồi bên mép giường, nàng ngơ ngác nhìn vách đá: “Phong, ta nhớ chàng từng nói với ta, nếu có một ngày chúng ta lạc mất nhau, chỉ cần ta ngoan ngoãn trở lại nơi chúng ta bị lạc, chàng nhất định sẽ tìm được ta... có phải hay không?”