Xà Vương Tuyển Hậu
Chương 469
Ánh nến lay động, lập lòe nhấp nháy.
Trong cung điện bố trí mới lạ, làn sa mỏng manh mềm mại phiêu đãng nhẹ nhàng trong gió, thập phần tao nhã.
Lăng Nguyệt công chúa đi qua nơi ấy, nhìn thấy vườn trăm hoa đua nở, xinh đẹp phi thường.
Nàng không khỏi dừng bước chân lại, chuyển hướng đi vào trong.
Nhìn cung điện trang trí đẹp đẽ trước mắt, nàng nhịn không được tán thưởng: “Nơi này thật đẹp, không biết ai ở bên trong?”
Thì thào tự nói, nàng có chút mê mẩn.
Nhịn không được, nàng bước chân vào, ai ngờ, chân trước nàng vừa bước vào, lại đột nhiên cảm giác được chân bị cái gì đánh trúng.
“A!”
Nàng đau đến rút chân về, kinh hoảng nhìn bốn phía:“Ai? Ai trốn trong bóng tối đả thương người khác?”
Từ trong cung điện truyền ra một tiếng nói rất bướng bỉnh: “Không cho phép ngươi đi vào đây, mau rời khỏi cho ta!”
Nghe vậy, Lăng Nguyệt công chúa bình tĩnh lại.
Nghe giọng nói của đối phương, hẳn là một nữ tử rất trẻ tuổi.
Nàng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn cửa cung điện, dịu dàng nói: “Thật có lỗi, vô ý đi qua đây, cảm thấy nơi này rất đẹp, nhất thời kìm lòng không được đi vào thưởng thức, nếu có quấy rầy đến chủ nhân nơi đây, xin thứ lỗi.”
Bên trong trầm tĩnh một chút, lại truyền ra giọng nói: “Ngươi đi đi, sau này đừng đến chỗ này nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Bị người khác cự tuyệt kịch liệt như vậy, Lăng Nguyệt công chúa cảm thấy vừa thẹn vừa xấu hổ, nàng cắn cắn môi, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được, sau này ta không đến nữa là được.”
Nói xong, nàng khom người tỏ vẻ thật có lỗi, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng mà, ngay tại lúc nàng xoay người, một đạo sáng màu tím hướng mặt mà công kích qua.
Nàng trừng to mắt, nhanh chóng phản ứng lại, bàn tay vung lên đạo sáng màu xanh nhạt, liền chắn lại công kích của ánh sáng tím.
Liên tục lui về phía sau vài bước, nàng kinh hồn chưa bình tĩnh lại đã nhìn thấy nữ tử che mặt đứng trước mặt.
“Ngươi… Rốt cuộc là ai? Vì sao công kích ta? Ngươi có phải là người trong cung không?”
Nhiều câu hỏi liên tục từ miệng nàng xuất ra, ẩn ẩn mang theo hơi thở hổn hển.
Cô gái che mặt không trả lời, nàng hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay vừa chuyển, ánh sáng tím trong tay càng phát ra mãnh liệt.
Nàng “vèo” một tiếng lại phi thân tới gần Lăng Nguyệt công chúa, đồng thời cả giận nói: “Ta là người căm ghét ngươi!”
Lăng Nguyệt công chúa chuyển thân tránh đi công kích của nàng, hơi thở có chút không ổn.
Không xong! Pháp lực của nàng so ra kém hơn nữ tử che mặt này, không biết nữ tử che mặt này rốt cuộc là ai?
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn gây chuyện với ta? Ngươi có biết ta là ai không, động đến ta với ngươi mà nói thì không có ích lợi gì.”
Lăng Nguyệt công chúa vừa chật vật tránh đi công kích của đối phương, vừa thở hồng hộc nói.
“Hừ! Ai muốn ích lợi của ngươi!”
Cô gái che mặt có chút tức giận, nàng vẫy tay, luồng sáng màu tím bay vụt thẳng về phía Lăng Nguyệt công chúa.
“A!”
Lăng Nguyệt công chúa tránh không kịp, trang sức trên tóc bị đánh rớt, tóc tai có chút hỗn độn.
Nàng run đến lui vài bước, mắt thấy sắp té ngã.
Nhưng vào lúc này, một đôi tay lịch thiệp từ phía sau thân thể của nàng chặn ngang, vững vàng đỡ lấy nàng.
Nàng quay đầu, kinh hỉ hô: “Hắc Vương, là Người?!”
Hắc Khi Phong không nhìn nàng, một đôi mắt đen thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm cô gái che mặt.
“Ngươi vì sao muốn thương tổn Lăng Nguyệt công chúa? Ai cho ngươi có quyền làm như vậy?”
Tiếng nói mang theo chất vấn nồng đậm, xen lẫn một tia sắc bén.
Từ sau khi hắn xuất hiện, cô gái che mặt liền ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt nàng kinh ngạc nhìn hắn, tầm mắt bồi hồi dừng trên đôi tay của hắn đang đỡ lấy thắt lưng của Lăng Nguyệt công chúa, đáy mắt mang vẻ bi thương giấu không được.
Phong của nàng… đã không còn là tướng công của nàng, bây giờ hắn là… Hắc Khi Phong.
Phong của nàng, sẽ không đi tiếp cận nữ nhân nào trừ nàng, chỉ biết đỡ nàng như vậy, thê tử của hắn, Huyên nhi của hắn.
“Nói!” Hắc Khi Phong hung hăng cau mày, bạc môi mím chặt, từ gương mặt căng của hắn mà nói, hắn thật sự tức giận với nàng.
Ánh mắt Huyên Trữ lóe lên, yếu ớt nhìn hắn.
Nàng cười, cười đến rất nhẹ, rất nhẹ, lại mang theo sự thê lương vô hạn.
Vỏn vẹn một tiếng cười ngắn ngủi, đã nói tận khổ sở của nàng.
Bỗng nhiên, đôi mắt nàng nhíu lại, hung tợn trừng hướng Lăng Nguyệt công chúa: “Ta nhìn nàng ta không vừa mắt, nên ta đánh nàng ta!”
Vừa dứt lời, nàng lại nâng luồng sáng màu tím lên, thân mình nhanh chóng thẳng tắp bức về hướng Lăng Nguyệt công chúa.
Chân mày Hắc Khi Phong nghiêm lại, hắn đưa tay đẩy, liền đẩy Lăng Nguyệt công chúa qua một bên, sau đó tay còn lại giơ lên, một đạo hoàng quang chói mắt thẳng tắp bắn về phía Huyên Trữ.
Ngay tại lúc hoàng quang bức đến trước mặt, Huyên Trữ đột nhiên rút lại năng lượng, cứ như vậy thẳng tắp đứng ở đó, không né cũng không tránh, để mặc hoàng quang mạnh mẽ thẳng tắp đánh trúng ngực nàng.
Theo đạo hoàng quang công kích đó, nàng bị đánh đến bay lên, sau đó nặng nề rơi trên mặt đất.
“Rầm… Phụt… ”
Huyên Trữ gục trên mặt đất, một ngụm máu tươi từ miệng nàng phun ra, nhiễm đỏ khăn che mặt của nàng.
Nàng lẳng lặng nằm rạp trên mặt đất, chỉ là thoáng ngẩng đầu, đôi mắt đau đớn thẳng tắp nhìn hắn, ánh mắt không hề gợn sóng.
Từ lúc nàng cứng rắn tiếp một chưởng của hắn, Hắc Khi Phong liền sợ ngây người.
Hắn kinh ngạc đứng thẳng thân hình, con ngươi đen phức tạp khó dò mà nhìn nàng.
Bàn tay đả thương nàng rũ xuống bên thân, cư nhiên không tự chủ được hơi hơi phát run.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, hắn mở miệng, nói chuyện có chút gian nan: “Ngươi… Ngươi vì sao không tránh?”
Hắn vừa rồi rõ ràng đã làm chậm lại chiêu thức, dựa theo tu hành của nàng, nàng có thể tránh.
Nhưng mà, hắn thật không ngờ nàng cư nhiên… không né cũng không tránh, hình như… hình như cố ý đứng đó cho hắn đánh vậy.
Vì sao?
Nàng bị thương, hắn đánh nàng bị thương.
Vết máu đỏ sẫm thấm trên khăn che mặt của nàng, khiến hắn nhìn… rất chướng mắt.
Huyên Trữ rũ mắt, ôm ngực ráng nhịn cơn đau chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy.
Đứng thẳng thân mình, nàng có chút tự giễu thì thào: “Vì sao? Ta muốn nhìn xem… cảm giác bị ngươi đánh có giống với cảm giác bị người khác đánh không, nhưng mà, hình như… ”
Càng thêm đau, đau trong tim nàng.
Lời cuối cùng, giấu trong lòng nàng không có nói ra.
Hắc Khi Phong cau chặt mày, nhịn không được truy vấn: “Hình như cái gì?”
Huyên Trữ cười cười, có chút bi ai.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
47 chương
160 chương
32 chương
223 chương
129 chương