Cùng Lăng Nguyệt quốc liên thân? Hắc Khi Phong nắm chặt quyền, bạc môi mím chặt. Hắn không nói không rằng nhìn tả thừa tướng, ánh mắt sắc bén. Tả thừa tướng cúi đầu, từ đầu chí cuối vẫn duy trì tư thế cung kính nhưng không lùi bước. Hồi lâu, Hắc Khi Phong từ khớp hàm bắn ra lời nói: “Đám đại thần các ngươi thật đúng là ăn no rỗi việc!” Tả thừa tướng còn chưa phản ứng kịp, một gã thị vệ tiến đến – “Vương, công chúa của Lăng Nguyệt quốc đã tới ngoài cung.” Sắc mặt Hắc Khi Phong càng thêm khó coi. “Tả thừa tướng, công chúa của Lăng Nguyệt quốc đến bái phỏng Hắc Phong quốc chúng ta chuyện lớn như vậy vì sao bổn vương không biết một chút nào?!” Tả thừa tướng kinh sợ quỳ xuống: “Vương, đây là Dạ thái tử thừa dịp Vương không ở Vương cung mà tự ra quyết định.” “Quyết định của đại ca ta?” Hắc Khi Phong nói lại những lời này. Mờ ảo, hắn cảm thấy sự tình trở nên thực quỷ dị. Dựa theo Lôi Mông nói với hắn, hắn lại cùng đại ca trải qua một phen đấu tranh ác liệt ở một đỉnh núi, sau đó đánh bại đại ca, nhưng hắn cũng bị thương mà hôn mê, bởi vì thương thế quá nặng, cho nên hắn quên mất trận đấu kia… Thủ túc tương tàn [1], hắn đích xác không muốn nhớ lại tình cảnh đó, nhưng… vì sao hắn cảm thấy nguyên nhân không đơn giản như vậy. Ngay tại lúc hắn thất thần, thị vệ có chút gấp gáp: “Vương, Lăng Nguyệt công chúa đã sắp đến cửa cung.” Hắc Khi Phong đột nhiên hoàn hồn, hắn khoát tay, thản nhiên nói: “Ta biết rồi, tả thừa tướng, ngươi phân phó xuống dưới, thịnh yến nghênh đón Lăng Nguyệt công chúa.” “Vi thần lĩnh chỉ.” … Trên đường của kinh thành của Hắc Phong quốc, tiếng người ồn ào. Tầng tầng thị vệ chắn lại dân chúng đang vây xem thành hai bên trên đường lớn. Ở giữa con đường, một hàng đội ngũ trang phục hoa lệ xa xỉ. Một cỗ kiệu lớn chở một thiếu nữ che mặt, sa mỏng màu xanh nhạt che hết nửa mặt của nàng, chỉ lộ ra một đôi mắt thu thủy [2], trong suốt như ánh trăng trong nước. Nàng mày liễu cong cong, tóc mai mềm mại chia ra mà rũ xuống, xiêm y xanh nhạt bằng sa mỏng bồng bềnh, thần vận trong sạch tựa tiên tử. Đám thị nữ đi cạnh cỗ kiệu cũng dùng sa che mặt, khiến cho đội ngũ thoạt nhìn thật thần bí. Trong đám người, truyền ra thanh âm hưng trí bừng bừng– “Mau nhìn mau nhìn, đó chính là Lăng Nguyệt công chúa của Lăng Nguyệt quốc a, bộ dạng xinh đẹp như thế, tựa như tiên nữ.” “Đúng vậy đúng vậy, thật sự rất xinh đẹp, công chúa quả nhiên khác người bình thường nha.” … Trong đám đông, nghị luận đều đều, chỉ chỉ trỏ trỏ, đều là tiếng ca ngợi. Một cô gái che mặt chen chúc trong đám đó, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Lăng Nguyệt công chúa này đến Hắc Phong quốc làm gì?” Đại thẩm đứng bên người nàng tốt bụng trả lời: “Nghe nói là tới cùng Hắc Vương của chúng ta liên thân.” “Liên thân?!” Thanh âm cô gái che mặt cao lên rất nhiều, dẫn dụ ánh mắt của những người bên cạnh. “Ý? Cô gái này cũng che mặt, bộ dáng thoạt nhìn cũng không tệ, hay là gỡ sa che mặt xuống cho chúng ta nhìn một cái.” Một nam nhân tướng mạo thô tục trong đó nói to. Đồng lõa khác cũng nhân cơ hội phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, gỡ xuống nhìn xem, xem có phải so với Lăng Nguyệt công chúa còn xinh đẹp hơn không?” Nói xong, bọn họ liền chen hướng cô gái che mặt, ỷ vào nhiều người liền ra tay muốn gỡ xuống mặt nạ của nàng. Cô gái che mặt bị dọa đến lui ra sau, cảnh giác nhìn bọn hắn: “Các ngươi muốn làm gì? Đừng lại đây!” Lui rồi lui, nàng lui đến sau đám người, càng thêm vẻ thân cô thế cô. Mắt thấy bọn họ sắp xông qua, nàng âm thầm cắn răng, trong lòng bàn tay nâng lên hai luồng hào quang màu tím. “Các ngươi còn qua một bước, ta liền không khách khí với các ngươi!” “A! Muốn đe dọa chúng ta a? Lên!” Mấy người kia căn bản không để nàng vào mắt, cuộn tay áo lên chuẩn bị bắt nạt nàng. Hai hàng lông mày nàng cau lại, toàn thân chém ra luồng ánh sáng màu tím, cường quang không chút lưu tình bắn phá qua, quẳng những tên lưu manh té ngã. “Ôi! Nữ nhân đáng chết quả có bản lĩnh, Các huynh đệ, chúng ta cùng lên!” Tiếp đó, bọn họ nhanh chóng từ mặt đất đứng dậy, sau đó cùng nhau xông lên. Cô gái che mặt lui về sau vài bước, ánh sáng tím trong lòng bàn tay càng thêm mãnh liệt. Sau vài hiệp, bọn họ bị đánh cho thất linh bát lạc [3]. Cô gái che mặt đứng trước mặt bọn họ, hừ lạnh: “Tâm tình ta hôm nay không tốt lắm, đừng chọc giận ta!” Những người nằm trên mặt đất liếc mắt nhau, sau đó cùng la lên: “Cứu mạng a cứu mạng a, giết người… Có người muốn giết người a… ” Thị vệ phía trước đám người nghe được tiếng kêu cứu, lập tức tiến lên, mở đầu chính là một tiếng quát – “To gan! Rốt cuộc là ai dám vào lúc này mà gây sự?” Những người bị đánh lập tức đồng loạt chỉ hướng cô gái che mặt: “Là nàng, chính là nàng!” Cô gái che mặt không thể tưởng tượng được mình cư nhiên bị vu oan, nàng hầm hầm trừng mắt những người thảm hại cực kỳ trên mặt đất. “Các ngươi… ” Nàng bực bội muốn tiến lên cho bọn chúng một chút giáo huấn nữa, lại quên thị vệ ngay tại bên cạnh đang nhìn nàng. Thấy nàng có động tác như vậy, thị vệ rút đao kiếm tới tấp chỉ hướng nàng: “Thanh thiên bạch nhật cũng dám hành hung, còn không mau mau buông tay chịu trói!” Nàng nâng mắt, lạnh lùng nhìn thị vệ: “Thị vệ Hắc Phong quốc đều ăn hại như thế sao? Cư nhiên không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng liền định tội lung tung, Vương của các ngươi thật đúng là anh minh vĩ đại!” “Láo xược! Dám ngang nhiên bôi nhọ Hắc Vương, bắt lấy nàng!” Bọn thị vệ tức giận, không lưu tình chút nào công kích hướng cô gái che mặt. Tình huống trở nên hỗn loạn, đao kiếm “binh bang”. Cô gái che mặt gắt gao cau mày ứng phó với thị vệ. Bỗng nhiên, nàng thoáng vô ý, mu bàn tay bị đao sắc xẹt qua, lập tức ra máu. Nàng hung hăng trừng hướng người chém nàng bị thương, sau đó ánh mắt trở về quét qua thị vệ trước mắt. Ánh mắt chợt lóe, nàng toàn thân bay lên, trong lúc tử khí tràn ngập, một tử xà (rắn màu tím) nhanh chóng bay trốn qua nóc nhà bên đường. Trong chớp mắt, liền mất đi bóng dáng của tử xà. “Đuổi theo!” Đám thị vệ hét lớn một tiếng, liền tập kết hướng tử xà biến mất mà đuổi theo. ________[1] Thủ túc tương tàn: Anh em tàn sát lẫn nhau.[2] Thu thủy: nước mùa thu, chuyên dùng để ví đôi mắt của phụ nữ.[3] Thất linh bát lạc: kẻ đây người đó, nằm rải rác.