Hai bóng người một lớn một nhỏ chạy nhanh khỏi miếu đổ nát, cùng với tiếng kêu rên của nữ nhân. “Thảm thảm, Khả Y bị bắt đi rồi, a a a a...... Ta phải mau đi cứu người...... Nhưng mà, ta phải đi đâu để cứu đây, xong đời......” Vẻ mặt của Bối Bối buồn rười rượi, đôi mắt mê mang nhìn một mảng tối đen xung quanh, trận tuyến trong đầu hoàn toàn rối loạn. Đột nhiên, nàng dừng bước, phút chốc xoay người đè lại bả vai của Cô Ngự Nguyệt, thận trọng căn dặn nói:“Tiểu Nguyệt, con ngoan ngoãn đi tìm muội muội về, sau đó trở về trong miếu chờ mẫu thân, mẫu thân muốn đi cứu Khả Y......” Đúng lúc này, từ hư không truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính:“Không cần đi.” Thân mình của Bối Bối sững lại, đồng thời trên mặt xuất hiện vui mừng, nàng xoay người trên dưới trái phải nhìn xung quanh tối như mực. “Cô Ngự Hàn, là chàng! Chàng ở nơi nào, nhanh chút đi ra.” Nàng cơ hồ muốn vái trời, bởi vì người lợi hại nhất tới rồi! “Vi phu đây không phải đang đi ra sao.” Thanh âm mang theo tiếng cười lại truyền đến, ngay lúc đó, bóng dáng của Cô Ngự Hàn cố tình nhàn nhã tự nhiên không biết từ phương nào từ từ bay xuống. Hắn mới vừa chạm đất, Bối Bối vừa mừng vừa sợ trừng lớn đôi mắt sáng, trừng mắt nhìn, nàng không nói hai lời liền lập tức nắm vạt áo hắn kéo về một hướng. “Mau, chúng ta nhanh đi cứu Khả Y.” Ai ngờ, Cô Ngự Hàn trở tay, nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay nàng, hơi chút dùng sức liền đem nàng kéo lại vây ở trước ngực. Bối Bối sốt ruột thúc giục hắn:“Này, chàng đang làm cái gì, Khả Y bị bắt đi rồi, ta muốn đi cứu nàng, chàng ôm ta như vậy ta như thế nào đi cứu người a?” Hắn nhướng đôi mày thanh tú,đôi mắt ẩn chứa thâm ý cười:“Yên tâm, nàng ta có anh hùng của nàng ta đi cứu rồi, về phần nàng không cần lo lắng mù quáng cho hai người kia.” “A? Nha...... Thương Tuyệt Lệ tên đầu gỗ kia cũng đến đây? Ừ ừ, có Thương đầu gỗ đi cứu Khả Y, ta đây sẽ không cần lo lắng nữa.” Tiếp theo, ánh mắt của nàng lóe sáng, con mắt chuyển động một chút, môi đỏ mọng giương lên:“Nói không chừng nhờ sự kiện này mà bọn họ tu thành chính quả, ha ha...... có mỹ nhân nào lại không thương anh hùng a!” Hắn sủng nịch chỉ nhẹ vào mũi nàng:“Vậy tiểu mỹ nhân của ta có phải là nên theo anh hùng của nàng trở về?” Nghe vậy, tươi cười trên môi Bối Bối lập tức mất đi, nàng mím môi, đẩy mạnh ra hắn:“Mới không!” Chuyện trước khi nàng xuất cung còn chưa có tính sổ với hắn, hắn cho rằng vì mấy chữ đơn giản của hắn mà tùy tiện bỏ qua như vậy?! Thấy vẻ mặt của nàng thay đổi, trong lòng Cô Ngự Hàn cũng đại khái cũng biết, hắn bất đắc dĩ than nhẹ, một lần nữa đem nàng kéo vào trong lòng. Hắn vô cùng thân thiết dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu nàng dịu dàng trấn an:“Vậy chúng ta không trở về cung ngay, đem chuyện khiến nàng không vui xử lí đã?” “Hừ!” Bối Bối hừ nhẹ. Sau đó, nàng bỗng nhiên phát hiện con không biết khi nào thì không thấy bóng dáng. “Ý? Tiểu Nguyệt đâu?” Cô Ngự Hàn đưa tay ôm nàng đến chỗ ngồi, cúi đầu nhìn nàng nhếch môi:“Yên tâm, vừa rồi ta đã sai người đem Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Tuyết mang về.” Mới vừa rồi lúc nàng vẫn quan tâm chuyện của Hà Khả Y, hắn liền thừa dịp ra hiệu cho thủ hạ núp ở gần đó đem con trai và con gái nhỏ của hắn mang đi, đỡ phải có hai đứa tiểu gia hỏa kia gây trở ngại việc hắn cùng Tiểu Bối Bối nói hết tình cảm nhiều ngày tương tư. ...... Khu ngoại ô thanh tịnh, ở trong một cây đại thụ cao ngất, cất dấu một tòa biệt uyển hoàng gia. Bối Bối bị Cô Ngự Hàn đưa tới nơi này. Phòng cẩm lệ, trang sức thanh lịch ấm áp, màn mỏng thêu hoa nhẹ nhàng đong đưa khắp nơi làm cho trong phòng thêm đẹp nhu hòa. Chỉ là, bầu không khí bình yên này rất nhanh bị một tiếng đập cửa thô lỗ phá vỡ. “Ping!” Cửa phòng bị đá văng, chỉ thấy chân Bối Bối vừa vặn thu hồi, nàng run run hé ra gương mặt cười đi vào, phía sau đi theo chính là tướng công thân ái anh tuấn phi phàm Cô Ngự Hàn. Bối Bối chọn một chiếc ghế ngồi mạnh xuống, sau đó quay mặt sang một bên không thèm liếc tới hắn. Cô Ngự Hàn cười tủm tỉm đứng trước mặt nàng:“Tiểu Bối Bối, nương tử tốt, vi phu có lễ chào nàng.” Hắn nỗ lực cúi chào, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy chỉ có chân thành nhu tình với nàng. Bối Bối cắn cắn môi, trầm ngâm một chút mới chuyển mắt nhìn hắn:“Ta không phải nói chàng không cần đi tìm ta sao? Còn không đến vài ngày chàng liền theo đuôi chạy ra làm cái gì, ta còn chưa muốn nhìn thấy chàng.” “Nhưng mà ta muốn gặp nương tử thôi, rất muốn rất muốn, không có nương tử, buổi tối vi phu đều ngủ không được.” Cô Ngự Hàn đáng thương nói. “Phải không?” Bối Bối lạnh lùng ném xuống một câu nói cho hắn, ánh mắt nghi ngờ không tin lời nói của hắn là thật. Nếu hắn thật sao không có nàng liền ngủ không được, vậy lúc trước ở trong cung như thế nào không thấy hắn sớm một chút trở về ngủ cùng nàng?! Hắn không phải chỉ cần có muội muội là đủ rồi sao?! Nhớ tới tâm lý thương muội muội hơi quá của hắn, nàng liền cảm thấy trong lòng buồn bực,còn có Hoắc Liên Tâm kia ở trong vương cung tạo ra lời đồn rằng nàng đã bị lạnh nhạt nàng liền cảm thấy nghẹn khuất Theo bản năng, ánh mắt của nàng không khỏi rơi xuống nơi bàn tay đã từng bị thương, vết sẹo kia đã bắt đầu mờ nhạt, nhưng vẫn như cũ còn đó, vết sẹo… giống như có thể tiến vào trong tim nàng, rõ ràng, chua chát, ánh mắt nàng ảm đạm xuống. Đem biến hóa rất nhỏ trong mắt nàng thu vào đáy mắt, Cô Ngự Hàn thương tiếc nhẹ nhàng hôn tóc mai của nàng, sau đó ngồi vào bên cạnh nàng, đem nàng kéo ngồi lên đầu gối hắn. Bối Bối muốn giãy dụa, nàng còn chưa có tính sổ với hắn đâu. Chỉ là, sức lực của nàng căn bản là không địch lại Cô Ngự Hàn, hắn chỉ cần hơi dùng chút sức liền đem nàng ôm thật chặt, khiến cho nàng làm sao cũng không giãy được. “Tiểu Bối Bối, thực xin lỗi......” Hắn nhẹ giọng nói. Bối Bối không có lên tiếng, lẳng lặng tùy ý hắn ôm, chỉ là thân mình đang cứng rắn có dấu hiệu mềm mại. Dễ dàng cảm giác được nàng hoá mềm xuống, Cô Ngự Hàn mới lại tiếp tục nói:“Khi ta biết nàng lại rời khỏi hoàng cung, ta rất tức giận, lại càng thêm lo lắng, hận không thể bay ra đem nàng tìm trở về, nàng có biết, ta sợ nhất nàng đột nhiên rời đi phạm vi tầm mắt của ta.” Hắn dừng một chút, tiếng nói ngược lại khàn khàn:“Tiểu Bối Bối, là sai lầm của ta, thói quen dung túng muội muội...... Đây là tâm lý áy náy của ta chuyển biến thành tình cảm, ta đem tâm lý vì áy náy với Huyên Trữ mà cưng chiều đồng thời cũng cho Liên Tâm, ta vẫn đều không có vượt qua được bóng ma nội tâm kia, cho nên lần này Liên Tâm tiến cung, ta khiến nàng chịu ủy khuất, về sau ta nhất định sẽ sửa, sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa, tha thứ cho ta được không?”