Ánh trăng ở giữa tầng mây chậm rãi di động, đêm dần khuya. Bối Bối từ trong lòng hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trong trời đêm từng bông tuyết trong suốt lóng lánh bay xuống, nàng bướng bỉnh vươn tay đến ngoài cửa sổ bắt lấy hạt tuyết. Cái lạnh thấu tim lập tức xuyên thấu qua trong lòng bàn tay tràn về phía ngực, nàng lạnh run rẩy cười hì hì, quay đầu nhìn:“Cô Ngự Hàn, ta đột nhiên phát hiện một chuyện rất kì quái nha.” Hắn một tay nâng đầu, nghiêng người mỉm cười nhíu mày:“Chuyện gì kỳ quái?” Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cảm thấy nghi hoặc:“Ta tới nơi này cũng hơn một năm rưỡi rồi, nơi này như thế nào lại luôn luôn có tuyết rơi nha? A…… Chẳng lẽ Xà giới chỉ có mùa đông không có mùa khác? Không phải chứ, cứ lạnh như thế, ta đây chẳng phải là thực đáng thương.” Nghe được lời của nàng, hắn nhướng mi dương dương tự đắc, đưa ra một cánh tay vẫy nói:“Lại đây ở nơi này sẽ không lạnh.” Nhìn khuôn ngực dày rộng của hắn mở rộng, thực có sức dụ hoặc, nàng từ chối một chút, cảm thấy vẫn là tìm hiểu được nghi vấn rồi nói sau. “Chàng mau nói cho ta biết, có phải nơi này chỉ có mùa đông không có mùa khác hay không?” Nàng hỏi có chút khẩn trương, lại không có biện pháp, nàng sợ lạnh. Cô Ngự Hàn có chút tiếc nuối thu tay lại, ôm không được giai nhân…… “Không phải, chỉ là nơi này thời gian mỗi mùa luân phiên không giống nhân gian, nhân gian một mùa là một quý, nơi này theo như nhân gian mà nói là một năm, nhưng với chúng ta mà nói gần là một mùa mà thôi.” Không thể nào, nơi này một mùa lại là nhân gian một năm?! Vậy về sau nàng phải chịu đựng rồi. Nàng mím môi, buồn bực liếc mắt hắn một cái:“Mùa đông lạnh như vậy, lại dài như vậy, ta sẽ lạnh nha, mùa hạ nóng như vậy, cũng vẫn là dài như vậy, muốn nóng chết ta sao, nơi này không tốt không tốt……” Oán giận còn chưa xong, hắn phút chốc liền vọt đến sau nàng, vòng tay ôm nàng, tiếng nói thấp dịu dàng chiều chuộng:“ Bảo bối yêu à, đừng lo lắng, mùa đông không phải có ta sao, ta khi nào lại để nàng chịu lạnh, ban ngày khắp nơi có ấm lô cho nàng sưởi, buổi tối có ta làm đại ấm lô cho nàng ôm, đợi cho mùa hè liền lại càng không cần lo lắng, ta sẽ lệnh cho hạ nhân hầu hạ cho nàng được mát mẻ, sẽ không cho nàng chảy mồ hôi thối.” Bối Bối xoay người, cằm cứng lại, nhíu nhíu mày:“Cái gì mồ hôi thối, chỉ có xú nam nhân mới có thể chảy mồ hôi thối, ta là hương hương nữ nhân, chảy ra mồ hôi cũng là mồ hôi thơm.” “Vậy a? Nàng xác định mồ hôi của nàng thơm?” Cô Ngự Hàn giả bộ vẻ mặt hoài nghi cười. Nhìn đến vẻ mặt của hắn, Bối Bối liền cảm thấy muốn tranh cãi với hắn. Bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, thực không khách khí nhéo một cái:“Đến lúc đó chàng sẽ biết ta là hương hương công chúa, hừ.” “Tốt, vi phu mỏi mắt mong chờ, chúng ta có thời gian cả đời đến nghiệm chứng, nhìn xem nương tử của ta là hương hương công chúa hay là thối thối công chúa, a……” Đôi mi thanh tú của Bối Bối nhướng lên, thực tự tin bĩu môi:“Chờ xem đi.” Nhìn con ngươi nàng tràn ngập khiêu chiến, ánh sáng lấp lánh, thật trong suốt, tim Cô Ngự Hàn trở nên mềm lại, cánh tay càng ôm chặt, càng thêm kéo nàng vào, vươn một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nắm lấy nơi nàng vừa hứng hạt tuyết mà lạnh. Cúi đầu tới gần bên tai nàng, hắn nhẹ nhàng hà hơi, dòng hơi ấm hướng đến cổ nàng. “Tiểu Bối Bối, ngươi ở đây có vui vẻ không?” Một câu hỏi mang giọng trầm thấp khàn đặc, một tia hỗn loạn khẩn trương. Bối Bối hạ mắt, nhìn hắn nắm tay nàng, đôi môi đỏ mọng của nàng nhếch lên, trở tay càng thêm cầm chặt tay hắn. “Vì sao hỏi như vậy?” “Bởi vì…… Ta muốn biết nương tử của ta có cảm thấy hạnh phúc hay không, cũng bởi vì…… làm cho nương tử hạnh phúc là trách nhiệm của tướng công.” Giọng nói của hắn mang theo tình cảm nồng nàn. Nàng xoay người, mặt đối mặt với hắn, tay vòng lên ôm lấy cổ hắn, ánh mắt hiện ra một chút giảo hoạt, không đáp hỏi lại:“Vậy tướng công yêu quý đó có cảm thấy đã cho nương tử của hắn hạnh phúc hay chưa?” Thật sự là một cô gái nhỏ giảo hoạt. Cô Ngự Hàn đưa tay điểm nhẹ vào mũi ngọc của nàng, sau đó giương bạc môi mỉm cười dáng vẻ tự cao tự đại, đôi mắt đen như thanh tuyền chảy xuôi ánh mắt long lanh dịu dàng:“Đó là đương nhiên, được làm nương tử của bổn vương dương nhiên là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này!” Nghe lời nói này có cái gì đó rất kiêu ngạo! Bối Bối vừa tức giận vừa buồn cười chỉ nhẹ vào ngực hắn:“Người ta nói cho ba phần nhan sắc liền bắt đầu tự cao, mà chàng đó, ta còn không có cho chàng nhan sắc chàng liền bắt đầu tự cao, thật đúng là không hổ là Cô Ngự Hàn tên gia hỏa da mặt dày!” Hắn chỉ cười nhạt, cười đến khuynh quốc khuynh thành, tùy thôi, gương mặt tươi cười của hắn nghiêm lại, bắt đầu vẻ mặt nghiêm túc:“Vậy…… Nàng cảm thấy hạnh phúc không? Sẽ không cảm thấy buồn chán?” Câu trả của nàng là kiễng chân, nhanh chóng hạ xuống một nụ hôn trên môi hắn, sau đó cười tủm tỉm thoái lui:“Tướng công, ta rất hạnh phúc!” Nghe vậy, hắn ôm chặt lấy nàng, một hồi lâu, hắn mới thoáng buông ra, để cho hô hấp của nàng có thể thông thuận. Nâng mắt, cái mũi thẳng đẹp của hắn dường như muốn phồng lên:“Ta chỉ biết bằng với bản lĩnh của ta Cô Ngự Hàn, làm sao có thể khiến cho nương tử không hạnh phúc!” Bạc môi lại nở ra nụ cười không đứng đắn, đôi mắt đen lại lướt qua một tia cảm động sâu sắc. Cả đời, có nương tử, có những đứa con, có gia đình, có hạnh phúc của bọn họ …… Những giờ phúc hạnh phúc mới duy trì được một lát, Bối Bối lại nói chuyện:“Nhưng mà……” Nhưng mà?! Cô Ngự Hàn nhíu tuấn mi, đôi mắt đen có chút khẩn trương chăm chú nhìn nàng, chờ đợi những lời tiếp theo của nàng. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, Bối Bối nhăn mũi, ra một vẻ mặt của oán phụ:“Nhưng mà nếu chàng rút ngắn thời gian xử lý công việc một chút, ta sẽ cảm thấy càng hạnh phúc hơn.” Từ sau khi bọn họ thành thân, nàng mới biết được tướng công của nàng không chỉ là hoa hoa công tử rảnh rỗi đùa giỡn, thì ra có đôi khi cũng có thể là làm việc điên cuồng, tuyệt đối làm việc điên cuồng! Ví dụ như, có đôi khi ban ngày cả một ngày nàng không thấy tướng công thân ái của nàng, có đôi khi canh ba nửa đêm nàng còn phải chạy tới ngự thư phòng tranh giành người với tấu chương. Tuy rằng cũng có lúc hắn giống một khối kẹo cao su dính cả một ngày quăng đi cũng không xong, nhưng mà cái tình huống này dù sao cũng là rất ít! Sau khi nghe xong, hắn thấy mình thật có lỗi hôn nhẹ lên khóe môi của nàng:“Nương tử cũng biết vi phu mang theo gánh nặng, trên người gánh vác cả cuộc sống của vạn dân, hơn nữa thời gian gần đây, vi phu không có cách nào dành nhiều thời gian được, nương tử tha thứ cho ta có được không?” Từ khi có nàng, có con, có gia đình, hắn mới biết được phải làm một người đứng đầu một gia đình, đứng đầu một quốc gia thật đúng là không dễ dàng, phải làm gương cho con nữa. Cuộc sống buộc tay buộc chân này hắn đã từng e sợ trốn tránh còn không kịp, nay lại làm không biết mệt. Bối Bối cọ cọ trong ngực hắn, vừa nở nụ cười:“Được rồi, ta biết vất vả của chàng, tha thứ chàng một chút, ai bảo ta không cẩn thận lấy phải một người đứng đầu một nước chứ.” Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, môi đỏ mọng tuyết đẹp, lòng của hắn rung động, kề sát vào bên tai của nàng, thấp giọng nhẹ nhàng mê hoặc:“Nương tử, sắc trời đã tối, chúng ta đi ngủ đi.” “Tốt, nhưng mà…… đêm nay chàng ngủ trên sàn, ha ha……” Nàng tươi cười chạy đi. Tuấn mi của Cô Ngự Hàn nhướng lên, đuổi theo:“Để xem ai ngủ trên sàn vẫn còn chưa biết đó, ai cướp được giường trước thì người còn lại ngủ trên sàn.” Hắn nhanh chân chạy như bay, hai ba bước đã đuổi kịp còn vượt qua nàng. “A…… Không tính không tính, chân của chàng dài hơn, phải nhường ta một đoạn đường……” Giọng nói của một cô gái nhỏ không cam lòng oang oang kêu vang lên, cùng với giọng cười của nam nhân trầm thấp đầy vui vẻ.