Xà Vương Tuyển Hậu
Chương 379
Trên thẩm đường của quan phủ, vị quan tuổi đã cao với chòm râu quai nón đang đẩy đẩy cặp kính đã rơi xuống sóng mũi, chớp chớp ánh mắt tinh tế.
“Dưới công đường người nào báo quan a?”
Béo thẩm thực tự mãn tiến lên một bước, dương cao giọng: “Đại nhân, là dân phụ muốn cáo quan.”
Ngay sau đó, ngón tay thũng béo chỉ vào mũi Bối Bối, lỗ mũi phun khí: “Muốn cáo.. nữ nhân dung túng để mặc con cái đi trộm cướp đáng khinh này.”
Bối Bối cau đôi mày thanh tú, ánh mắt thanh thanh nhìn ngón tay trước mắt, mới hé miệng, các cục cưng trong lòng bỗng nhiên bay ra ngoài.
Nàng sửng sốt, bồn chồn đưa tay muốn bắt chúng về, nhưng chỉ bắt trúng không khí.
“Cục cưng, các con muốn đi đâu, mau về bên mẫu thân.”
Nhưng Hoàng kim đản nghe lại như không nghe, vẫn hướng tới vị quan đang ngồi trên cao mà bay tới.
“A?” Quan binh cùng vị đại nhân kia trên thẩm đường đều có chút phản ứng không kịp nhìn ba quả Hoàng kim đản đột nhiên xông ra.
Chỉ chốc lát sau, ba quả Hoàng kim đản trước sau dừng trên bàn của quan đại nhân, hưng trí bừng bừng nhảy đông nhảy tây.
Tiểu công chúa ngừng trên một bên quan ấn (con dấu của quan), dạo qua một vòng ở chung quanh quan ấn, tiếng nói tràn ngập tò mò: “Ca ca, các huynh xem cái này, cùng cái kia của phụ thân bộ dạng có chút giống nha...Lão gia gia, đây là dùng để đóng trên giấy sao?”
Quan đại nhân dụi dụi mắt, xác định trên bàn mình thật sự có ba quả tiểu kim đản, đôi mắt híp nhỏ của hắn mở to, khóe miệng co rúm.
“Các ngươi mau xuống cho bổn đại nhân!”
Tiếp theo, hắn quay sang trừng Bối Bối, quát mắng: “Điêu phụ lớn mật, cư nhiên dám trêu đùa bổn quan, mau kêu chúng lăn xuống!”
Lăn xuống?
Bối Bối bĩu môi, sao có thể kêu cục cưng của nàng lăn xuống, thật làm người ta tức giận.
Nàng liếc ngang vị quan đại nhân một cái, sau đó khoanh tay: “Ta cố tình không kêu.”
Trên bàn sách, ba quả Hoàng kim đản chơi đến điên đảo, lật tung sách vở, cơ hồ chỉ còn thiếu đánh đổ nghiên mực.
“Dừng tay, dừng tay...Các ngươi mau dừng tay cho ta!” Quan đại nhân nóng giận ở trên bàn đông xông đến tây nhào đi, vẫn bắt không được ba quả Hoàng kim đản.
Hắn cực tức đối với đám quan binh dưới công đường đang xem đến ngây người mà rống: “Các ngươi còn đứng sững ở đó làm gì, còn không mau lại đây bắt lấy ba đứa nhóc đó.”
Đám quan binh chưa từng gặp qua tình huống như vậy, tại thẩm đường thu hồi vẻ kinh ngạc, vội vàng rút đao xông lên.
Thấy thế, Bối Bối hoảng hốt: “Này này này, các ngươi không được làm hại cục cưng của ta.”
Nàng vội vàng chạy nhanh qua, lại bị người dùng sức kéo, thiếu chút nữa không đứng vững té ngã.
Béo đại thẩm đắc ý dào dạt túm giữ tay Bối Bối, cố ý dùng sức nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng: “Ngươi chớ mơ tưởng đi đâu hết,.ta xem ngươi lá gan không nhỏ, không những dung túng cho con trộm cắp, hiện tại còn dung túng con ám sát đại nhân, tội càng nặng thêm!”
Bối Bối vặn vẹo cổ tay: “Ngươi mau buông tay.”
“Buông tay? Ha ha...Ngươi có biết ta là ai của đại nhân không? Ta là muội muội ruột của hắn, hài tử của ngươi trộm sữa tươi của ta, hiện tại lại bất kính với đại nhân, nhiễu loạn thẩm đường, ta thấy ngươi chán sống rồi!”
Nghe vậy, Bối Bối cau chặt đôi mày thanh tú, thì ra là một lũ với nhau, khó trách béo đại thẩm này dám can đảm hại nàng bồi thường như vậy còn dám tới báo quan đây.
“Buông mẫu thân ta ra.” Hoàng kim đản lão đại bay đến, trên người phát ra mấy đạo kim quang, thẳng tắp bắn về phía béo đại thẩm đang túm chặt Bối Bối.
Năng lượng không nhỏ đánh trúng lồng ngực của béo đại thẩm.
Chỉ nghe nàng kêu to một tiếng: “Á!”
Liền nghe “uỳnh” một tiếng bị ném xuống đất, rơi chổng vó.
Hoàng kim đản lão đại ngừng trên vai Bối Bối, sau đó lại bay lên cọ cọ mặt Bối Bối.
“Mẫu thân, con đánh ngã người xấu béo ú rồi.”
Trên mặt truyền đến một cảm giác mềm mại, Bối Bối đưa tay ôm trụ Hoàng kim đản lão đại, đưa lên miệng hôn: “Cục cưng thực ngoan.”
Béo đại thẩm giãy dụa từ trên mặt đứng lên, tức giận đến cả người mỡ dày đều phát run.
Nàng quay đầu đối với những quan binh đang truy đuổi hai quả Hoàng kim đản còn lại mà thét mắng: “Các thùng cơm (người vô dụng) bọn ngươi, còn không mau phái người lại đây cùng bắt hai người này luôn.”
Tiếp theo, vài tên quan binh rút đao bức thẳng hướng Bối Bối.
Bối Bối còn chưa kịp ra tay, Hoàng kim đản lão đại liền giành trước bay qua.
Hắn quay tròn quanh đám quan binh đang bức lại, thanh âm non nớt xen lẫn mất hứng:” Các ngươi rất xấu nha, cư nhiên cầm dao đối mặt với mẫu thân, phụ thân nói ai khi dễ mẫu thân đều phải đánh!”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Hoàng kim đản lão đại trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Trong chớp mắt, quả trứng của hắn liền phát ra vô số kim quang, lập lập lòe lòe, chợt “vèo” một tiếng bắn thẳng vào đám quan binh.
Trong đó một gã quan binh trừng lớn ánh mắt nhìn hoàng kim cầu đang hướng mình bắn qua, trốn tránh không kịp, bị đánh trúng mắt.
“Ai nha!” Hắn phản xạ đưa tay che mắt kêu rên.
Công phu trong nháy mắt, chỉ thấy Hoàng kim đản lão đại mang theo kim cầu đang phát sáng chuyển động bên trong đám quan binh, lúc thì đánh đầu, lúc thì đập mũi.
Rất nhanh, nguyên bản đám quan binh tới công kích Bối Bối bị Hoàng kim đản lão đại đùa bỡn đến choáng váng, hơn nữa người người trên mặt còn mang đủ màu sắc.
Bên kia, Hoàng kim đản lão nhị cùng tiểu công chúa đang cùng quan binh chơi trốn tìm.
Tiểu công chúa bay đến bên chân một quan binh, cười hì hì nói: “Đại thúc, ta ở đây, ngươi làm sao cũng không tìm được ta đâu, thật ngốc, so với bọn đầu gỗ trong cung còn ngốc hơn.”
Vị quan binh đại ca kia bị tiểu công chúa nói vậy, càng thêm tức giận, hắn nắm chặt đao trong tay liền hướng bên chân vung chém lung tung.
“Nha đầu chết tiệt kia, ta quản ngươi là trong cung hay là ở đâu, hôm nay lão tử phải mang quả trứng ngươi chém làm hai.”
Nhìn thấy cây đao bạc sáng chói, tiểu công chúa lập tức kêu cứu mạng: “Nhị ca ca, mau tới cứu mạng a, muốn giết người a...”
Tuy rằng vẫn kêu cứu mạng, nhưng một chút cũng nghe không ra ý vị hoảng hốt.
Hoàng kim đản lão nhị bay đến, bắn ra một đạo kim quang liền đem tên quan binh truy đuổi tiểu công chúa kia đánh bại ngã trên mặt đất.
“Nhị ca ca, huynh giỏi quá, bọn họ thật ngốc.”
Tiểu công chúa bay vòng quanh Hoàng kim đản lão nhị, hưng phấn bừng bừng nói tiếp: “Nhị ca ca, bọn họ đều bắt không được chúng ta nha, bọn họ đều cầm đao thật nha, không giống bọn đầu gỗ trong cung cầm đao gỗ, thật vui, chúng ta tiếp tục chơi.”
Hoàng kim đản lão nhị không cho là đúng bay đi, thuận tiện bỏ lại một câu: “Ta muốn đến bên kia chơi, không cho phép lại kêu ta cứu mạng, thực phiền toái.”
“Phụ thân nói kêu cứu mạng là quyền lợi của nữ nhân, cứu người là trách nhiệm của nam nhân.”
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
261 chương
13 chương
63 chương
334 chương
41 chương