Cô Ngự Hàn ôm lấy muội muội đang nhào đến, ôm thật chặt, tiếng nói kích động khàn khàn: “Huyên Trữ, muội đã trở về.” Nghe được giọng nói quen thuộc, một cảm xúc cảm động lộ ra trên hốc mắt, nước mắt của nàng ào ào chảy xuống, vừa cười vừa khóc. “Ừ Ừ, Huyên Trữ đã trở về, nhưng là...... Tẩu tử còn chưa có trở về, Vương huynh, huynh nhất định phải nhanh chút đem tẩu tử về, bọn họ...... bọn họ ép buộc tẩu tử phải lấy Hắc Khi Phong.” Ép hôn? Chết tiệt! Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn thoáng chốc nổi lên cuồng phong bão táp, hắn cố gắng đè nén ngọn lửa hừng hừng đang thiêu đốt trong lòng, nắm tay siết chặt vang lên “răn rắc”, lồng ngực phập phồng dữ dội. Chỉ trong nháy mắt, gió lốc trong đáy mắt của hắn dần dần thu vào chỗ sâu nhất, chỉ để lại ánh mắt đen tối hung ác nham hiểm. Hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống trên mặt muội muội. “Huyên Trữ, đừng khóc, đi vào rửa mặt chải đầu một chút trước, muội nhìn một thân thảm hại của muội kìa, cũng không giống muội muội cao quý của ta nha.” Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, Huyên Trữ công chúa giật mình, nàng lau quệt nước mắt rất nhanh, trong nháy mắt muốn lại nhìn cho rõ ràng một chút, vẫn là một chút phản ứng cũng không có. “Vương huynh, bọn họ muốn ép tẩu tử gả cho người khác. Huynh cũng không tức giận sao?” Cô Ngự Hàn đưa tay vén lọn tóc rối trên trán nàng, thản nhiên cười: “Muội mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi, chuyện kế tiếp giao cho Vương huynh là được.” Mặc dù khóe môi của hắn giương lên, băng lạnh trong đáy mắt đang tầng tầng ngưng tụ. Nhìn biểu hiện quá mức bình tĩnh của hắn, cuối cùng Huyên Trữ công chúa phát hiện ra một chút manh mối, nàng lo lắng nắm lấy ống tay áo của hắn: “Vương huynh, huynh...... Không thể mất đi bình tĩnh.” Câu trả lời của Cô Ngự Hàn là gọi tỳ nữ, vỗ vỗ đầu của nàng: “Ngoan, đi thôi.” Dưới ánh mắt trấn an của hắn, Huyên Trữ công chúa mới từ từ bước đi, theo tỳ nữ rời khỏi. Sau khi nhìn thấy các nàng rời khỏi, Cô Ngự Hàn mới để cho lửa giận tràn ngập khuôn mặt tuấn dật phi phàm, cả người tỏa ra làn khí lạnh làm cho bình lính tuần tra khi đi qua đều cảm thấy áp lực. ...... Trong chiến doanh chính, Cô Ngự Hàn cùng thuộc hạ thảo luận bản đồ. Thương Tuyệt Lệ chỉ một góc trên bản đồ: “Vương, đây là vùng núi hoang vu ở phía tây của Hắc Phong quốc, bởi vì địa thế hiểm ác, dễ thủ khó công, có thể nói là một bước tường chắn của thiên nhiên, cho nên bên này phòng thủ có vẻ lơi lỏng, nhưng trên vùng núi hoang này kỳ trân dị bảo rất nhiều, Hắc Phong quốc đối với thực vật động vật ở đó cực kỳ quý trọng. Thuộc hạ nguyện ý dẫn đầu một đội tinh nhuệ đột kích vào nơi này, dương đông kích tây, nhiễu loạn tuyến phòng hộ của bọn họ, mở đường cho ta quân.” “Núi hoang sao?” Cô Ngự Hàn trầm ngâm, mày kiếm nhướng lên. Suy nghĩ trong chốc lát, bạc môi của hắn giương lên một nụ cười âm hàn lạnh lẽo. “Không cần đột kích, lập tức hạ lệnh đưa chiến thiếp.” Sắc mặt của Thương Tuyệt Lệ nghiêm lại, chắp tay nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Cô Ngự Hàn ngược lại lại lướt nhìn sang các tướng quân khác: “Các ngươi đều dựa theo sự sắp xếp của bổn vương, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, chỉ cần thấy khói lửa bay lên, các ngươi liền tiến công, chỉ cần bổn vương không bảo ngừng, các ngươi liền giết đến cùng cho bổn vương!” “Vâng.” ...... Ở một trướng doanh khác, Huyên Trữ công chúa tự chải chuốt toàn thân qua một lượt. Nhìn thấy mình trong gương lại khôi phục sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, có cảm giác dường như đã rất lâu. Đã bao nhiêu lâu, nàng chưa từng có thể an tâm như vậy soi gương hoặc là nói an tâm được người ta hầu hạ. Ngay lúc nàng đang ngẩn ngơ-- “Công chúa, Khả Y cầu kiến.” Cả người của Huyên Trữ công chúa cứng đờ, sau đó vội vàng đứng lên: “Mời vào.” Vừa dứt lời, chỉ thấy vẻ mặt của Khả Y có chút vội vàng đi đến. “Tham kiến công chúa.” “Miễn lễ. Ngươi tới là vì...... Tẩu tử?” “Đúng vậy, Bối Bối ở Hắc Phong quốc có khỏe không? Nàng có bị thương tổn hay không? Vì sao Bối Bối không cùng công chúa cùng nhau trở về? Nàng có phải......” Khả Y lo lắng đã quên lễ tiết, câu hỏi cứ liên tục được nói ra như vậy. Hốc mắt của Huyên Trữ công chúa hồng hồng đánh gãy một loạt câu hỏi của Khả Y: “Khả Y, tẩu tử nàng ta vì để cho ta bình an trở về, đang ở đó bị người ta ép hôn.” “Ép...... ép hôn? Hắc Khi Phong không phải luôn luôn đối xử tốt với Bối Bối sao? Làm sao có thể ép buộc Bối Bối làm chuyện nàng ấy không muốn làm như vậy, ta...... ta muốn đi cứu Bối Bối.” Khả Y hoảng hoang mang lo sợ, xoay người định đi ra ngoài. Huyên Trữ công chúa giữ chặt nàng: “Khả Y, ngươi đừng đi, ngươi ngay cả pháp lực cũng không có, như thế nào cứu được tẩu tử?” Một câu nói thật, đem thần trí của Khả Y tỉnh lại, nàng mờ mịt nhìn hai tay của mình: “Ta...... Ta hẳn là có pháp lực.” Vì sao nàng thật lâu rồi nàng không cảm nhận được năng lực của mình chứ? Nàng từng có pháp lực không phải sao? Vì sao năng lượng vô danh kia không hề xuất hiện nữa? Huyên Trữ công chúa kéo nàng ngồi ngồi xuống giường, vẻ mặt hổ thẹn cúi đầu: “Khả Y, ta cũng lo lắng cho tẩu tử giống như ngươi, nếu có thể ta thật sự không muốn trốn đi một mình, nhưng ta cũng biết, ta ở lại Hắc Phong quốc sẽ chỉ làm tẩu tử khó xử.” Mắt mở to, nàng lau đi nước mắt trên khóe mắt, sâu kín nhớ lại. “Mấy ngày này, ta đã trải qua rất nhiều chuyện, một mình lưu lạc bên ngoài mấy ngày thật sự thật không tốt lắm, từ nhỏ đến lớn ta đều chưa từng gặp qua cảnh ngộ như vậy. Một mình đi khắp nơi không mục đích trên phố lớn hẻm nhỏ, xuyên qua thôn trang hoang vắng, tiến vào rừng rậm cỏ dại mọc thành bụi um tùm. Cái cảm giác con đường phía trước mờ mịt...... Thật đáng sợ. Trước kia ta trăm phương nghìn kế muốn đuổi tẩu tử ra khỏi hoàng cung, lại không biết thì ra một mình lưu lạc ngoài cung lại khó khăn như vậy, ta...... ta thực có lỗi với tẩu tử, ta từng hãm hại nàng ấy như vậy, không tôn trọng nàng ấy, kết quả là tẩu tử cũng không tính hiềm khích trước đây mà cứu ta ra, ta rốt cục đã biết, trước kia tẩu tử tuy rằng trên miệng thường đối chọi gay gắt với ta, nhưng nàng ấy cũng là người thiệt tình rất tốt với ta, nàng ấy tuy mắng ta, cũng không hại ta, ta...... ta...... Ô ô ô......” Trong trướng doanh thực im lặng, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Huyên Trữ. Khả Y đấu tranh hồi lâu, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Huyên Trữ công chúa, rốt cục nàng bình thường trở lại, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của Huyên Trữ công chúa, trấn an. “Công chúa, đừng khóc, chúng ta có thể cố gắng cùng nhau cứu Bối Bối trở về.” Huyên Trữ công chúa lau nước mắt, áy náy nhìn nàng: “Ngươi không trách ta sao?” Khả Y lắc lắc đầu: “Bối Bối không trách ngươi, ta đương nhiên cũng sẽ không trách ngươi.” “Ta...... Thực xin lỗi. Tẩu tử nói đúng, ta rất tùy hứng cũng rất điêu ngoa còn rất cao ngạo, sau này ta sẽ sửa.” Huyên Trữ công chúa nắm chặt lấy tay của Khả Y, hai mắt đẫm lệ sương mù, cũng rất thành khẩn. Khả Y nở nụ cười: “Vậy chúng ta càng phải cố gắng cứu Bối Bối trở về.” “Ừ, tẩu tử nhất định sẽ bình an trở về, Vương huynh nhất định cứu được tẩu tử trở về.” Đôi mắt của Khả Y vẫn mang theo sầu lo như trước, cũng rất khẳng định gật đầu: “Ta tin tưởng Vương nhất định sẽ cứu được Bối Bối trở về.”