Đêm lại khuya hơn một chút. Gió lạnh vù vù thổi mạnh vào cửa sổ, những hạt tuyết quấn quanh ngọn đèn lòng, sáng lấp lánh a lấp lánh. Bối Bối không buồn ngủ đứng dựa ở cửa, ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm tối mịt. Thời gian lơ đãng trôi qua, một trận gió lạnh thổi vào, xâm nhập y phục của nàng, nàng lạnh hơi run run một chút. Đưa tay kéo giữ quần áo, nàng ôm lấy thân mình, nhìn bầu trời đêm trách móc: “Cô Ngự Hàn, chàng là vương bát đản, nếu không tới cứu ta ta không để cho chàng yên.” Nhưng mà, nàng mới mắng xong, nước mắt không tự giác rơi xuống. Nàng dùng mu bàn tay mạnh mẽ quệt nước mắt, lại phát hiện càng lau càng nhiều. “Cô Ngự Hàn, chàng đang ở đâu, một mình ta ở lại nơi này rất sợ hãi.” Cúi đầu tiếng khóc nức nở từng tiếng từng tiếng phá tan sự yên tĩnh trong cung điện, cảm giác lẻ loi cô đơn gấp bội lần. Bỗng nhiên, trước mắt nàng bị một bóng đen bao phủ, một cảm giác đe dọa lấp tức xâm nhập đến. Nàng khi không cảm thấy run rẩy một chút, mạnh ngẩng đầu, trong hai mắt đẫm lệ như sương mù, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Khi Dạ. Hình dáng của hắn tối tăm lạnh lùng, lại tăng thêm vài phần âm u tà ác. “Ngươi...... Ngươi tới làm gì?” Bối Bối lui ra phía sau vài bước, nhìn hắn một cách đề phòng. Hắc Khi Dạ cong bạc môi, đáy mắt lướt qua một tia nhàn nhạt tự chế giễu: “Tô Bối Bối luôn luôn không sợ trời không sợ đất thế nhưng ở trước mặt ta lại nhát gan như vậy? Xem ra ta thật sự rất đáng sợ.” Lời nói của hắn, hình như là nói cho nàng nghe, lại hình như là tự nói với mình. Mặt của Bối Bối căng cứng, cố gắng duy trì bình tĩnh: “Ngươi vốn không phải là loại lương thiện gì!” Hắn cười lạnh lùng, từng bước đến gần, ép nàng đến góc tường, thú vị nhìn cảnh giác trong đáy mắt của nàng lại nhiều hơn một tầng, rất nhanh, đáy mắt mang thích thú hắn bị sự lạnh lùng bao trùm. “Loại người lương thiện sẽ không làm được chuyện lớn, từ xưa đến nay người làm chuyện lớn đều nhất định có thể không từ thủ đoạn nào không phải sao, mà ta...... Thái tử điện hạ sắp trở thành Hắc Vương làm sao có thể không hoàn thành việc lớn đây, ngươi nói có phải hay không?” Tiếng nói trầm thấp xen lẫn một chút âm lạnh, thiếu chút Bối Bối bị vẻ mặt lạnh lẽo như Diêm La của hắn làm sợ tới mức muốn chạy trốn, lại không dám chạy, chỉ có thể chân run rẩy đứng thẳng bất động. Ô...... Thật sự là hổ lạc bình dương bị khuyển khi*, Cô Ngự Hàn, chàng là con hồng xà thối nếu không tới cứu ta, tân nương tử tương lai của chàng sẽ bị người ta hù chết. Ngay lúc không khí quỷ dị làm cho người ta phát lạnh, ngoài cung điện vang lên tiếng bước chân sột soạt. Đôi mắt sâu của Hắc Khi Dạ trầm xuống, ngay lúc Bối Bối còn chưa kịp kêu to đã điểm trúng huyệt đạo của nàng. “Ngươi......” Bối Bối chỉ vừa mở miệng, nói cái gì cũng không ra được, chỉ có thể hoảng sợ nhìn bộ mặt như ma quỷ tàn ác của hắn. Hắn làm như thương tiếc lắm vuốt hai má của nàng, giả bộ thở dài. “Ngươi thực không nên mang theo Hắc tinh ngọc bội gả cho Phong đệ, không nên a không nên.” Nói xong, mặt mày của hắn trầm xuống, ngón tay bắn ra, một viên viên thuốc bắn vào trong miệng của Bối Bối, thuận thế nuốt xuống. Ánh mắt của Bối Bối lập tức trừng lớn muốn xông ra ngoài. Hắn cho nàng uống thuốc gì? Thuốc độc? Hắc Khi Dạ thích thú dường như tiến sát vào má nàng, ung dung nhìn đôi mắt hoảng sợ trừng lớn của nàng. “Yên tâm, sau khi ăn viên thuốc này, ngươi sẽ từ từ cảm thấy ta mới là nam nhân đáng cho ngươi lấy nhất.” “Đát đát đát......” Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hắc Khi Dạ đưa tay giải huyệt đạo của nàng. Cả người của Bối Bối có chút mềm nhũng tựa vào vách tường, theo phản xạ tính đưa tay lên sờ cổ họng, muốn đem viên thuốc vừa rồi nhổ ra. “Thuốc giải, mau cho ta thuốc giải.” Theo bản năng Bối Bối liền cảm thấy hắn hạ thuốc độc đối với nàng, nàng vừa loạn cầm tay hắn, vừa móc họng. “Đừng phí sức, viên thuốc kia vào ruột sẽ tan ra, nếu ngươi không muốn xảy ra chuyện gì, tốt nhất ngoan ngoãn giữ mồm giữ miệng, ngươi muốn thuốc giải, chỉ có ta mới có, nếu ngươi dám lộ ra nửa câu ta đã tới đây, ta liền...... Cho ngươi từ từ chờ chết.” Nói xong, hắn “vèo” một tiếng trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, vài cung nữ vừa vặn bước tới. “Tô cô nương, nô tỳ giống như nghe có giọng nói?” Một cung nữ nghe kiểm tra chung quanh. Bối Bối siết chặt tay, rất muốn nói cho các nàng tội ác của Hắc Khi Dạ vừa làm, nhưng...... lời nói trước khi đi của hắn làm cho lời nói của nàng sắp ra đến cổ họng lại thu hồi vào. “Ta...... Ta tự nói chuyện với mình.” “A?” Cung nữ có chút nửa tin nửa ngờ, dù sao thân phận của Tô cô nương rất đặc biệt, là tù phạm rất nhanh lại là nhị Vương phi, cho nên bọn họ phải giám sát chặt chẽ một chút. Bối Bối cố gắng sắp xếp lại những hỗn loạn trong lòng mình, thản nhiên nói ra một câu: “Gần ngày cưới, ta khẩn trương, cho nên liền tự nói một mình thả lỏng một chút, bây giờ ta muốn ngủ, các ngươi đi xuống đi.” “Vâng.” Các cung nữ tuy rằng hai mặt nhìn nhau mang theo nghi hoặc như cũ, nhưng sau khi quan sát một lượt không nhìn thấy có ai khác, cũng liền lui xuống. Rốt cục, trong cung điện chỉ còn lại một mình nàng. Nàng lo lắng nhìn xung quanh một lần, nhìn không thấy bóng dáng của Hắc Khi Dạ, nàng không biết là nên thở ra một hơi hay là nên hít vào một hơi. Ngay lúc xoay người, Hắc Khi Dạ đột nhiên che ở trước mặt nàng, cười đến rất là đắc ý. “Xem ra ngươi và ta đã muốn đạt được có chung nhận thức, tốt lắm.” “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Bối Bối phẫn nộ trừng mắt với hắn, rất muốn đánh nhau một hồi cùng với hắn, nhưng so với sức lực và pháp lực bây giờ của hắn, quả thực chính là lấy trứng chọi đá. Hắc Khi Dạ nở nụ cười thâm trầm: “Chuyện ta muốn làm rất đơn giản, chính là...... Người ngươi phải gả cho phải là ta.” Nghe được lời nói kỳ quái của hắn, Bối Bối vừa kinh vừa sợ, tên gia hỏa kia vì muốn có được Hắc tinh ngọc bội lại có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy. “Ngươi...... Tức cười chết ta rồi, đừng nói với ta ngươi đánh thắng được Hắc Khi Phong, càng thêm đừng nói với ta Hắc Khi Phong tặng ta cho ngươi!” “A...... Ngươi sẽ tự mình nguyện ý đi theo của ta, nhớ kỹ, đừng giở trò lừa gì, nếu không ngươi còn chưa đợi được Hắc Khi Phong hoặc là Cô Ngự Hàn tới cứu ngươi, ngươi cũng đã hương tiêu ngọc vẫn.” Hắn lại không nghiêm túc vuốt má nàng, sau đó cúi đầu cười, kiêu ngạo rời đi. Bối Bối vừa sợ vừa giận trừng mắt với bóng dáng của hắn, hoàn toàn tối loạn rồi. Làm sao có thể phát triển trở thành như vậy, như thế nào không giống với suy tính của nàng? Nàng vốn nghĩ thừa dịp hôn lễ lúc mọi người đều lơi lỏng trốn đi, nhưng hiện tại...... Trời ạ, tên Hắc Khi Dạ chết tiệt này rốt cuộc cho nàng ăn cái gì vậy ____ Hổ lạc bình dương bị khuyển khi*: anh hùng sa cơ thất thế