Nam nhân bị Bối Bối trách móc một hồi, có chút lúng túng: “Việc…kia… Ca ca… A, ngươi đang giận Tiểu Ngoan sao?” Nguyên lai nam nhân xinh đẹp hơi ngơ ngác này tên Tiểu Ngoan, aii…, tiếc cho dáng người này, dung mạo này. “Tiểu Ngoan là thế này, ngươi có biết là mình bị nàng lừa không, xâu mứt quả này hoàn toàn không đáng giá hai viên dạ mình châu!” Bối Bối vừa nói, tiện thể trợn mắt liếc nhìn vị đại thẩm rõ ràng đang chột dạ kia. “A?” Đôi mắt Tiểu Ngoan sáng trong veo chuyển hướng đại thẩm, có chút nghi hoặc, có chút đau thương. “Thẩm thẩm, ngươi thực sự lừa Tiểu Ngoan sao?” Hắn nói có chút tủi thân. Đại thẩm bán mứt quả hơi lúng túng, nàng nhìn Bối Bối, rồi lại nhìn Tiểu Ngoan, sau đó cố làm ra vẻ: “Ngươi thích mua thì mua, không mua thì ta đi.” Nói xong, đại thẩm liền cầm mứt quả, bước chân thoăn thoắt bỏ đi. Tiểu Ngoan đang định đuổi theo: “Thẩm thẩm, ta muốn ăn…” Bối Bối chặn ngang lôi hắn lại, bĩu môi, ngón tay chỉ sang hướng khác: “Đừng ăn đồ của kẻ lừa đảo, bên kia cũng có, ngươi chờ ở đây, ca ca mua cho ngươi.” Buông tay hắn ra, sau khi chắc chắn hắn sẽ không đuổi theo đại thẩm lừa gạt kia, nàng bước nhanh đến chỗ một người bán mứt quả rong ở phía trước, nhanh chóng mua một xâu mứt quả, sau đó quay trở lại. “Ây, mứt quả này cho ngươi.” Nàng chìa tay đưa mứt quả sang, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Tiểu Ngoan, không nhịn được muốn than thở, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nam nhân thanh tú đẹp đẽ như thế, đầu óc lại… phát triển không bình thường, aii…. Trời đố kị anh tài nha. Tiểu Ngoan nhận lấy mứt quả, liền đưa dạ minh châu trong tay cho nàng, cười đến rất ngây thơ: “Cám ơn ca ca mua mứt quả cho Tiểu Ngoan.” Bối Bối nhất thời sững sờ, cầm dạ minh châu nhét thẳng vào túi hắn: “Mứt quả ta cho, không cần cám ơn, mau trở về nhà đi.” “Ca ca quả là một người tốt, tặng mứt quả cho Tiểu Ngoan ăn, sau này Tiểu Ngoan đi theo ca ca có được không?” Hai mắt hắn đầy chờ mong nhìn Bối Bối. “Không được, ngươi mau về nhà đi.” Bối Bối không chút nghĩ ngợi liền từ chối, mặc dù nam nhân này nhìn qua rất vừa mắt, quả thực xinh đẹp đến mức người ta không thể từ chối yêu cầu của hắn, nhưng mà, nàng đang lưu lạc giang hồ, sao có thể mang theo một “tiểu hài tử”. Nghe vậy, khuôn mặt Tiểu Ngoan tối sầm, ủ rũ cúi đầu: “Có phải ca ca rất chán ghét Tiểu Ngoan không?” “Không phải, ngươi phải về nhà a, ngươi không trở về nhà, người thân của ngươi sẽ lo lắng.” Bối Bối bất đắc dĩ mềm giọng nói, hứ, nam nhân xinh đẹp này có một đôi mắt nhiếp hồn khiến cho người ta không đành lòng từ chối hắn. “Tiểu Ngoan không biết cách về nhà, vì trên đường, tất cả mọi người đều cười Tiểu Ngoan là ngu ngốc, còn lấy đá ném Tiểu Ngoan, ca ca xem, y phục của Tiểu Ngoan đều bị dơ.” Hắn vừa nói vừa kéo một góc quần áo trắng bị bẩn cho nàng nhìn. Nhìn trên tay áo dính rõ ràng là vết bùn, Bối Bối tức không có chỗ xả, nàng đưa tay phủi đi những dấu vết chướng mắt, trong miệng không ngừng tức giận mắng: “Ngu ngốc thì sao nào, cũng có quyền lợi được sinh tồn, bọn họ thật là quá đáng, Tiểu Ngoan, ngươi không phải sợ, sau này ca ca bảo vệ ngươi.” “Tiểu Ngoan sau này có thể đi theo ca ca sao, Tiểu Ngoan thật vui vẻ! Cám ơn ca ca!” Hắn cao hứng gần như tay múa chân đá. Tuy nhiên, Bối Bối lại bị những lời bản thân vừa nói làm cho chấn động đến suýt ngất xỉu, nàng ảo não tự cốc vào đầu mình một cái, nàng tại sao lại đem một nam nhân… không, nam hài gánh trên người đây. Rất muốn đổi ý, nhưng nhìn Tiểu Ngoan cười trong sáng thuần khiết, ngay cả hai tròng mắt xinh đẹp cũng đang cười, lời đổi ý đành nuốt xuống dưới. Ai… Xem xem nàng đã tự tìm phiền phức gì cho mình. Suy nghĩ một hồi, nàng lại thở dài một hơi, đưa tay lôi kéo Tiểu Ngoan, không để hắn tiếp tục hoa tay múa chân khiến người đi đường chú ý: “Tiểu Ngoan, tên của ta là Tô Bối Bối, ta có thể mang ngươi theo, nhưng là, nếu ngươi thấy chỗ nào quen thuộc thì nói cho ta biết, chúng ta đi tìm nhà của ngươi, còn có, sau này phải nghe lời của ta.” Tạm thời mang theo hắn vậy, nhìn quần áo hắn rất đẹp, trên người còn mang theo hai viên minh châu, nàng kết luận hắn nhất định là một công tử của nhà giàu, không biết tại sao lại bỏ nhà đi, nhưng kệ… trước hết cứ như vậy đi, dù sao nàng một thân một mình cũng cô đơn, tìm một người bạn đồng hành không có khả năng uy hiếp mình cũng tốt. “Tiểu Bối ca ca, Tiểu Ngoan sẽ rất vâng lời, nhưng mà Tiểu Ngoan không biết nhà ở chỗ nào nha.” Tiểu Ngoan thành khẩn nói, lúc nhắc đến nhà, trong mắt hắn càng tăng thêm vẻ hoang mang. Một lần nữa thở dài bất đắc dĩ, Bối Bối xua tay: “Đưa dạ minh châu trên người ngươi cho ta, ta giúp ngươi cất giữ.” Để ở trên người hắn, sớm muộn gì cũng làm mất. “Được, Tiểu Ngoan còn có cái…này nha.” Hắn vừa nói, vừa đặt dạ minh châu cùng một túi bạc vào tay Bối Bối. Bối Bối trợn to hai mắt, nhiều tiền như vậy? Nàng bắt đầu hoài nghi nhìn Tiểu Ngoan, ánh mắt có đề phòng: “Tiểu Ngoan, ngươi nói thật đi, làm sao ngươi biết ra khỏi nhà phải mang theo tiền?” Không phải là nam nhân này muốn giả ngu với nàng chứ? Nhưng mà hai người bọn họ vốn không quen biết…. “Bởi vì mỗi lần ca ca ra khỏi nhà đều sai người hầu mang theo những thứ này, cho nên Tiểu Ngoan cũng muốn mang.” Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó hờn dỗi trả lời. “Ngươi có ca ca? Ca ca ngươi ở đâu?” Bối Bối càng hoài nghi, hắn nhớ kỹ hắn có ca ca, nhưng lại không nhớ đường về nhà? Tiểu Ngoan lắc lắc đầu, chu chu miệng: “Ca ca ở nhà, ca ca không cần Tiểu Ngoan, còn hung dữ mắng Tiểu Ngoan, cho nên Tiểu Ngoan liền tức giận bỏ đi, đi thật lâu, chân thật đau, lại đói bụng, Tiểu Ngoan muốn ăn mứt quả.” Nghe lời Tiểu Ngoan nói, Bối Bối gần như muốn té xỉu, hóa ra là tiểu hài tử giận dỗi bỏ nhà đi nhưng lại không biết đường về, ai… Vương cung Xích Diễm quốc. Cô Ngự Hàn nổi trận lôi đình đá bay đồ đạc trong tẩm cung, giận dữ nhìn Anh Nhi đang run run quỳ trên mặt đất lạnh như băng: “Ngươi nhắc lại lần nữa, ai rời khỏi vương cung!” “Dạ... Là Bối Bối tiểu thư.” Anh Nhi hoảng sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt, thanh âm run rẩy. Con ngươi đen nheo lại, đáy mắt hắn lóe lên một tia hồng quang, cơn giận nhanh chóng ngưng tụ trong lòng, hắn nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi: “Tô Bối Bối, ngươi… Nữ nhân này!” Chết tiệt, hắn vừa hồi cung, đang định tìm nàng để hỏi rõ mọi chuyện, nàng dám… chạy trốn trước hắn! Hít một hơi thật sâu, thở ra, hắn cố gắng chấn áp lửa giận, mặt căng cứng: “Lúc đi nàng nói gì?”