Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương
Chương 82
Nghe được đối thoại của họ, kẻ đeo mặt nạ có chút ngạc nghiên, nàng mới vừa nói gì, máu xử nữ, chẳng lẽ nàng vẫn còn là xử nữ? Đã thành thân một năm rồi mà nàng với Mộ Dung Ưng cũng không chính thức chung sống, dù biết rõ quan hệ của họ không tốt nhưng đã sống chung hơn một năm, nàng vẫn là loại nữ nhân khiến nam nhân nhìn thoáng qua liền không thể tự chủ được, khó có thể quên được, họ rõ ràng không cùng chung chăn gối, đúng là ngoài sức tưởng tượng, nhưng hắn lại không thể không tin.
Rốt cuộc đã có hy vọng, ngón tay thật sự rất đau nhưng nhìn đến Mộ
Dung Ưng bên cạnh gần như không chịu nổi sự thống khổ, Mạn Tâm cắn răng nhắm mắt lại, duỗi thẳng tay kia ra, “Dương Tử Vân cắt đi, làm nhanh lên đấy, không được để ta thấy đau.”
“Yên tâm.” Dương Tử Vân nói, kiếm vẫn cầm trong tay chợt loé lên, nói: “Được lắm, nếu như có thể cứu đại ca, giết ngươi ta cũng không tiếc.”
Rất nhanh, nàng còn chưa thấy đau, vừa cúi đầu nhìn xuống, sau khi cả năm ngón tay đều chảy máu, nàng nhanh chóng nhỏ máu trên tay lên Tuyết
Liên thất sắc, lúc này mới cảm giác được đau đớn như kim châm muối xát.
Máu chảy rất nhiều, nó cũng hút nhanh hơn, trong nháy mắt đã đến phần đoá hoa. Trên mặt Mạn Tâm cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
Kẻ đeo mặt nạ đứng chỗ tối cũng hơi hưng phấn, Tuyết Liên thất sắc sẽ nở hoa liề ngay thôi, Đường chủ có thể hoá giải sự thống khổ trên người, đồng thời cũng không hút máu nữ tử, cũng không cần lấy máu mỗi ngày.
“A…” Giờ phút này, Mộ Dung Ưng lại đột nhiên phát ra tiếng kêu thống khổ, thân thể đau đớn đã đến mức cực hạn, huyệt đã bị giải, thân thể hắn cuộn tròn trên mặt đất, quằn quại đứng dậy, tựa như có hàng vạn con kiến cắn xé trong người hắn.
“Đại ca, ráng chịu chút đi. Tuyết Liên sắp nở hoa rồi.” Dương Tử Vân điểm huyệt hắn, vận nội lực đế áp chế độc tính.
“Nhanh lên, nhanh lên.” Mạn Tâm thấy hắn thống khổ như thế cũng trở nên lo lắng cầu nguyện, nhưng nàng lại phát hiện máu chỗ vết thương trên ngón tay dần đọng lại, mau đọng lại hơn so với hai lần trước, nàng biết có lẽ mình đã mất máu nhiều hơn bình thường, vết thương không còn chảy máu nữa, làm sao bây giờ, lại nhìn vào cổ tay trắng nõn của mình.
Lúc này đây, Mạn Tâm không hề nghĩ ngợi, liền cắt qua hai đường vào ngón tay hoàn hảo vô khuyết kia, gần như không quá đau đớn, nàng tựa hồ cũng quên đau đớn.
Từng giọt máu mới lại nhỏ xuống, nàng vui mừng nhìn nụ hoa Tuyết Liên thất sắc hé mở, như có dấu hiệu nở hoa.
Nụ hoa lại từ từ nở ra, khi chỉ còn đến một lớp hoa nữa bung ra thì bị dừng lại, Mạn Tâm giờ đây mới phát hiện máu chỗ vết thương trên ngón tay lại ngưng chảy.
Nhìn thấy toàn bộ ngón tay của mình đều đã cắt hết, lại nhìn đến Mộ
Dung Ưng chịu đựng thống khổ đầy khó khăn ở bên cạnh, sắc mặt của hắn đã biến thành màu xanh đen, nếu độc không được giải chỉ sợ rằng sẽ trúng độc mà chết, nhưng nàng giờ phút này cũng cảm giác được đầu hơi choáng váng, vô lực.
“Nhanh lên, nhanh lên, làm cho hoa nở đi, nếu không sẽ trễ.” Dương Tử Vân ở bên cạnh vừa giúp hắn ức chế độc phát tác, vừa lo lắng hô.
Mạn Tâm nhìn đoá hoa kia vừa mới hé nở, biết rõ nếu cần nó nở hoa rộ hoàn toàn thì phải cần đến một lượng máu lớn, trái tim giật thót lên một cái, vừa cầm lấy kiếm cứa một đường vào cổ tay, vừa hô: “Dương Tử Vân, ta đem mạng sống giao cho ngươi, nếu hoa nở thì giúp ta cầm máu.”
Tiếng nói vừa dứt, kiếm xẹt qua cổ tay, liền rơi xuống mặt đất, Mạn
Tâm bắt lấy cổ tay đặt vào phần rễ của Tuyết Liên thất sắc, nhìn thấy máu đỏ tươi theo cổ tay chảy ra, người nàng khẽ loạng choạng một chút, đầu hơi choáng váng, mơ hồ nhìn Tuyết Liên ngay trước mắt từ từ nở hoa.
Dương Tử Vân quay đầu nhìn thấy người nàng loạng choạng gần như chống đỡ không được, máu trong cổ tay nàng chảy ra, Tuyết Liên từ từ nở rộ.
Trong nháy mắt, tâm tình của hắn có chút phức tạp, hắn thật không ngờ nàng vì cứu đại ca lại có thể không tiếc tính mạng của mình.
Kẻ đeo mặt nạ cũng hơi khiếp sợ, họ không phải là phu thê thực sự, cũng đã sớm nghe nói Trữ An công chúa nham hiểm, ra tay độc ác, như nước như lửa với Vương gia, vì sao hôm nay nàng lại không tiếc hy sinh tính mạng để cứu hắn, xem ra vô tình mà hữu tình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, e rằng chỉ có bọn họ mới biết, chẳng qua chuyện này chả liên quan gì đến hắn.
Bởi vì mất máu quá nhiều, Mạn Tâm nhìn cảnh vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ, nhưng nhìn thấy Tuyết Liên thất sắc nở rộ, nàng vẫn lộ ra nụ cười tươi đầy vui mừng.
“Tuyết Liên thất sắc rốt cuộc đã nở hoa rồi, đây thật sự là đi mòn gót hài tìm chẳng thấy, vô tình tìm được chẳng tốn chút công, ta thật lòng muốn cám ơn các ngươi.” Kẻ đeo mặt nạ đột nhiên bước ra từ chỗ tối.
“Là ngươi, ngươi muốn làm gì?” Dương Tử Vân nhìn thấy hắn, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, nhưng hắn vẫn đang vận chuyển nội lực cho Mộ Dung
Ưng, không thể cản hắn đi tới.
“Ta muốn làm gì, rõ ràng quá rồi, ta muốn đoá hoa Tuyết Liên thất sắc này, chờ nó nở hoàn toàn, ta sẽ lấy nó đi.” Kẻ đeo mặt nạ nhìn chằm chằm vào hoa Tuyết Liên đã gần nở hoàn toàn kia.
“Không thể được, hoa này bọn ta dùng để giải độc, ngươi không thể lấy đi.” Mạn Tâm suy yếu ngăn cản.
“Không được, hiện giờ còn do các ngươi quyết định sao?” Tia nhìn của kẻ đeo mặt nạ lạnh như băng quét về phía họ.
“Vô sỉ.” Dương Tử Vân thu hồi nội lực, xoay người lập tức tấn công hắn.
Kẻ đeo mặt nạ không hề trốn, giơ lên tiếp chưởng của hắn.
‘Rầm.’ Thân người Dương Tử Vân nhanh chóng lui về sau vài chục bước, mới dừng lại.
‘Phụt.’ Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra, do vừa rồi giúp đại ca áp chế Tàn Tâm độc, nội lực tiêu hao không ít, cho nên vừa mới bị một chưởng kia đã bị thương không nhẹ.
Mộ Dung Ưng ở kế bên đã bị độc ăn mòn khó có thể chịu được đau đớn, làm hắn không nhận thức rõ ràng lúc này đang xảy ra chuyện gì.
Kẻ đeo mặt nạ cúi người xuống nhìn đoá hoa Tuyết Liên thất sắc đang từ từ nở rộ.
Thân thể Mạn Tâm đã cực kỳ suy yếu, trước mắt là vô số cây Tuyết Liên với bóng dáng của hắn, nhưng nàng vẫn lấy tay đột nhiên bắt lấy ống tay áo của hắn, cầu xin: “Đừng, xin đừng lấy Tuyết Liên đi.”
Nhìn thấy y phục của mình bị vết máu trên ngón tay nàng làm bẩn, hắn hơi tàn nhẫn gạt tay nàng ra, “Ta nói rồi, chuyện này không phải theo ý của ngươi.”
Dương Tử Vân gượng người đứng dậy, đi tới: “Ngươi nói đi, ngươi muốn sao mới từ bỏ đoá hoa Tuyết Liên này, cho dù muốn mạng của ta, ngươi cũng có thể lấy, chỉ cần để Tuyết Liên lại cho đại ca của ta giải độc là được.”
“Yên tâm, mạng của ngươi với Tuyết Liên, ta đều lấy hết.” Giọng điệu của kẻ đeo mặt nạ cực kỳ lạnh lùng, vẫn chưa quên được lúc trước chính mình bị hắn ám toán.
“Ngươi…Chỉ cần ta còn một hơi thở, cũng không cho ngươi lấy nó đi.” Dương Tử Vân nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn hắn.
“Chỉ bằng ngươi sao? Chưa kể ngươi bây giờ đang bị thương, cho dù ngươi không bị thương cũng không đánh thắng ta, ngươi muốn ngăn cản ta thế nào, ta giờ đây sẽ để ngươi trơ mắt đứng nhìn ta lấy Tuyết Liên đi như thế nào.” Kẻ đeo mặt nạ hành động bất ngờ, lập tức giơ tay điểm trúng huyệt của hắn.
“Ngươi vô sỉ.” Dương Tử Vân hận tới cực điểm, bất lực nhìn Tuyết Liên thất sắc đã nở rộ hoàn toàn, rồi nhìn đến ngón tay và móng tay của đại ca đã biến thành màu đen, hắn thống khổ nhắm mắt lại, hắn không thể thay đổi tình cảnh hiện tại, trách bản thân mình quá sơ suất, gởi thư báo cũng không kịp nữa rồi, huống chi đang ở trong băng động, bên ngoài vốn không nhìn tới được.
Mạn Tâm nở nụ cười khi thấy Tuyết Liên nở hoàn toàn, nhưng thân thể nàng thật sự suy yếu vô cùng, nàng gần như cảm giác được nhiệt độ thân thể của mình dần mất hẳn.
“Tuyết Liên thất sắc, rốt cuộc đã đợi được mày nở rồi.” Kẻ đeo mặt nạ dùng một tay hái nó xuống, rồi vận nội công đóng băng nó lại.
Dương Tử Vân trơ mắt nhìn Tuyết Liên bị hắn ngắt xuống, lo lắng trong lòng nhưng cũng hết cách, chỉ hô to lên: “Bỏ Tuyết Liên xuống, nếu ngươi muốn lấy nó đi, ta nhất định làm cho Vô Ưu Đường biến mất khỏi thế gian.”
“Hừ, vậy còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó không?” Kẻ đeo mặt nạ nói.
“Đừng, xin đừng lấy nó đi.“ Mạn Tâm dựa vào chút sức lực cuối cùng, dịch chuyển người qua, bắt lấy vạt áo của hắn một lần nữa, trong lúc hốt hoảng đó nàng dường như nhìn thấy khuôn mặt của Vân, nàng không nhận thức rõ đâu là thực đâu là hư ảo, nhưng nàng biết Mộ Dung Ưng không thể chết được.
Kẻ đeo mặt nạ vừa định đá văng nàng đi, chợt nghe tiếng nàng suy yếu, cứ cố sức nhắc đi nhắc lại: “Trường trường cửu cửu, đời đời kiếp kiếp, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (Nguyện nắm tay nhau, cùng ở bên nhau đến bạc đầu răng long).”
Người hắn lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng lại nói những lời này với mình.
“Vân, anh còn nhớ đã trao cho em lời thề đời đời kiếp kiếp đó không?
Nếu hắn chết đi, ngay cả kiếp này chúng ta cũng không có, chứ nói chi đến kiếp sau, đừng lấy Tuyết Liên đi mà, đừng mà…” Mạn Tâm chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng, tiếng nói cũng càng ngày càng suy yếu, cuối cùng duy trì không được mà hôn mê bất tỉnh.
Lúc này kẻ đeo mặt nạ mới phát hiện trên cổ tay nàng vẫn còn chảy máu, giơ tay ra điểm huyệt nàng, ngắm nhìn nàng, không hiểu tại sao nàng lại nói những lời này với mình, nhưng thật kỳ quái, hắn dường như cảm giác được một loại tình cảm khắc khổ, khắc sâu tận trong lòng.
Dương Tử Vân khiếp sợ nhìn nàng, làm sao cũng không ngờ được giữa bọn họ lại có loại quan hệ này, nhưng bây giờ chẳng chú ý nhiều như vậy, nếu bọn họ có quan hệ, vậy sẽ thành toàn cho bọn họ, lập tức hô: “Ngươi nghe đây, nếu ngươi trao Tuyết Liên thất sắc cho đại ca, nữ nhân này ngươi cứ mang đi đi, ta thay đại ca làm chủ, tặng cô ấy cho ngươi.”
“Không thể được.” Nam nhân mang mặt nạ vẫn cự tuyệt thẳng thừng, mình và nàng vốn dĩ chẳng có quan hệ gì, không thể vì nàng mà giao ra Tuyết
Liên.
“Ta không biết ngươi muốn lấy Tuyết Liên để làm gì, nhưng ngươi cần nhớ rõ đại ca của ta chết, thì Vô Ưu Đường cũng không còn những ngày an bình nữa, nếu hôm nay ngươi giao ra Tuyết Liên, ngươi chẳng những không bị tổn thất còn có thể ôm được mỹ nhân về, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.”
Dương Tử Vân dụ dỗ hắn, hy vọng hắn có thể từ bỏ Tuyết Liên.
Người đeo mặt nạ vừa muốn cự tuyệt, đột nhiên một tên hắc y nhân từ bên ngoài đi vào, liền chắp tay nói: “Thiếu chủ, môn chủ bảo người đưa
Tuyết Liên cho Vương gia giải độc.”
“Tại sao?” Kẻ đeo mặt nạ kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ môn chủ không biết Tuyết Liên rất quan trọng đối với mình sao?
“Thuộc hạ không biết, môn chủ chỉ sai thuộc hạ nói cho Thiếu chủ biết, Vô Ưu Đường tuy không được coi là danh môn chính phái gì, nhưng cũng quang minh lỗi lạc, lại càng không chống đối với triều đình, vả lại Vô Ưu quốc những năm gần đây mưa thuận gió hòa, không thể bỏ qua công lao của Vương gia, vì sự thái bình của Vô Ưu quốc, cho nên Vương gia không thể chết được.” Hắc y nhân hồi đáp.
“Môn chủ nói như vậy thật sao?” Kẻ đeo mặt nạ vẫn có chút không tin.
“Dạ, thuộc hạ không dám lừa gạt.” Hắc y nhân quỳ gối tại đấy.
“Ngươi lui xuống đi.” Kẻ đeo mặt nạ phân phó, hắn cũng tin thuộc hạ không dám truyền lầm mệnh lệnh của môn chủ.
“Dạ.” Hắc y nhân xoay người, thoắt cái đã không thấy tăm hơi.
“Ngươi còn không mau đem Tuyết Liên qua cho đại ca của ta ăn vào!” Dương Tử Vân lo lắng hô lên.
Lúc này kẻ đeo mặt nạ mới xoay người, giải huyệt của Dương Tử Vân, hắn vừa định túm lấy Tuyết Liên, thế nhưng nam nhân mang mặt nạ lắc người một cái tránh thoát, “Lời ngươi vừa nói có được tính hay không?”
“Có tính.” Dương Tử Vân vốn không nghĩ nhiều, thầm nghĩ mau lấy được
Tuyết Liên, “Chỉ cần đại ca bình an vô sự, ai thèm để ý đến cô ta.”
“Vậy tốt rồi.” Kẻ đeo mặt nạ giao Tuyết Liên cho hắn.
“Môn chủ Vô Ưu Đường quang minh đại nghĩa như vậy, ngày khác có cơ hội nhất định sẽ đi cảm ơn.” Dương Tử Vân nói xong, không dám chần chừ, cầm Tuyết Liên bước tới trước mặt Mộ Dung Ưng gần như đau muốn ngất đi.
“Đại ca, mau ăn nó đi.”
Cả người gần như biến thành xanh tím, Mộ Dung Ưng mạnh mẽ gắng gượng hé miệng nuốt vào đoá hoa Tuyết Liên thất sắc nở rộ, lập tức cảm thấy đau đớn biến mất như kỳ tích, ngồi dậy vận công.
Dương Tử Vân liền thấy sắc tím đen trên mặt hắn từ từ giảm xuống, lúc này mới thở phào, hẳn là có thể giải được độc.
Kẻ đeo mặt nạ nhìn chằm chằm Mạn Tâm ngất đi một hồi lâu, mới đột nhiên nói với hắn ta: “Tuyết Liên đã cho ngươi, bây giờ cô ấy đã là người của ta, nhưng lúc này ta giao người cho ngươi trước, ngày nào đó ta sẽ đến đòi người.” Nói xong liền bay ra khỏi băng động.
Thật ra lúc này Dương Tử Vân căn bản không để ý tới hắn, ước gì nàng rời khỏi Vương phủ nhỉ, nhìn trên đầu của đại ca đã toát ra mồ hôi, màu xanh đen cũng dần phai nhạt, lúc bấy giờ mới đi tới bên người Mạn Tâm, chứng kiến mười đầu ngón tay của nàng đều bị thương, trên cổ tay còn có vết thương rất sâu, vốn hận nàng thấu xương, không muốn cứu nàng, nhưng khi nhìn nàng liều chết cứu đại ca, hôm nay hắn liền cứu nàng một mạng, từ trong người lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng nàng.
Sau nửa canh giờ, màu da của Mộ Dung Ưng đã hoàn toàn bình thường, trên mặt hiện lên một lớp mồ hôi, giờ đây mới mở to mắt.
“Đại ca, huynh thấy thế nào?” Dương Tử Vân quan tâm hỏi.
“Ổn.” Hắn gật gật đầu, lại lập tức đi qua ôm lấy Mạn Tâm đang hôn mê, nhìn thấy trên ngón tay trắng nõn toàn là vết thương, nhớ tới tình cảnh nàng cắt ngón tay, bất chấp tính mạng làm Tuyết Liên nở hoa kia, trong lòng hắn nói không nên lời, cảm giác gì đây, chưa từng nghĩ tới nàng sẽ không chút do dự hy sinh vì mình như vậy, vì sao thế?
Nhìn nàng trắng bệch, mặt chẳng có chút hồng hào, tim hắn khẽ thắt lại.
“Đại ca, đưa cô ta cho đệ, huynh vừa mới giải độc.” Dương Tử Vân muốn tiếp nhận nàng.
“Không cần, chúng ta xuống núi, tìm phòng ở lữ quán cho cô ấy nghỉ ngơi một chút.” Mộ Dung Ưng vừa nói, vừa ôm nàng đi ra ngoài.
Dương Tử Vân đi theo sau, đại ca sẽ không có tình ý với cô ta đấy chứ, suy nghĩ đến câu nói lúc gần đi của Thiếu chủ Vô Ưu Đường, không biết hắn có thật sự tìm đến cô ta hay không, quên đi, đến lúc đó hẵng tính.
Cảm giác mình đã ngủ thật lâu, chỉ có điều đầu rất choáng váng, đột nhiên nghĩ tới tình cảnh Tuyết Liên bị đoạt đi kia, Mạn Tâm lập tức mở to mắt, liền ngồi dậy, Tuyết Liên còn giữ được không.
Còn chưa nói xong, nàng lại ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng nhìn thấy Mộ Dung Ưng bình an ngồi ở chỗ kia, vui mừng hô lên: “Ngươi không sao rồi.” Một giây sau lại đau đến kêu to: “A, đau quá!”
Tay nàng đặt tên giường, động vào vết thương trên ngón tay và cổ tay.
“Bổn vương không sao, mau nằm xuống đi.” Mộ Dung Ưng khẽ đỡ lấy nàng, nhìn thấy vết thương trên cổ tay được băng bó lại chảy máu đỏ tươi.
Mạn Tâm lại chẳng thèm quan tâm đến chuyện này, lo lắng tò mò hỏi: “Có phải hắn cho ngươi Tuyết Liên không?”
“Phải.” Mộ Dung Ưng thấy nàng quan tâm đến mình như thế, ánh mắt không tự giác trở nên dịu dàng.
“Vậy là tốt rồi.” Mạn Tâm bất giác thở phào.
“Ngươi để ý đến sinh tử của bổn vương lắm sao?” Mộ Dung Ưng nhìn nàng chằm chằm.
“Đương nhiên rồi, ai bảo sau khi ta mất trí liền nhất kiến chung tình với ngươi chứ, ta nói rồi, cho dù để ta chết vì ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện, ta nói thật lòng!” Mạn Tâm nhìn hắn, ánh mắt trong suốt đầy chân thành thẳng thắn.
Nhìn thấy bộ dạng chân thành thẹn thùng của nàng, Mộ Dung Ưng suýt nữa lại hoài nghi, bởi vì sẽ không ai hy sinh tính mạng của mình, nhất là nàng.
“Đại ca, thuốc sắc xong rồi.” Trong tay Dương Tử Vân bưng chén thuốc vừa mới sắc đi tới.
“Đem lại đây.” Mộ Dung Ưng nhận lấy chén thuốc, múc một muỗng, dùng miệng thổi nhẹ đưa tới miệng nàng.
“Cho ta uống à?” Mạn Tâm nhăn mũi, mùi khó ngửi quá đi.
“Ngươi mất máu rất nhiều, đây là thuốc bổ máu cho ngươi, uống mau đi, cơ thể mới khoẻ lại được.” Mộ Dung Ưng nói.
“Nhưng thôi được rồi, chỉ là ngươi đúc ta uống, ta sẽ uống.” Mạn Tâm mở to miệng, đây là thời khắc ấm áp mà nàng dùng tính mạng để đổi lấy đây mà.
“Ngươi không sợ có độc à?” Dương Tử Vân ở một bên hừ lạnh.
“Có độc, ta cũng uống!” Mạn Tâm trừng mắt liếc hắn một cái, hắn luôn đối đầu với mình.
“Đừng nói dễ nghe như vậy.” Dương Tử Vân vẫn chưa quên đoạn hội thoại mà trước khi nàng hôn mê đã nói với kẻ đeo mặt nạ.
“Hai người đừng cãi nhau nữa, mau uống thuốc đi.” Mộ Dung Ưng lại đút thuốc vào miệng nàng.
“Ta mới không so đo với hắn!” Mạn Tâm uống hết thuốc, đột nhiên nghĩ đến hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc vì sao hắn lại cho ngươi Tuyết Liên vậy?”
Nàng không tin lời nói của mình có thể cảm động hắn.
“Tử Vân, ta cũng muốn biết rốt cuộc sao lại thế này?” Mộ Dung Ưng xoay người nhìn hắn hỏi, bởi vì khi đó cơn đau đớn bao phủ toàn thân, nên căn bản không cố gắng hiểu rõ bọn họ đã nói những gì.
“Đại ca, là vì Đường chủ Vô Ưu Đường bảo thuộc hạ của ông ta chuyển lời đến tên đeo mặt nạ, nói Vô Ưu quốc những năm gần đây mưa thuận gió hoà, không thể bỏ qua công lao của đại ca, cho nên đại ca không thể chết được.” Dương Tử Vân ăn ngay nói thật.
Ông ta? Mộ Dung Ưng nhớ đến một lão già trông suy yếu nhưng võ công cao cường, gật gật đầu: “Vô Ưu Đường ở trên giang hồ tuy rất thần bí, nhưng ông ta cũng không làm qua chuyện gì mất nhân tính.”
Mạn Tâm cũng nhớ tới lão đầu kia, không khỏi nói: “Không ngờ ông ta thoạt nhìn chẳng giống người tốt lành gì, mà trong lòng lo nghĩ cho dân chúng trong thiên hạ, cho nên người ta nói không thể phán đoán qua tướng mạo, càng giống chính nhân quân tử càng có thể là tiểu nhân đê tiện.”
“Chỉ có điều…” Dương Tử Vân chần chờ một chút, không biết mình có nên nói cho đại ca biết không.
“Chuyện gì?”Họ đồng thời nhìn hắn ta, chẳng lẽ có thêm điều kiện gì nữa sao.
Dương Tử Vân nhìn nàng một cái mới hỏi: “Ngươi còn nhớ trước khi hôn mê, ngươi đã nói gì với hắn ta không?”
“Nhớ rõ.” Mạn Tâm hồi tưởng lại một chút, gật đầu, tuy rằng nàng có chút hốt hoảng, nhưng nàng thật sự nhớ rõ.
“Tốt lắm, vậy ngươi lặp lại một lần nữa cho đại ca nghe đi.” Dương Tử Vân yêu cầu như vậy là để cho trong lúc giải thích với đại ca, đại ca liền hiểu được tại sao mình làm như vậy.
Mạn Tâm nhìn hắn, nghi ngờ vì sao hắn muốn mình lặp lại chính xác lời ấy, muốn mình cố ý nói cho Mộ Dung Ưng nghe sao, muốn cho hắn thấy mình có bản tính lẳng lơ.
“Tại sao không nói, ngươi không nói, ta thay ngươi nói.” Dương Tử Vân chỉ biết nàng không chịu nói, nên tự mở lời: “Trường trường cửu cửu, đời đời kiếp kiếp, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (Nguyện nắm tay nhau, cùng ở bên nhau đến bạc đầu răng long). Vân, anh còn nhớ đã trao cho em lời thề đời đời kiếp kiếp đó không? Nếu hắn chết đi, ngay cả kiếp này chúng ta cũng không có, chứ nói chi đến kiếp sau.”
Nghe hắn nói xong, trong mắt Mộ Dung Ưng hiện lên vẻ khiếp sợ lẫn nợ tình nhìn nàng, lời này của nàng có ý gì, chẳng lẽ nàng với Vô Ưu Đường đã sớm có quan hệ, nhưng hình như không giống.
Mạn Tâm biết hắn đang hoài nghi, nhìn hắn, chỉ nói một câu: “Ngươi hiểu mà.” Nàng đã từng nói qua, thiếu chủ Vô Ưu Đường giống người yêu của mình.
“Đại ca, bây giờ huynh đã biết rõ vì sao cô ta nhất mực vâng lời gả vào đây, đối đầu với huynh, hoá ra trong lòng cô ta lại yêu tên nam nhân khác, không bằng huynh thành toàn cho cô ta đi!” Dương Tử Vân nói ra ý đồ riêng.
“Không, ta không phải.” Mạn Tâm vội vàng phủ nhận, Dương Tử Vân chết tiệt này, cứ phải gây khó khăn với nàng mới được sao?
Nhưng Mộ Dung Ưng lại nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của hắn ta, bởi vì hắn hiểu rất rõ Tử Vân, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Tử Vân, có phải đệ có lời gì muốn nói không?”
“Đại ca, nếu đã bị huynh đoán được, đệ đây xin nói thẳng, huynh đừng trách đệ.” Dương Tử Vân thẳng thắn nói rằng: “Lúc ấy Trữ An hôn mê bất tỉnh, đại ca lại trúng độc quá nặng, hắn còn muốn lấy Tuyết Liên đi, bởi vì nghe xong những lời kia của cô ta, đệ nghĩ bọn họ có tình ý trong đó, nên nói chỉ cần hắn để lại Tuyết Liên, hắn có thể mang Trữ An đi, lúc hắn đi có nói sẽ trở lại đòi người.”
“Cái gì? Ngươi đem ta tặng cho người khác, thật là quá đáng!” Mạn Tâm kêu to.
“Đừng nói là đem ngươi tặng người khác, trong tình huống ấy, chỉ cần hắn chịu giao ra Tuyết Liên, cho dù giết ta, ta cũng không chút do dự.”
Dương Tử Vân nhìn nàng một cái.
“Quên đi.” Mạn Tâm biết không thể trách hắn, cũng có thể hiểu được đó là lời hắn nói trong lúc tâm tình lo lắng: “Nói cũng dã nói rồi, nhưng không biết liệu hắn có tới không, ngươi nói hắn bởi vì phụng mệnh của môn chủ, chứ không phải ngươi cầu hắn, hắn không có lý do gì mang ta đi.”
“Chuyện này về sau hẵng nói.” Mộ Dung Ưng tuy cảm thấy Tử Vân không nên nói những lời này, nhưng hiểu được hắn quan tâm mình, dưới tình huống cấp bách như vậy, đừng nói là hắn, ngay cả bản thân mình cũng sẽ làm vậy, cho nên không thể trách hắn, huống chi nàng rốt cuộc đã nói ra điểm chính yếu nhất, chính là Thiếu chủ Vô Ưu Đường không chắc chắn muốn nàng, nếu muốn thì sao lúc ấy không mang đi, xem như sa này có xảy ra thật như vậy, cũng phải xem nàng có đồng ý hay không.
“Đệ đây bảo tiểu nhị chuẩn bị mang đồ ăn vào.” Dương Tử Vân quả thật vẫn hy vọng nàng bị mang đi.
Mạn Tâm nhìn Mộ Dung Ưng, giải thích một lần: “Ta với hắn thật sự không có bất cứ quan hệ nào, không có thật, ngươi có tin không?”
“Chỉ cần ngươi không làm gì hổ thẹn với lòng, thì không cần để ý đến bổn vương có tin hay không.” Mộ Dung Ưng nói câu này, chuyện đó vốn không quan trọng.
“Vậy…” Mạn tâm nghĩ một chút mới hỏi: “Nếu, ta nói là nếu, hắn muốn ta, ngươi có để ta đi hay không?”
“Vậy còn ngươi, ngươi có muốn đi không?” Mộ Dung Ưng hỏi lại nàng, trong lòng hắn vẫn không rõ, nếu là nàng lúc trước, hắn nhất định không chút do dự đáp ứng ngay, nhưng hiện tại hắn có chút do dự, nhưng nếu như nàng muốn đi, mình nhất định sẽ đồng ý.
“Ta sẽ không đi, nếu ta muốn đi, ta cần gì phải liều chết cứu ngươi, cứ cho ngươi chết quách đi, ta không phải danh chính ngôn thuận bỏ đi nhẹ nhàng sao?” Mạn Tâm cũng hỏi ngược lại hắn.
“Nhưng ngươi đừng quên, hắn rất giống nam nhân ngươi thích, nếu không ngươi cũng sẽ không nói như vậy, trong lời nói ngập tràn tình ý, nếu ngươi muốn đi, không ai ngăn ngươi được, ngươi không muốn đi, ai cũng không mang ngươi đi được.” Mộ Dung Ưng chỉ có thể nói như vậy.
“Ha ha, vậy ý ngươi là nói sẽ bảo vệ ta à.” Mạn Tâm đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi có tin không, thật ra ta cũng không biết, nhìn thấy hắn muốn lấy Tuyết Liên đi, không tự chủ được liền thốt ra những lời này, không biết trong khoảnh khắc đó ta nghĩ về ngươi hay là hắn, chỉ là ta nghĩ trong lòng ta muốn ngươi, nếu không ta cầu hắn làm gì.”
Mộ Dung Ưng nhìn nàng chằm chằm, có lẽ mình hẳn nên tin lời nói của nàng, nếu nàng không muốn, bản thân cần gì phải cầu xin hắn, khi nhìn thấy mười đầu ngón tay của nàng đều bị tổn thương, dùng máu tươi để tưới cho tới khi Tuyết Liên thất sắc nở hoa, một nữ tử có thể dùng tính mạng để giải độc cho hắn, hắn còn cần hoài nghi sao?
“Ta mặc kệ quá khứ của mình phức tạp đến cỡ nào, đã yêu người nào, từ nay về sau thế giới của ta chỉ có duy nhất một mình chàng, cho nên xin chàng đừng vứt bỏ ta.” Tình ý của Mạn Tâm tiếp tục làm cảm động hắn, tựa đầu vào lòng hắn.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, bổn vương không quấy rầy ngươi nữa.” Mộ
Dung Ưng không biết nên đối mặt như thế nào với tình yêu chân thành thẳng thắn như vậy của nàng, trước kia hắn còn có thể cho rằng nàng đang âm mưu đùa giỡn, còn hiện tại trái tim của hắn đã rung động một chút.
Nhìn hắn rời đi, Mạn Tâm biết mình đã làm hắn cảm động một chút, nữ nhân theo đuổi mình đẹp như vậy, nam nhân kia sẽ không kháng cự nổi, sẽ rất nhanh, rất nhanh thôi, nàng có thể trở về ngay.
Ba ngày sau, vì chăm sóc nàng, bọn họ luôn luôn ở trong lữ quán, tuy rằng bây giờ vết thương trên ngón tay nàng vẫn chưa lành, nhưng tinh thần của nàng đã tốt hơn, đầu không choáng váng nữa.
Ba ngày qua đều là Mộ Dung ưng chăm sóc nàng, đút nàng uống thuốc, đút nàng ăn cơm, ngay cả buổi tối cũng ngủ bên cạnh nàng, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc nàng, vốn tưởng rằng hắn là Vương gia, quần áo đưa đến tay, cơm dâng đến miệng, không ngờ những điều cần biết hắn đều biết, nàng quả thật có chút cảm động.
Ngay cả những bà mẹ ở nơi này đều hâm mộ nàng, bảo nàng tìm được một tướng công tốt như vậy, sau mỗi lần như thế nàng cười đến vẻ mặt sáng lạn, nàng cũng lén phát hiện được sắc mặt của hắn cũng không lạnh như băng nữa, mỗi lần nàng cố ý trêu cợt hắn, thì khoé môi ngẫu nhiên cũng nhếch lên.
Nàng nửa nằm trên giường chờ hắn lột vỏ nho, đúc vào miệng nàng, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, đột nhiên muốn trêu chọc hắn, cố ý ngọt ngào nũng nịu nói: “Tướng công à, có thể đối cách đút ta ăn được không?”
“Không được.” Ba ngày qua bị nàng trêu chọc quen rồi, Mộ Dung Ưng lập tức từ chối thẳng thừng, trong ba ngày ở chung này mới phát hiện được nàng có tính cách tinh quái, vốn dĩ không giống một nữ tử có tâm địa độc ác.
“Không lãng mạn chút nào, nhưng không sao, chàng không đổi, ta đổi.” Mạn Tâm bĩu môi, bất mãn nói.
“Ngươi đổi cái gì?” Mộ Dung Ưng còn chưa hiểu ý tứ của nàng, liền nhìn chằm chằm nàng đứng thẳng người dậy, cánh tay vòng quanh cổ hắn, tới sát miệng hắn, đưa nho từ trong miệng mình vào trong miệng hắn.
Đầu lưỡi mềm mại của nàng cùng trái nho đồng thời trượt vào trong miệng hắn, lúc thì thẹn thùng lúc lại trốn tránh nghịch ngợm trong miệng hắn, thân thể mềm mại ép sát lên người hắn, khiến tim hắn lại đập rộn ràng một trận.
Không khỏi ôm chặt nàng, chuyển bị động thành chủ động, hắn đưa quả nho trở vào miệng nàng…
“Đại ca, đệ …” Đang trong lúc hai người triền miên quên mình. Dương
Tử Vân đột nhiên xông vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt biến thành bực bội.
Bị bất ngờ Mạn Tâm nuốt xuống quả nho đang trong miệng mình, “Khụ khụ khụ.” Khó thở khiến nàng bắt đầu ho khan.
“Ngươi không sao chứ?” Mộ Dung Ưng vội vã vỗ phía sau lưng dùm nàng.
Mạn Tâm trở lại bình thường, bất mãn nhìn Dương Tử Vân, lầm bầm: “Vì sao lúc không nên vào thì ngươi luôn vào chứ?”
“Cái gì gọi là lúc không nên vào chứ, nữ nhân này, ngươi không cần cố gắng quyến rũ đại ca của ta.” Sắc mặt Dương Tử Vân phẫn nộ, nhìn nàng.
“Đúng là ta quyến rũ thì thế nào, đừng quên ta là nữ nhân mà chàng cưới hỏi đàng hoàng, ta quanh minh chính đại quyến rũ đấy.” Mạn Tâm hất đầu lên, nửa nằm trong ngực của hắn, cố ý khiêu khích.
“Ngươi thật không biết xấu hổ, không thể tưởng tượng được, ngươi lòng dạ đã ngoan độc, da mặt cũng dày như vậy.” Dương Tử Vân dường như oán hận, nhìn nàng chằm chằm.
“Thôi được rồi, hai người đừng mỗi lần gặp nhau đều đối chọi gay gắt vậy chứ! Tử Vân, đệ tìm ta có việc sao?” Mộ Dung Ưng biết hắn vẫn không cách nào chịu tha thứ cho nàng.
“Đại ca, đệ không phải đối chọi gay gắt với cô ta, huynh đừng bị nữ nhân này mê hoặc, huynh đừng quên nhị ca sao lại bỏ đi.” Dương Tử Vân tức giận, nói xong rồi xoay người rời đi, hắn không ngờ đại ca lại có thể giúp nàng, làm hắn thất vọng vô cùng.
Chứng kiến bóng dáng hắn bỏ đi đầy giận dữ, sắc mặt của Mộ Dung Ưng sa sầm xuống, trở nên lạnh lùng.
Mạn Tâm luôn nghe họ nhắc tới chuyện này, nhưng không biết lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho họ hận thù như thế, cũng do bọn họ không thể cởi bỏ được khúc mắt, nàng nhất định phải biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nhẹ giọng hỏi: “Có thể nói cho ta biết, lúc trước ta đã làm ra chuyện gì không?”
“Ngươi không cần biết.” Giọng điệu Mộ Dung Ưng trở nên lạnh đi, đây là đau đớn trong lòng hắn.
“Nhưng chàng không nói ta biết, ta làm sao chuộc tội, làm sao bồi thường đây. Ta đã cố gắng nỗ lực làm chàng và mọi người đón nhận ta, nhưng vì sao chàng không chịu nói cho ta biết, rốt cuộc ta đã làm gì, nếu ta thật sự đáng chết, chàng phải cho ta biết nguyên nhân, đừng để ta u mê đoán mò, được không?” Mạn Tâm suýt nữa muốn rống lên, chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà muốn đốt quách hết công sức của nàng hay sao?
Mộ Dung Ưng một mực nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên mở miệng, “Ngươi thật sự muốn biết? Được, bổn vương nói cho ngươi biết. Chuyện này đã đè nén trong lòng đệ ấy quá lâu rồi. Ngươi mang theo trăm phương ngàn kế tiến vào vương phủ, trong đêm động phòng, ngươi nói trong lòng đã có đối tượng, vì bảo vệ sự trong sạch đã đâm bổn vương bị thương, bổn vương thấy ngươi trọng tình trọng nghĩa cũng có chút bội phục dũng khí của ngươi, cho nên đáp ứng thành toàn cho ngươi, nhưng điều làm bổn vương không ngờ chính là ngươi rõ ràng đùa giỡn, ra sức âm mưu hãm hãi Nhị đệ kết nghĩa của bổn vương—Tiêu Lăng.”
Mạn Tâm nhìn hắn, nàng không thể giải thích cho mình, chỉ có thể chờ hắn nói tiếp.
“Sau đại hôn ba ngày, buổi tối bổn vương vì có việc nên về trễ, liền nhìn thấy Song Nhi đang lo lắng tìm ngươi, nói lúc tối Tiêu Lăng muốn gặp ngươi, sau đó đến giờ ngươi vẫn chưa trở về, giờ đây đang đi tìm hắn, bổn vương lúc ấy liền hoài nghi đệ ấy sao lại đi tìm ngươi, cũng không nghĩ nhiều, có lẽ có chuyện gì đó, nên bảo Song Nhi đi về trước, sau đó đến phòng của hắn tìm hắn, mới vừa đi tới trước cửa phòng lại nghe tiếng la khóc của ngươi từ trong phòng vọng ra….” Mộ Dung Ưng kể lại cảnh tượng kia.
Tiếng la khóc của mình, Mạn Tâm cau mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Dương Tử Vân luôn nói mình bản tính lẳng lơ, chẳng lẽ…Nàng chỉ nghĩ đến một loại khả năng.
‘Két’ một tiếng, Mộ Dung Ưng đẩy cửa ra, hắn hồ nghi khi thấy được một cảnh tượng khó có thể tin nổi, trên giường,Tiêu Lăng với Trữ An công chúa, quần áo không chỉnh tề, dây dưa cùng một chỗ, gần như trần trụi.
“Đừng, xin ngươi. Không được, mau thả ta ra.” Trữ An không ngừng cầu xin hắn, vô cùng bất lực.
“Người đẹp như vậy, tha ngươi chẳng phải rất đáng tiếc?” Tiêu Lăng điên cuồng hôn nàng, vẻ mặt cười thật dâm đãng.
Sắc mặt Mộ Dung Ưng trở nên xanh mét, đánh hắn một quyền rớt xuống giường, “Sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Tránh ra, đừng quấy rầy ta hôn mỹ nhân.” Tiêu Lăng từ mặt đất nhảy dựng lên, thân người loạng choạng, vẫn bổ nhào lên giường.
Lúc này Mộ Dung Ưng mới phát giác hắn toàn thân nồng nặc mùi rượu, dù thế nào hắn cũng không nghĩ Nhị đệ luôn luôn là chính nhân quân tử, cũng có thể bị rượu làm loạn tính.
Để hắn thất vọng vô cùng rồi, nữ nhân khác mình có thể không so đo, nhưng vì sao hôm nay hắn lại lựa chọn nàng, nàng giờ đây chẳng những là đại tẩu của hắn, mà còn là công chúa Hạ quốc, nếu nàng xảy ra chuyện, thì Vô Ưu quốc biết ăn nói thế nào đây, e rằng tránh không khỏi chiến tranh.
“Ngươi tránh ra, cứu ta, cứu ta với.” Trữ An không ngừng giãy dụa kêu cứu, mà hắn vẫn xé rách y phục của nàng như trước.
Càng nghĩ lại càng giận, hắn kích động liền rút bảo kiếm chỉ vào hắn ta, “Buông cô ấy ra.”
“Ngươi là ai? Cút sang một bên!” Tiêu Lăng giống như không biết hắn, không kiên nhẫn quát.
“Tiêu Lăng, sao ngươi lại biến thành như vậy?” Mộ Dung
Ưng vô cùng đau đớn, nhìn hắn.
“Không được, cứu mạng!” Trữ An hoảng sợ hô lên.
“Tiêu Lăng, ngươi buông cô ấy ra, cô ấy là đại tẩu của ngươi! Sao ngươi lại làm ra chuyện không bằng loài cầm thú này chứ?” Mộ Dung Ưng dùng kiếm chỉ vào hắn.
Nhưng Tiêu Lăng căn bản không thèm nhìn hắn, vẫn cứ ở đấy tiếp tục xé rách y phục của nàng.
“Ngươi…” Mộ Dung Ưng cảm thấy vô cùng bại hoại, tức giận kiếm trong tay liền đâm trúng vào ngực của hắn ta…
Rất kỳ quái, hắn rõ ràng không hề phản ứng lại, cơ thể hắn lảo đảo vài lần, liền ngã nhào trên mặt đất.
Nhìn kiếm đâm sâu vào ngực hắn, Mộ Dung Ưng lập tức phục hồi tinh thần, sao mình lại làm tổn thương đệ ấy, càng không ngờ đệ ấy rõ ràng không hề trốn chạy, vội rút kiếm về, thì liền nhìn thấy.
“Hu hu hu hu.” Trữ An đang khóc đột nhiên mất tự chủ, lao vào tường.
Mộ Dung Ưng dốc lòng tiến lên ngăn nàng lại, nàng không thể chết được, mới thành thân ba ngày mà chết, vả lại nàng không chỉ là vương phi của hắn, mà còn là công chúa Hạ quốc, nàng chết rồi thì hắn biết ăn nói sao với Hạ quốc, chỉ sợ đúng dịp cho Hạ quốc một lý do, không thể để cho cục diện vất vả lắm mới hòa bình, lại phải chinh chiến không ngừng.
“Ngươi để ta chết đi, để ta chết. Bị nhục nhã như vậy, ta không còn mặt mũi nào mà sống nữa.” Trữ An kích động kêu gào lên.
“Nàng bình tĩnh một chút trước, nói cho bổn vương nghe, rốt cuộc sao lại thế này, bổn vương sẽ làm chủ cho nàng.” Hắn nói, tự tay điểm huyệt của nàng, hắn nhất định phải ổn định tâm tình của nàng.
“Ta cũng không biết, hắn muốn gặp ta, thì ta đi tới gặp hắn, nhưng hắn đột nhiên điểm huyệt của ta, đem ta vào phòng của hắn, nói ta thật đẹp.” Trữ An vừa khóc vừa nói.
Thật ra không cần nàng nói, Mộ Dung Ưng cũng đã biết, nhưng hắn vẫn không thể tin đệ ấy lại làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy.
Giờ phút này, Tiêu Lăng té xỉu đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy mình bị thương chảy máu, mù mờ hỏi: “Đại ca, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi nói đi, đã xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại uống nhiều như vậy chứ?” Mộ Dung Ưng vô cùng đau đớn, quan sát hắn ta.
“Uống rượu, đệ uống rượu khi nào?” Tiêu Lăng nghi hoặc nhìn hắn, lại trông thấy nàng ăn mặc không chỉnh tề, làm sao cũng không nhớ nổi mình đã từng uống rượu.
“Không say rượu, sao trên người ngươi lại toàn mùi rượu?” Mộ Dung Ưng thật sự đau lòng.
Lúc này Tiêu Lăng mới phát giác toàn thân mình nồng nặc mùi rượu, sao lại vậy, lại nhìn y phục của nàng không chỉnh tề, lập tức hỏi: “Công chúa, sao lại ở trong phòng ta?”
“Ta muốn giết ngươi!” Mạn Tâm cầm lấy kiếm bên cạnh, liền đâm tới hướng hắn.
Tiêu Lăng lắc mình một cái tránh thoát, “Công chúa, người nói rõ ràng trước đi, thật ra là sao?” Hắn ta hoàn toàn bị tình trạng hiện tại làm cho mơ hồ.
“Ta nói gì à, ngươi say rượu loạn tính, rõ ràng muốn làm nhục ta.” Trữ An vừa cầm kiếm đâm hắn, vừa nói bằng giọng căm hận.
“Ta làm nhục người?” Tiêu Lăng vừa trốn tránh, vừa khiếp sợ nhìn nàng.
“Ngươi còn giả bộ, rõ ràng là ngươi say rượu loạn tính, nhìn thấy dung mạo ta xinh đẹp, sắc tâm liền nổi lên.” Trữ An hận hắn tới cực điểm.
Nhìn sắc mặt dữ tợn của nàng, rồi thấy sắc mặt thất vọng kia của đại ca, Tiêu Lăng chợt tỉnh táo nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra hồi tối, rõ ràng là nàng tìm mình nói có việc, sau đó mình còn ưống một chén trà… Còn chuyện từ đó trở về sau, hắn dường như, dường như không nhớ rõ nữa.
Không đúng, nhất định có người vu oan cho hắn, rốt cuộc là ai, tia nhìn đột nhiên bắn về phía nàng, là nàng đến đây tìm mình, cũng là nàng cho mình uống trà.
“Là cô, là cô ra tay với ta.” Hắn nhìn nàng chằm chằm đầy sắc bén.
“Ngươi nói bậy, ta và ngươi không thù không oán, trước kia càng không biết ngươi. Tính ra, đây cũng là lần gặp mặt thứ hai của chúng ta, tại sao ta phải vu oan cho ngươi, chẳng lẽ ta vu oan cho ngươi chỉ vì để ngươi làm nhục ta sao? Ta sớm đã có ý trung nhân, ngay cả Vương gia ta còn không muốn, huống chi là ngươi.” Trữ An khóc lóc giải thích.
“Ta không biết nguyên nhân, nhưng ta dám khẳng định nhất định là cô.” Tiêu Lăng chỉ tay vào nàng.
“Ngươi đã muốn làm nhục ta, bây giờ còn muốn vu oan ta, ta không còn lời nào để nói nữa. Ta dùng cái chết để chứng minh.” Trữ An nói xong một hơi, liền đập đầu vào tường bên cạnh.
Mộ Dung Ưng ngăn nàng lại một lần nữa, hắn không tin huynh đệ của mình lại làm ra chuyện như vậy, nhưng cũng không tin là nàng cố ý làm thế, giải thích duy nhất chính là hắn say rượu loạn tính.
“Tiêu Lăng, nhận lỗi với công chúa đi, chuyện này liền dừng tại đây.” Đây là biện pháp tốt nhất, mặc dù mình rất đau, hận hành động sau khi uống rượu loạn tính của hắn, nhưng hắn vẫn là huynh đệ của mình, chuyện này cũngchỉ có thể giải quyết như vậy.
“Đại ca, chẳng lẽ huynh không tin đệ sao? Nữ nhân này nhất định có vấn đề!” Tiêu Lăng phẫn nộ chỉ tay vào nàng.
“Đến nước này mà ngươi vẫn còn vu oan ta, ta làm thế thì được lợi gì chứ?” Trữ An khóc như mưa.
“Hạ quốc các ngươi như hổ rình mồi, muốn tìm lý do tấn công Thiên triều quốc, cho nên đó là lý do tốt nhất.” Tiêu Lăng chỉ nghĩ được một nguyên nhân này.
Mộ Dung Ưng nhìn nàng chằm chằm đầy sắc bén, hai nước giao chiến, nàng có thể danh chính ngôn thuận trở về.
“Buồn cười thật, mặc dù ta là nữ nhân, nhưng cũng biết thiên hạ có yên ổn thì dân chúng mới làm giàu được, nếu không phải vậy, thì ta đã sớm bỏ trốn, việc gì phải khiến bản thân mình uất ức gả đến đây, rõ ràng là ngươi say rượu loạn tính, không thừa nhận thì thôi, còn vu váo hãm hại ta.” Trữ An khóc rống lên đầy ấm ức.
“Ngươi, nữ nhân này, đúng là giỏi đóng kịch. Ta muốn giết ngươi.” Lòng bàn tay của Tiêu Lăng liền đánh tới giữa trán của nàng.
“Dừng tay.” Mộ Dung Ưng lập tức chụp lấy tay hắn, những lời đầy hợp lý của nàng khiến cho người ta nghe không phát hiện được sơ hở nào.
“Đại xa, đệ là huynh đệ của huynh, huynh không tin đệ, huynh lại đi tin nữ nhân này. Hôm nay huynh không cho đệ giết ả, thì chúng ta đoạn tuyệt tình nghĩa huynh đệ.” Tiêu Lăng thốt ra lời tàn nhẫn.
“Có phải ngươi điên rồi không?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm hắn ta, có những lời mình không cần phải nói, hắn cũng hiểu được, sao hắn có thể giết nàng? Làm vậy chẳng phải muốn thiên hạ đại loạn? Bình thường hắn luôn phân tích, để ý đến từng chi tiết, hôm nay làm sao vậy?
“Đệ không điên, huynh mới điên rồi. Hôm nay đệ phải nói lời tàn nhẫn, ở đây có ả thì không có đệ.” Tiêu Lăng gần như chẳng hề cảm giác được nỗi khổ tâm của hắn, lại còn ép buộc hắn từng bước.
Hắn còn chưa tỏ thái độ, Trữ An lại khóc nói: “Các ngươi là huynh đệ tình thâm, không thể nào vì ta mà đoạn tuyệt tình nghĩa huynh đệ, với lại ta cũng không còn mặt mũi nào ở lại vương phủ nữa, cứ để ta chết đi.” Nàng một lòng muốn chết, từng bước gây áp lực với hắn.
“Nàng không thể chết như vậy, đoạn tuyệt với loại huynh đệ không bằng cầm thú này cũng tốt. Tiêu Lăng, ngươi cút ra khỏi vương phủ, từ nay về sau chúng ta không còn là huynh đệ nữa.” Mộ Dung Ưng ngăn nàng lại, vừa hận vừa đau lòng, từ khi nào thì một nhị đệ luôn luôn bình tĩnh này lại biến thành kẻ nganh ngạnh như thế, mình cố tình chuyện lớn hóa nhỏ, thế nhưng hắn hết lần này đến lần khác bức bách, thôi được, để hắn đi là có thể cho công chúa một công đạo, cũng có thể làm hắn ăn năn về hành động ngày hôm nay.
“Được, từ nay về sau ta sẽ không bước vào vương phủ của ngươi nữa bước!” Tiêu Lăng dùng tay ôm lấy ngực bị thương, trong mắt hiện lên tia đau xót, nhưng chỉ chợt lóe lên, nói xong câu đó, cũng không quay đầu lại, lập tức bước ra khỏi cửa.
Khuôn mặt mang lệ của Trữ An hiện ra một nụ cười tươi đầy âm hiểm.
Mộ Dung Ưng siết chặt nắm tay lại, bấy nhiêu năm tình nghĩa huynh đệ cứ thế bị thiêu hủy một sớm một chiều, đau lòng nhưng cũng hết cách…
Nghe hắn tự thuật xong, Mạn Tâm nhìn vẻ mặt thống khổ cùng hối hận của hắn, nàng hiểu được đau đớn trong lòng hắn, nàng cũng biết từ sau khi Tiêu Lăng bỏ đi lần đó, cũng không hề lộ diện, chỉ có điều nàng vẫn rất hoài nghi trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, lần đó thực sự có âm mưu sao, thành thân mới ba ngày, vì sao Trữ An phải hãm hại
Tiêu Lăng, còn nữa, đoạn tuyệt quan hệ cũng là Tiêu Lăng nói ra, vì sao bây giờ hắn lại hối hận như vậy, hắn làm sao biết được đây là âm mưu của Trữ An, lại còn kết luận được không phải Tiêu Lăng say rượu loạn tính, suy cho cùng đối mặt với nữ nhân có gương mặt xinh đẹp như vậy thì chỉ sợ mọi nam nhân đều rung động.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
439 chương
53 chương
53 chương
1397 chương
23 chương
10 chương