“Công chúa, vết thương của người thế nào rồi?” Song Nhi nhìn thấy nàng đi ra khỏi thư phòng vội vàng hỏi. “Không sao.” Mạn Tâm bất an lắc đầu, nàng vẫn mải suy nghĩ lời hắn nói vừa rồi. Xem ra, còn nhiều chuyện Song Nhi chưa nói với nàng, có lẽ trở về phòng rồi hỏi nàng ấy một chút. Đột nhiên trước mắt chợt lóe sáng lên, một thanh bảo kiếm từ đâu liền hướng về phía chóp mũi nàng, theo bản năng nàng dừng chân lấy tay che mặt lại, hét lên một tiếng “aaaaaa….” “Ha ha ha ha ha, Trữ An công chúa hóa ra cũng có lúc biết sợ hãi.” Tiếng cười cùng tiếng châm chọc từ đỉnh đầu truyền đến, nàng lập tức buông tay trừng mắt tức giận nhìn nam nhân trước mặt. “Ngươi làm gì thế? Đùa như vậy vui lắm sao?” “Đùa? Ai nói với ngươi ta đùa giỡn, ta sẽ giết ngươi, ngươi tin không hả?” Ánh mắt Dương Tử Vân mang theo hận ý, giọng điệu lạnh lùng, mũi kiếm lại gần chóp mũi nàng thêm một tấc. Mạn Tâm mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Please…đổi chiêu khác đa dạng hơn đi, chiêu này Vương gia đã dùng rồi.” Thật không hiểu trước kia Trữ An công chúa đã làm gì mà khiến họ phải cừu hận đến thế. “Phải vậy không?” Dương Tử Vân lời còn chưa dứt thì nàng liền cảm giác một trận kiếm quang hiện lên. Tiếng tra bảo kiếm vào vỏ vang lên, lúc này Mạn Tâm mới nhìn thấy ngoại y trên người đã tan thành từng mảnh nhỏ,chỉ còn lại nội y màu trắng. Kiếm lướt qua mặt tước đi đoạn tóc, nếu hắn ra chiêu không chính xác thì e là mạng của nàng cũng đã không còn. “Hãy nhớ lấy giáo huấn này, mặc kệ ngươi có âm mưu gì, nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không cho phép ngươi làm tổn thương đại ca ta.” Dương Tử Vân lên tiếng cảnh cáo. “Hừ.” Mạn Tâm hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không thấy mình quá nhiều chuyện sao? Ngươi với hắn chẳng phải cha con, cũng chẳng phải vợ chồng, so với ngươi quan hệ của ta với hắn còn thân cận hơn nhiều. Ngươi có rảnh rỗi thì lo chuyện của mình, bớt lo chuyện người đi.” “Rảnh rỗi?” Dương Tử Vân hừ lạnh một tiếng “Giống ngươi, rảnh rỗi đi câu dẫn, quyến rũ, lại còn vu oan giá họa người khác, đê tiện, vô sỉ, nham hiểm độc ác ” Nhìn hắn dùng tất cả những từ khó nghe để nhục mạ mình, sắc mặt Mạn Tâm chuyển sang phẫn nộ: “Mặc kệ ngươi nói gì thì ta vẫn là Vương phi, là đại tẩu của ngươi. Đại Tẩu như mẹ, vậy mà ngươi cuồng vọng nhục mạ, nếu giết thì phải giết ngươi trước.” “Đại tẩu? Haha…” Dương Tử Vân đột nhiên cười điên cuồng chỉ tay vào mặt nàng: “Ngươi đừng vũ nhục hai chữ đại tẩu. Ngươi hãy nhớ kỹ , mối thù của Nhị ca, sớm muộn gì ta cũng sẽ báo.” Nói xong liền giận dữ quay người bỏ đi. Mạn Tâm ngây ngốc đứng ở đó. Hắn nói cái gì? Sao lại nhảy ra một vị Nhị ca nào nữa đây? “Công chúa, chúng ta nên nhanh chóng về phòng để băng bó vết thương thôi.” Lúc này Song Nhi mới dám đi tới nói. “Ừ.” Nàng gật gật đầu. Miệng vết thương thật sự khiến nàng hơi đau. “Công chúa, thật tình vừa rồi hù chết nô tỳ. Nô tỳ đã nghĩ Dương công tử muốn giết công chúa rồi.” Song Nhi vừa nhẹ nhàng bôi thuốc lên miệng vết thương vừa nói. “Song Nhi, vì sao Vương gia lại không thích ta? Và tại sao Dương công tử đối với ta thù sâu như biển vậy?” Mạn Tâm vẫn nghĩ đến vấn đề này. “Bởi vì, bởi vì…” Song Nhi nói quanh co, ánh mắt cũng lảng tránh không dám nhìn vào Mạn Tâm. “Nói thật đi.” Nàng nhận ra nhất định có vấn đề gì đó. “Bởi vì công chúa là kim chi ngọc diệp, từ nhỏ nhận biết bao sủng ái, vì vậy nên khi phải rời xa quê hương có chút mất mát cho nên tính tình không tốt cho lắm.” Song Nhi càng nói lại càng thấy trong lời nói đầy sự lo lắng.