Mạn Tâm bị hắc y nhân dẫn đi thẳng tới một khoảng sân rất khác biệt, hai bên viện nở đầy hoa tươi, yên lặng tĩnh mịch như thế ngoại đào viên, nơi càng nguy hiểm thì thoạt nhìn càng thấy an toàn, đây có phải là thiên đường của địa ngục? Vài lần muốn chạy trốn nhưng cuối cùng nàng cũng quên đi, bởi vì nàng không có bản lĩnh nên trốn không thoát được, trong lòng ôm hy vọng Mộ Dung Ưng tới cứu mình, nhưng trên đường đến chỗ này hy vọng cứ từng chút từng chút bị dập tắt, chờ hắn đến đây, có lẽ mọi thứ đã trễ. “Vào đi.” Hắc y nhân mở cửa, lập tức đẩy nàng vào. Mạn Tâm lảo đảo đi vài bước tới phía trước, thân thể mới đứng vững, liền thấy một lão già tóc hoa râm mặc áo xanh đưa lưng về phía mình, hắn chính là môn chủ hút máu để luyện công sao? Nghĩ vậy, nàng không khỏi cảm thấy rùng mình một cái, nàng không muốn bị luyện công, nhưng tự sát thì nàng không có dũng khí đó, nàng tin rằng ông ta cũng sẽ không để cho nàng chết trước mắt ông ta, xem ra nàng chỉ có thể mặc cho số phận. Lão già chậm rãi xoay người lại, lòng nàng khẩn trương tới cực điểm, hắn rốt cuộc là người đáng sợ đến mức nào, hắn có đột nhiên bổ nhào qua, giống như quỷ hút máu mà hút máu tươi của nàng không? Nhưng chờ tới khi hắn quay lại, nàng lại ngây ngẩn cả người, sao trước mặt lại là gương mặt trẻ con? Đáng yêu tựa như đứa bé năm sáu tuổi, nhưng ánh mắt kia không hề ngây thơ chất phát, có chút vẩn đục đáng sợ, còn có mái tóc hoa râm tương phản hoàn toàn kia, tại sao lại có người như vậy? Khi nam nhân nhìn đến nàng, trong mắt lộ ra tia hào quang, chậm rãi đi tới hướng nàng. Mạn Tâm quan sát hắn, trong lòng nói không nên lời, chỉ toàn là khiếp sợ. “Dung mạo đẹp quá, nhưng thật đáng tiếc.” Trong giọng nói già nua của người đàn ông chứa thản nhiên thương tiếc. Hắn không đành lòng sao? Hay lương tâm bất an? Mạn Tâm vẫn đứng ở đấy không nhúc nhích, không hy vọng xa vời hắn sẽ buông tha cho mình như vậy, nếu có thể buông tha thì cũng không có nhiều nữ tử vô tội bị chết như vậy. A, hắn đột nhiên phát ra một tiếng nặng nề, trên mặt liền lộ ra vẻ thống khổ, lấy tay tóm chặt lấy đầu mình. Mạn Tâm trừng to mắt, hoảng hốt nhìn hắn, nàng không thể tin được bản thân mình thấy gương mặt vốn trẻ con của hắn dần dần già đi… “AAA…” Nam nhân thống khổ, gào thét lớn một trận, bắt nàng lại, điên cuồng xé rách y phục trên người nàng. “Ngươi làm gì?” Mạn Tâm không có khả năng phản kích giãy dụa, nàng đột nhiên hiểu được, có lẽ hắn không phải hút máu luyện công như nàng nghĩ, mà là cùng hắn âm dương hòa hợp, nhưng nàng giờ đây biết rõ đã hơi trễ. Áo khoác lập tức đã bị hắn cởi bỏ, nàng cảm giác được cơn gió lạnh thổi qua, mặt của hắn giờ phút này càng thêm dữ tợn đáng sợ, tựa như một con quái vật phát điên, nổi đầy gân xanh . ‘Rầm’ Hắn lập tức nâng nàng lên, liền hung hăng ném lên giường. Mạn Tâm bị hắn ném, đầu choáng váng, trí óc mụ mẫm, chỉ cảm thấy trên người vô cùng đau đớn, liền nhìn thấy đồng tử của hắn to lên mấy lần, tràn đầy tơ máu, bổ nhào tới hướng mình… “Không được.” Mạn Tâm thật sự bị dọa tới mức tay bắt được trâm cài tóc trên đầu, ngăn cản loạn xạ, nàng chỉ cảm thấy dòng chất lỏng ấm có mùi tanh chảy trên mặt mình. Hắn dường như cũng không bổ nhào tới hướng mình, lúc này nàng mới chậm rãi trấn tĩnh lại, cảnh tượng trước mắt lại làm cho nàng thật sự hít phải một ngụm khí lạnh.