Mộ Dung Ưng trở lại Vương phủ, lúc đi qua hoa viên liền thấy nàng một mình đứng nơi đó, nhìn về phương trời xa xăm, vẻ mặt bi thương tựa hồ như mặt trời chiếu xuống thứ gì ấy tỏa ra hào quang. Nước mắt? Nàng rõ ràng đang khóc, sao nàng lại khóc? Vào vương phủ đã hơn một năm, xem qua hết nàng giở trăm ngàn loại âm mưu, dùng hết mọi loại thủ đoạn, nhưng chưa bao giờ thấy nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, càng không bắt gặp nàng khóc, vĩnh viễn là bộ dạng cả vú lấp miệng em, ra tay hiểm độc, nếu không phải vì có dung mạo kia, hắn gần như hoài nghi nàng không phải là nữ nhân? Chỉ là bộ dạng đau đớn đáng thương, mềm yếu bất lực này của nàng, nếu không phải mình biết nàng là hạng người gì thì nhất định sẽ bị nàng lừa gạt. Nhưng hắn bây giờ không dám khẳng định đây là thủ đoạn của nàng, hay là nàng đã thật sự thay đổi? Thu hồi tầm mắt, Mạn Tâm liền thấy hắn đang đứng cách đó không xa nhìn mình chằm chằm, trông hắn một thân triều phục làm tăng thêm vài phần khí chất uy nghiêm bá đạo của bật vương giả, lau lệ nơi khóe mắt,đi về phía trước đón hắn, “Ngươi đã về.” “Ừm.” Hắn lãnh đạm gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Tiết mục ba ngày sau của ngươi đã chuẩn bị song xuôi hết chưa?” “Chuẩn bị xong hết rồi, đến lúc đó nhất định sẽ cho ngươi một sự ngạc nhiên.” Mạn Tâm vô cùng tự nhiên khoác vào cánh tay hắn. Mộ Dung Ưng thấy nàng không bỏ cánh tay mình ra, liền âm thầm rút tay về, “Ngươi yên tâm, bổn vương sẽ không để ngươi xảy ra bất trắc.” Thấy tay mình bị gạt ra, Mạn Tâm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn. Gạt cái gì mà gạt, nếu không phải vì trở về, nàng sẽ không cưa cẩm như vậy, nhưng nàng hiện tại không thể lôi kéo, mà chỉ có thể chủ động xuất chiêu. Đi vài bước đến trước mặt hắn, lấy tay ôm cổ của hắn, hôn một cái lên mặt hắn, “Ta nói rồi, ta tin tưởng ngươi.” Mộ Dung Ưng kinh ngạc nhìn nàng, không phải bởi vì nụ hôn của nàng làm hắn kinh ngạc mà là môi của nàng thật sự mềm mại, làm cơ thể của hắn dâng trào một loại xúc động, muốn bắt lấy nàng, hung hăng hôn lên môi. Mạn Tâm nhìn hắn ngây ngốc thất thần, nên dùng tay quơ quơ trước mắt hắn, “Sao vậy? Có phải thấy ta cũng rất đáng yêu không?” Mộ Dung Ưng phục hồi lại tinh thần, lập tức đi qua một bên, hắn không thể bị vẻ bề ngoài của nàng mê hoặc, “Bổn vương còn có việc, một mình ngươi từ từ ngắm hoa đi.” “Một mình ngắm không có hứng thú, không bằng ngươi cùng đi với ta đi.” Mạn Tâm giữ chặt ống tay áo của hắn, nhìn hắn. “Bây giờ bổn vương không có thời gian.” Mộ Dung Ưng rút ống tay áo về, rồi vội vã rời đi. Kỳ thật trong lòng hắn có chút rối loạn, nhìn thấy ánh mắt trong suốt chứa đựng chân thành kia của nàng, hắn rõ ràng không đành lòng cự tuyệt, nhưng hắn không thể bị vẻ bề ngoài của nàng lừa gạt, hắn cũng không tin một người sẽ thay da đổi thịt được ngay lập tức. Nhìn bóng lưng không chút lưu tình của hắn, Mạn Tâm lại chẳng hề nhụt chí, hắn không cho mình cơ hội, thì nàng có thể tạo ra cơ hội, xoay người đi tới hướng phòng bếp. “Nô tì tham kiến Vương phi.” Người trong phòng bếp thấy nàng đến, hoảng sợ vội vàng quỳ xuống. “Không có gì, tất cả các ngươi đứng lên đi, để ta làm mì cho Vương gia ăn, các ngươi giúp ta một chút.” Mạn Tâm nói. “Vương phi, người muốn làm thì cứ phân phó chúng nô tì làm là được rồi, không cần đích thân làm.” Người trong phòng bếp bị hù lập tức nói, ai biết nàng có phải làm mì thật hay không? “Không sao. Đích thân làm vậy thì mới lộ ra được thành ý, ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt những thứ ta cần là được rồi.” Mạn Tâm cười nói, thật ra có thứ gì mà hắn chưa từng ăn qua, quan trọng nhất là tâm ý thôi. “Vậy nô tì xin nghe lời Vương phi căn dặn.” Hạ nhân thấy nàng nhất mực đích thân làm, cũng không dám nói gì. “Ừ, bây giờ các ngươi giúp ta chuẩn bị hành bằm, gừng, còn có tỏi giã nhuyễn nữa.” “Một ít thôi…” Mạn Tâm lên tiếng dặn dò.