Nhìn hắn hạ thấp mình như thế, cá tính khộng thua của Mạn Tâm lại bị kích động, càng gian nan thì lại càng có tính khiêu chiến. Từ giờ trở đi, nàng cần phải từng chút hấp dẫn trái tim hắ. Nhìn hắn nói: “Chỉ cần ngươi chịu cho ta cơ hội, ta nhất định có thể thay đổi, ngươi có nghe qua một chữ không?” “Chữ? Chữ gì?” Mộ Dung Ưng nghi hoặc nhìn nàng. “Yêu, yêu!” Khóe môi của Mạn Tâm nhếch lên hiện lên một nụ cười tươi thản nhiên, “Ta không biết mình trước kia vì sao không thương ngươi? Nhưng từ khi ta mở cửa thư phòng nhìn thấy ngươi đầu tiên, không ngờ lại kìm lòng không đậu, không thể tưởng tượng nổi đã yêu ngươi, ta sẽ vì ngươi mà thay đổi.” Câu nói sau cùng kiên định đến khác thường, nàng thật bội phục mình có tài năng đóng kịch thiên phú. “Yêu?” Mộ Dung Ưng chẳng hề có một tia cảm động, hừ lạnh, “Ngươi cho là bổn vương tin sao? Nói không chừng đây lại là âm mưu nào đó của ngươi?” Một nữ nhân có thể dễ dàng thốt ra lời yêu, vừa nhìn cũng biết là giả. “Ngươi nhất định… một ngày nào đó ngươi nhất định tin thôi.” Mạn Tâm quan sát hắn, hắn thật sự kiệt xuất, nếu không phải mình sớm có Vân, có lẽ đã phóng lao sẽ theo lao luôn. “Ngươi đừng quá tự tin. Nếu ngươi biết được trước kia đã làm những gì? Ngươi sẽ không nói như vậy.” Mộ Dung Ưng mỗi lần nghĩ đến chuyện kia, liền siết chặt nắm tay, tia nhìn lộ ra vẻ hung ác. Mạn Tâm thấy tia nhìn của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong lòng dâng lên một mối nghi hoặc, chẳng lẽ mình đã làm gì sao? Nhị ca? Đầu óc bỗng dưng hiện lên người này, Dương Tử Vân có nói qua, bởi vì mình đã làm hắn hiểu lầm nhị ca, còn đuổi nhị ca ra khỏi vương phủ? Vậy rốt cuộc nàng đã làm cái gì? “Ta mặc kệ trước kia đã làm gì? Từ nay về sau ta sẽ thay đổi cho ngươi xem.” Nàng chớp mắt nhìn hắn một cái, những chuyện trước kia, nàng không muốn suy nghĩ tới, với lại cũng không liên quan gì tới nàng, bây giờ nàng chỉ muốn làm hắn nhanh chóng yêu mình. Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, nhớ tới cảnh Nhị đệ Tiêu Lăng bị mình đuổi đi kia, hắn không thể tha thứ chính mính, càng không thể tha thứ cho nàng, nhưng nắm tay đang siết chặt lại từ từ buông ra, khóe môi bất ngờ gợi lên một nụ cười tươi thật đẹp, “Vậy bổn vương chờ xem ngươi thay đổi.“ Thọ yến của phụ hoàng sắp tới, người Hạ quốc cũng đến, nếu họ nhìn thấy mình và nàng ở chung hòa thuận với nhau, thì đối với mình đối với Thiên triều quốc chỉ có lợi chứ không có hại, sao hắn không vui vẻ mà làm chứ! “Úi.” Thay đổi nhanh vậy sao? Mạn Tâm ngơ ngác một chút, chỉ là nét tươi cười của hắn sao lại đậm mùi âm mưu thế này, nhưng mặc kệ hắn nghĩ gì, hắn từ từ chịu chấp nhận mình như thế là được rồi, mục đích của nàng cũng đã đạt được. “Ngươi nhất định sẽ tin tưởng ta.” Nàng nói xong, bất ngờ đi qua, vừa định hôn phớt lên môi hắn, chợt nghe tiếng Dương Tử Vân la lên ở cửa. “Ngươi làm gì? Không được thương tổn đại ca của ta.” Thanh kiếm lạnh như băng liền chắn ngang giữa họ. Mạn Tâm bị dọa lui về sau vài bước, tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi có cần cứ mỗi lần tới chơi đều phải cầm kiếm hay không? Ai nói ta muốn thương tổn đại ca của ngươi, người ta chẳng qua muốn hôn phớt hắn thôi.” Hôn hắn? Mộ Dung Ưng híp mắt lại, nếu không phải Tử Vân mới vừa rồi xuất kiếm thì hắn cũng sẽ cho một chưởng. “Nghĩ sao lại muốn dùng khuôn mặt đẹp đến câu dẫn đại ca ta? Ngươi lại rắp tâm gì đây?” Dương Tử Vân lãnh trào (lạnh lùng+ trào phúng) nói. “Ngươi làm ơn nói chuyện dễ nghe một chút đi, cái gì mà câu dẫn, hắn là phu quân của ta, hôn hắn là thiên kinh địa nghĩa nha.” Mạn Tâm tức giận lườm hắn một cái, xem ra nếu mình muốn tiếp cận Vương gia, việc đầu tiên chính là đuổi tên Dương Tử Vân này đi.