Trong lòng Mạn Tâm đau đớn, nàng thật sự không biết nên nói thế nào với hắn. Vậy nên nàng cũng chỉ còn cách dứt khoát một lần: “Phải, ta sẽ không trở về cùng ngươi. Ta đã nói với ngươi, ta không phải là Trữ An của trước kia.” “Muội sẽ không làm vậy. Muội không lo lắng cho Song nhi sao? Nếu muội không quan tâm, ta sẽ giết cô ta.” Hạ Duẫn Ngân mất hết lý trí bắt đầu uy hiếp nàng. “Song nhi?” Mạn Tâm ngây ra một lúc, “Huynh sẽ làm gì cô ấy? Cô ấy chỉ là một nô tì, Huynh gây khó khăn cho cô ấy làm gì?” “Nếu cô ta chỉ là một nô tì, muội cần gì phải lo lắng. Nếu như phải mất đi muội, ta cần gì phải giữ lại cô ta.” Hạ Duẫn Ngân nhìn chằm chằm vào nàng gằng từng chữ. “Huynh, huynh thật đê tiện.” Vẻ mặt Mạn Tâm đầy tức giận. Sao hắn có thể dùng Song nhi để uy hiếp mình. “Vì muội, ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn đê tiện nào. Ta chỉ cần muội. Nếu muội theo ta trở về, ta sẽ trả tự do cho cô ta. Nếu muội bỏ đi, ta sẽ giết cô ta.” Hạ Duẫn Ngân nghiến răng nói. “Nếu huynh giết cô ấy, cả đời ta cũng sẽ không tha thứ cho huynh. Ta sẽ hận huynh.” Mạn Tâm thù hằn nhìn hắn. Nàng hiểu rất rõ, tại triều đại phong kiến cổ đại này, giết một nô tì còn đơn giản hơn nghiền nát một con kiến. “Muội đã không quay về, ta còn quan tâm muội sẽ hận ta sao? Nếu muội đã không yêu ta, thì hận ta cũng là cách để làm cho muội phải nhớ đến ta, cũng không tồi.” Hạ Duẫn Ngân bị sự thờ ơ của nàng bức phát điên rồi. Mạn Tâm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn. Nàng không thể cùng hắn trở về, nhưng nàng cũng không thể không cứu Song nhi? Chỉ có thể hạ giọng nhỏ nhẹ nói, “Huynh luôn miệng nói yêu ta, như vậy là huynh yêu ta sao? Từ đầu đến cuối, huynh vẫn luôn ép buộc ta, bức ta yêu huynh, bức ta làm những chuyện mình không muốn. Nếu huynh thật lòng yêu ta, sao lại uy hiếp ta, sao không tôn trọng quyết định của ta? Sao không thèm bận tâm đến cảm nhận của ta? Còn dùng Song nhi bức ta phải thỏa hiệp. Huynh hãy tự hỏi lại bản thân, huynh đã thật sự yêu ta sao?” “Ta yêu hay không yêu muội, trong lòng muội hiểu rõ. Ta thừa nhận ta đang ép buộc muội. Ta cũng không thể nào tỏ ra hào phóng như muội nói. Yêu người thì sẽ thành tâm chu toàn cho người. Tình yêu của ta rất ích kỷ, không ai yêu mà không ích kỷ. Nếu không ích kỷ, thì không phải là yêu. Không yêu thì cũng sẽ không quan tâm, vậy là muội không yêu ta?” Hạ Duẫn Ngân thầm nghĩ đến một khả năng, thật ra nếu cẩn thận ngẫm lại. Nàng so với trước kia thay đổi rất nhiều. “Không thể yêu được, yêu vậy là trái luân thường đạo lý. Chắc chắn sẽ không được chấp nhận, huynh hãy buông tay đi. Ta thừa nhận rằng ta đã yêu người khác.” Nếu làm vậy để hắn hết hi vọng, nàng vì cớ gì lại không làm. “Ai? Là cái tên Phó Vân kia sao?” Hạ Duẫn Ngân giận dữ trừng mắt. “Đúng.” Mạn Tâm gật đầu, là ai không quan trọng, quan trọng là … Hắn đừng quấy rầy mình nữa. “Ta sẽ giết hắn.” Hạ Duẫn Ngân siết chặt tay thành nắm đấm, vẻ mặt đầy sát khí. Mặc dù biết nàng không phải nói thật, nhưng khi nghe được nàng thừa nhận yêu người khác, vẫn chọc hắn tức giận. “Vậy thì huynh phải giết hắn. Huống chi huynh giết hắn, thì có thể có được ta sao? Ta sẽ chết cùng với hắn.” Hắn liên tục bức nàng, nàng sẽ không để ý bức lại hắn một lần. “Muội không thể.” Hạ Duẫn Ngân cất giọng cười lạnh Cái gì? Mạn Tâm không hiểu nhìn hắn. Tại sao hắn chắc chắn như vậy? Hay là chính mình đã để lộ nhược điểm để hắn nắm được ? “Thái tử điện hạ, ngươi dường như đã quên ta. Ta sẽ không để cô ta theo ngươi trở về. Nếu cô ta muốn theo ngươi trở về, ta cũng không chút ngần ngại giết chết cô ta.” Quan sát thấy hắn vẫn cố sống cố chết, Tiêu Lăng liền nói. Mình sẽ không để cho hắn đem nàng rời đi. Tuy rằng không biết hắn có phải nghĩ vậy thật hay không, nhưng Mạn Tâm lại rất vui. Hắn có thể ở phía sau giúp mình giải vây, liền lập tức nói: “Không phải ta không chịu quay về mà là hắn không cho ta trở về.” “Chỉ cần muội muốn trở về là được rồi.” Hạ Duẫn Ngân nói xong, nhìn chằm chằm Tiêu Lăng nói: “Ngươi cho là một mình ngươi ngăn cản được ta sao?” “Ngăn cản không được, cũng phải thử xem, chẳng phải sẽ biết sao?” Hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay. “Vậy cũng đừng trách ta không khách sáo.” Hạ Duẫn Ngân dứt lời, ánh mắt liền trở nên sắc lạnh, vừa muốn động thủ, đột nhiên truyền đến một giọng nói. “Thái tử điện hạ đại giá quang lâm Thiên Triều quốc, lại không hề cho người thông báo, không biết là có chuyện gì?” Mộ Dung Ưng và Dương Tử Vân đột ngột xuất hiện. “Đại ca.” Tiêu Lăng đã một năm không gặp hắn, nhìn thấy hắn có chút kích động. “Nhị đệ, vất vả rồi.” Mộ Dung Ưng đi đến, lập tức cầm lấy tay hắn. Đối với hắn tràn ngập áy náy, càng không ngờ là hắn đã cứu nàng. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là định số. “Nhị ca.” Dương Tử Vân thẳng đến ôm lấy hắn. “Tam đệ.” Tiêu Lăng cũng ôm chặt lấy y. Mạn Tâm nhìn thấy tình cảm rất sâu nặng của huynh đệ bọn họ như thế, vừa cảm động, cũng vừa u oán nhìn hắn, nhưng vẫn không cưỡng được bổ nhào về phía hắn, có chút giận dỗi, cũng có chút nũng nịu nói : “Chàng đã đến rồi.” Mộ Dung Ưng kéo nàng từ trong lòng ra. Chuyện này hôm khác sẽ tìm nàng tính sổ, thầm nghĩ xem nàng có khỏe không? Nay thấy nàng hoàn toàn lành lặn, thở nhẹ một hơi, nhưng cũng bật thốt ra một câu: “Xấu quá đi mất.” Rồi lại kéo nàng vào trong lòng. “Vậy chàng đi tìm nữ nhân xinh đẹp đi.” Mạn Tâm ra vẻ tức giận. Hắn luôn như vậy, không chút lãng mạn. “Bổn vương cũng có ý định này. Nghe nói Trữ An công chúa tài mạo song toàn, nàng cảm thấy thế nào?” Mộ Dung Ưng tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi. Xì, Mạn Tâm không nhịn được bật cười,”Người ta là hoa đã có chủ.” “Vậy sao, bổn vương nhớ, nàng ta dường như chính là Vương Phi của bổn vương a.” Mộ Dung Ưng nhìn thấy nàng khoẻ mạnh sinh khí dồi dào, khóe môi nhịn không được nhoẻn miệng cười. Nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp liếc mắt đưa tình, sắc mặt Hạ Duẫn Ngân trở nên xanh mét. Chẳng lẽ nàng không muốn cùng mình trở về, thật ra bởi vì nàng yêu hắn ta? Chính mình đã luôn có dự cảm này, bây giờ cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt. Lập tức gầm lên: “Trữ An, lại đây. Nếu muội muốn Song nhi còn sống, muội phải tới đây ngay.” Mạn Tâm dựa vào trong lòng Mộ Dung Ưng nhỏ giọng hỏi: “Chàng nhất định sẽ cứu được Song nhi trở về chứ?” “Nàng thấy sao?” Mộ Dung Ưng liếc mắt nhìn nàng một cái. “Ta tin chàng.” Mạn Tâm dứt khoát núp ở phía sau hắn, để mặc hắn đi đối phó với Hạ Duẫn Ngân. “Mộ Dung Ưng, giaoTrữ An cho ta. Đừng quên, nàng đã bỏ ngươi. Nếu ngươi không muốn hai nước xảy ra chiến tranh, ngươi chắc đã biết nên làm thế nào?” Hạ Duẫn Ngân uy hiếp. “Thái tử điện hạ, chính ngươi cũng nên hiểu rõ, dưới chân ngươi đứng là Thiên Triều quốc của ta. Còn nữa, đừng dùng chiến tranh hai nước để uy hiếp ta. Ngươi nghĩ rằng ta còn sợ ngươi sao? Về phần Trữ An, ngươi cũng đừng quên, nàng là thê tử do ta cưới hỏi đàng hoàng. Chính ngươi cũng đã ngàn dặm đưa tiễn nàng gả cho ta.” Mộ Dung Ưng lạnh lùng nói, muốn người, không có cửa đâu. “Nhưng nàng đã bỏ ngươi, chuyện này tất cả mọi người biết. Ngươi làm sao có tư cách giữ nàng lại?” Hạ Duẫn Ngân hừ lạnh. “Tất cả mọi người đều biết thì đã sao nào? Hưu thư đã có ai thấy chưa, bổn vương đã chấp nhận sao? Trữ An còn chấp nhận ta thì mọi việc nhìn qua giống như chúng ta chỉ là đang giận hờn.” Mộ Dung Ưng phản bác lại hắn. “Ngươi……” Hạ Duẫn Ngân tức giận. Đúng vậy, không có người chứng kiến, nếu hai người bọn họ đổi ý, người khác có thể nói được gì? Hắn đột nhiên cảm thấy mình bị nàng đùa giỡn giống như một con khỉ. Nhìn dáng vẻ của hắn, Mạn Tâm có chút không đành lòng nên có ý khuyên giải, an ủi nói: “Huynh vẫn nên quay về đi. Chúng ta là huynh muội, không thể có kết quả. Huynh sau này sẽ là vua của một nước, sẽ có rất nhiều nữ nhân, đừng vì một người như ta.” “Có thể có được ngàn vạn nữ tử trong thiên hạ thì đã thế nào? Bọn họ cũng không phải là muội. Từ nhỏ đến lớn người duy nhất ta yêu chỉ có một. Ta luôn bảo hộ muội, yêu muội, cho nên ta sẽ không rời bỏ muội. Bảo ta thả muội đi, trừ phi ta chết.” Hạ Duẫn Ngân nói lời rất cực đoan. Mạn Tâm biết hắn đã rơi vào tình cảm cực đoan. Càng không chiếm được lại càng muốn có hơn. Thật ra hắn không nhất định là đã yêu Trữ An, nhưng có lẽ vì muốn chiếm được nàng về cho riêng mình. Loại người như vậy là đáng sợ nhất, cho nên nàng càng không thể quay về. “Thái tử điện hạ, tương lai ngươi là vua một nước, vì một nữ nhân không màn chuyện sống chết, không thấy xấu mặt sao? Lại còn dùng đến chiến tranh hai nước để uy hiếp chúng ta. Nếu dân chúng Hạ quốc biết ngươi vì nguyên nhân này mà khai chiến, ngươi nói xem các ngươi còn có thể nắm chắc phần thắng hay không? Ngươi còn mặt mũi nào để đi gặp người dân Hạ quốc?” Dương Tử Vân châm chọc nói. “Đó là chuyện của ta, cũng không cần ngươi phải nhọc tâm lo lắng. Ngay cả người mình yêu còn không giữ được, vậy thì làm vua của một nước có ý nghĩa gì?” Khi Hạ Duẫn Ngân nói những lời này, vẫn nhìn chằm chằm vào nàng. “Vậy ngươi cũng phải xem người đó có yêu ngươi hay không? Ngươi cố chấp để người đó phải sợ hãi cùng ngươi quay về, ngươi không cảm thấy rất hèn hạ sao?” Dương Tử Vân lạnh lùng nói. “Vì để đạt được mục đích, nếu không bất chấp thủ đoạn thì sao có thể có được? Thắng làm vua thua làm giặc, đây là quy luật từ ngàn xưa đã định.” Hạ Duẫn Ngân xấu xa giáng trả lại. “Vậy ngươi cho là ngươi đủ năng lực cướp nàng từ trên tay của chúng ta sao?” Dương Tử Vân không thèm đem bọn họ để vào mắt. Hiện tại ba huynh đệ bọn hắn đều ở đây sẽ là thiên hạ vô địch. “Vậy phải xem Trữ An có quan tâm đến sống chết của Song nhi không. Trữ An, ta cho muội ba ngày. Trong vòng ba ngày nếu muội trở về, ta sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nếu đúng ngọ ba ngày sau muội vẫn chưa về, ta sẽ sai người đem xác Song nhi đến tặng cho muội.” Hạ Duẫn Ngân nói xong, vung tay lên ra lệnh cho thị vệ đồng loạt cùng hắn cỡi ngựa rời đi. “Tên điên, biến thái, vô sỉ, đê tiện, hạ lưu……” Mạn Tâm đem toàn bộ những từ có thể nhớ được ra mắng. Mắng xong, mới nhận ra cả ba người bọn hắn đều đang nhìn chằm chằm nàng vẻ mặt đầy kinh ngạc. “Nhìn cái gì?” Mạn Tâm khó hiểu hỏi. “Không nghĩ tới cô mắng chửi người cũng ngoan độc như tâm của cô.” Tuy rằng nàng đã tìm được nhị ca, nhưng Dương Tử Vân vẫn không nhịn được châm chọc nàng. “Ta vẫn còn một bản lĩnh mà ngươi cũng không biết đâu?” Mạn Tâm cười với vẻ mặt âm u. “Ngươi còn có thể có bản lĩnh gì?” Dương Tử Vân không cười nói. “Bản lĩnh chỉnh người a, ngươi tốt nhất cũng đừng để rơi vào tay ta. Nếu không, ngươi sẽ được nếm thử.” Mạn Tâm nắm chặt tay thành nắm đấm nói. “Những lời này chỉ là do ngươi tự nói.” Dương Tử Vân liếc xéo nàng một cái. Thấy hai người bọn họ lại cãi nhau, Mộ Dung Ưng không biết nên giúp ai? “Tử Vân, đừng vô lễ với cô ấy. Dù sao cô ấy cũng là Vương Phi.” Tiêu Lăng nói. “Nhị đệ, chúng ta đến thị trấn phía trước nói chuyện.” Mộ Dung Ưng nói. “Vâng.” Y cũng có rất nhiều lời muốn nói với hắn và Tam đệ.