Edit: Vidia 1999 Beta: lamnguyetminh "Đừng..." Nàng đưa một tay đẩy hắn ra, cuống quít lui về phía sau một bước, sắc mặt ửng hồng.  "Lộ Nhi, hiệu buôn còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, ngươi nghỉ ngơi trước đi." Dứt lời, nàng vội vàng xông về phía cửa phòng, bước chân lảo đảo cho thấy nàng đang rất khẩn trương. Mới đi chưa được mấy bước, thấy hoa mắt, hắn quỷ mị từ phía sau xuất hiện trước mặt nàng, sau lưng ảo ảnh trùng điệp. Hoảng sợ, nàng không khỏi lùi ra sau một bước, nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười vô tội của Lộ Nhi, trông đôi mắt đen như mực nổi lên nhiều điểm lóng lánh, dần dần khuếch tán, sau đó không dấu vết mà ẩn xuống. Lòng nàng không khỏi run lên, trong đầu hiện ra hai chữ "Nguy hiểm"! "Nàng yên tâm đi, hai vị cữu tử đã đi chuẩn bị, huống hồ hôm nay cửa hàng cũng không mở cửa, hai người chúng ta đều rảnh rỗi, không bằng làm chút chuyện có ích đi." Vẻ mặt hắn tà khí cười, cho dù là gương mặt con nít, nhưng vẫn lộ ra sự lạnh lùng. Kim Khoáng và Kim Chuyên? Nàng choáng váng, không phải hai đứa nó đang quản lý tiệm tơ lụa sao, sao lại bớt thời gian tới tiệm gạo để giúp nàng chứ? Không phải là nàng kinh ngạc, mà là bình thường hai người đệ đệ này đều mang dáng vẻ lười nhác, nhưng lại thích tranh giành quyền lực, chuyện nhỏ cũng làm không xong, vậy mà cứ tỏ ra thông minh. Hôm nay lại tình nguyện đến đây làm việc giúp nàng, chẳng lẽ não có vấn đề rồi? "Có phải ngươi làm cái gì với bọn họ không?" Đây là chuyện duy nhất mà nàng có thể nghĩ tới. "Bảo Nhi, sao nàng lại thông minh như vậy, yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ không xúc phạm đến bọn họ, chỉ là dùng chút thủ đoạn mà thôi, nhưng về sau, sẽ thấy có kết quả."  Hắn cố tình nheo mắt, nhìn từ trên xuống dưới bộ ngực nàng đang bị buộc chặt, lắc đầu, nói tiếp: "Đến lúc đó, nàng phải mặc nữ trang ở trong phòng hầu hạ bản công tử." Nữ trang......Sắc mặt nàng đại biến, ho khan một tiếng, túng quẫn kéo kéo vạt áo mình, thật giống như ánh mắt nóng bỏng kia có thể xé rách y phục của nàng, làm nàng phải khẩn trương che đậy lại. "Ta có thể sinh con cho ngươi, nhưng mà mấy chuyện khác thì không tính." Nàng đã quyết định rồi, sau này sẽ không mặc nữ trang nữa, bởi vì một khi mặc vào, nàng sẽ mặc cả đời. Mà với thân phận của nàng, chỉ sợ cả đời cũng không mặc được. "Là sao? Vậy thì đem bộ y phục này đi đốt thôi, miễn cho bản công tử nhìn đến lại thấy phiền." Bước nhanh đến bên cạnh giường, lấy bộ y phục trong tủ ra, hắn tỏ vẻ đáng tiếc. Nàng cũng khó xử nhìn chằm chằm chiếc váy dài bằng lụa màu trắng từng mặc lần trước. Dù nói thế nào, cũng là bộ nữ trang duy nhất của mình, mặc dù chỉ mặc một lần, nhưng nàng vẫn có thể nhớ rõ chất lụa mềm mại đó khi mặc lên người, giống như gió xuân lướt qua. So với bộ y phục vải thô hiện tại, cảm giác quả thật là chênh lệch vạn dặm. Mắt thấy hắn sắp bước ra ngoài, nàng vội vàng kéo ống tay áo hắn. "Mặc dù ta không mặc, nhưng cũng không cần phải đốt..." Vẻ mặt nàng sốt ruột, nhưng giọng nói lại thờ ơ, chống lại ánh mắt kia nhìn mình, nàng không khỏi xấu hổ cúi đầu. "Sau này nàng cũng không định mặc nữa, để đây cũng chỉ phí công luyến tiếc thôi, chi bằng đốt đi cho dễ chịu." Nâng cằm, trên gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa lẳng lặng hiện lên ý cười thấu hiểu. Là thật sự không muốn mặc nữa, hay sẽ lén lén mặc thử, hắn còn muốn nhìn xem, rốt cuộc nàng còn muốn lừa gạt bản thân mình tới khi nào. Ánh mắt nhìn chằm chằm bộ y phục này của nàng vô cùng mãnh liệt mà phần lớn nữ tử không có, giống như đây chính là bảo vật duy nhất của nàng, ánh mắt đó khiến hắn còn phải thấy ghen tỵ. Chờ đã, ghen tỵ sao? Tròng mắt đen lóe lên, hắn nhất thời cười nhạo bản thân, vậy mà lại đi ghen tỵ với một bộ y phục, thật đúng là buồn cười. "Đốt rồi, sau này cũng không mua được bộ y phục nào đẹp như vậy nữa." Thở dài, cuối cùng nàng lắc đầu, một tay nhẹ nhàng cầm lấy y phục trong tay hắn, cầm trong bàn tay mình khẽ vuốt, giống như đây không phải chỉ là y phục, mà là cái gì đáng quý lắm. "Không đốt cũng được, nhưng nàng phải đáp ứng một điều kiện của ta." Ánh mắt hắn chợt lóe sáng, nàng ở trước mặt, giờ phút này là một nữ tử dịu dàng, là khí chất mà nàng rất ít khi lộ ra khi mặc nam trang trong ngày thường. Bàn tay vuốt ve y phục dừng lại, nàng suy nghĩ sâu xa một hồi, hết sức bất đắc dĩ gật đầu, xoay người gấp cẩn thận bộ y phục lại, cất vào chỗ cũ. "Chỉ là, nếu bọn đệ đệ không thể đạt được đúng yêu cầu của ta, đừng nói là mặc nữ trang, mà cho dù là sinh con cho ngươi, cũng phải nửa năm sau." Xấu hổ nói xong, nàng lưu luyến dời ánh mắt khỏi tủ y phục, ngược lại nheo mắt nhìn hắn, ánh mắt không chút sợ hãi. "Nàng lại dám ra điều kiện với ta sao?" Nữ nhân này, rõ ràng là hắn đã lùi một bước đáp ứng nàng dạy dỗ đệ đệ, bây giờ, thật đúng là nàng được voi đòi tiên mà. Mặc dù hắn cực kỳ muốn sinh con với nàng, nhưng cũng không thể để cho nàng hết một tới hai, hết hai rồi lại ba lần khiêu khích hắn. Đôi mắt to như đầm nước sâu bất giác biến thành đôi mắt hoa đào hẹp dài, nguy hiểm nheo lại, khoanh hai tay lại, bộ dạng trầm tư. "Ta chỉ là cảm thấy ngươi suy tính quá nhanh thôi, ta sợ mình không thích ứng được." Xác thực, cả đời này nàng cũng không dám nghĩ tới chuyện sinh con dưỡng cái, cố tình, hắn lại cứ yêu cầu như vậy. Không biết nếu bây giờ mình từ chối, có phải hắn sẽ ăn sạch mình chỉ với một ngụm hay không? "Nếu nàng dám ra điều kiện, đừng trách bản công tử liền "ăn" nàng ngay." Tức giận cong môi, hắn tức giận vì nữ nhân này không biết điều, hắn nguyện ý cùng nàng sinh con đã là ân huệ rất lớn rồi, vậy mà tại sao nàng lại còn thấy khó xử.  "Một mảnh xương cũng không chừa lại." Lại nhìn thấy sắc mặt biến hóa rõ ràng của nàng nên không nhịn được mà lại thêm một câu. Có gan uy hiếp hắn, thì cũng phải có gan thừa nhận hậu quả. Nhìn bộ dạng của nàng, giống như thật sự tin rằng hắn sẽ ăn luôn nàng vậy, hắn có chút cạn lời giật giật khóe miệng, vẫn tiếp tục duy trì nụ cười quỷ dị. "Ăn thịt người sẽ bị đau bụng, Lộ Nhi, ngươi không sợ ăn vào sẽ hại bao tử sao?" Nàng khó khăn mở miệng, ngã ngồi trên mép giường. Hắn thật sự định ăn mình sao? Cùng chung sống những ngày qua, nàng còn tưởng rằng Lộ Nhi chỉ nói đùa với mình. Nhưng, bây giờ hắn giống như hận không thể ăn mình ngay, nhất là vẻ mặt hối hận đó, có phải đang hối hận vì không ăn mình ngay chăng? "Ăn đau bụng sao?" Hắn suýt nữa bị lời đó làm nghẹn họng, đá giầy một cái, cả người xông về phía nàng.  "Vậy thì thử xem ăn có đau bụng hay không!" Tuy thân hình bé nhỏ nhưng sức lực đụng tới lại khiến Kim Bảo Nhi không đỡ nổi, thân hình lảo đảo vài cái, rồi đau đến ngã nằm xuống giường. Còn định vùng vẫy, thế nhưng hắn lại xoay người một cái, đàng hoàng nằm bên cạnh nàng, giống như mới vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng. Nàng sửng sốt, cảm thấy chắc bản thân mình có vấn đề rồi. "Nghỉ một chút đi, không dễ gì mới được nghỉ trưa, không nên lãng phí. Bảo Nhi, chúng ta ôm nhau cùng ngủ đi." Hắn cười hì hì ôm eo nàng, chân cũng gác lên, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, chỉ có điều, hai tay cũng từ trên cổ dời xuống trước ngực nàng. Mà Kim Bảo Nhi chỉ có thể ngây ngốc mở to mắt nhìn, nhất thời còn chưa phản ứng kịp...