Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 87 : Tất cả lên trở về đúng chỗ

Anh đang ở đâu? Ừm! anh đang đi với Băng, tụi anh có chút chuyện phải bàn: Ừm! Vậy anh về sớm nha! Ừm! Băng khẽ cựa mình: Em dậy rồi sao? Đói không mình đi ăn sáng! Ừm! Tại nhà hàng, Băng vẫn rất mệt mỏi, Định khá lo lắng, khẽ đưa tay vuốt nhẹ gò má: Em không sao chứ? Trông em xanh lắm! Không! Em không sao đâu, anh đừng lo! Ừm! ăn nhiều vào! Ừm! Nhưng khi Băng vừa mới nhấp một chút: Ọe! Em sao vậy? Chạy một mach vào nhà vệ sinh: Em không sao chứ? Không! Không cái gì mà không? Trông em xanh lắm! Em chỉ hơi buồn nôn thôi! Chỉ vậy thôi phải không? Ừm! Băng rời đi, ra ngoài bàn: Em ổn chứ? Ừm! Ăn đi! Băng cố nuốt vài miếng! Em! Anh sao vậy? sao cứ ấp úng hoài vậy chẳng giống anh tẹo nào! Em! Có nghĩ là chúng ta nên để mọi thứ về đúng chỗ của nó? Anh nói vậy là sao? Định khẽ dựa đầu vào thành ghế, xoa nhẹ mắt dường như anh cũng rất mệt mỏi, nhưng Băng thì luôn luôn không hiểu, hay cô cố tình không hiểu: Mọi chuyện lên kết thúc! Đây là lần thứ hai cô nghe được câu nói này từ một người khác Lâm. Băng vứt cái thìa vào bát khuôn mặt bỗng chốc thay đổi, trở lên sắc bén như mũi dao, rất đáng sợ, khẽ dựa lung vào ghế, mắt nhìn thẳng anh: Anh muốn kết thúc! Đúng vậy? Băng lại cười lên một nụ cười xảo quyệt: Đàn ông các anh lạ thật, tại sao lại có thể nói ra hai từ kết thúc một cách dễ dàng như vậy, mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy chứ? Băng! Nghe anh đi, buông tay đi! Không! Có chết em cũng không? Em sẽ khiến cho Lâm phải chịu đau đớn gấp trăm nghìn lần vì đã… khiến em phải đau khổ như vậy? Em! Em làm vậy thì em cũng đau đơn chứ đâu ích gì? Đau khổ! Em không còn biết thế nào là đau khổ nữa, anh hiểu không? Định trước câu nói cứng đầu này của Băng không khỏi tức giận, anh đấm mạnh xuống bàn: Sao em lại ngang ngạnh như vậy chứ? Băng không nói gì, đứng dậy đi sang phía định: Vì em là một con thuyền mất lái không thắng phanh được nữa, không còn cách nào khác đành phải lao theo hướng ban đầu đi không quay đầu lại, như mũi tên bắn ra khỏi cung thì chỉ đi theo đường được bắn đi, làm sao quaylại được. Băng cười nụ cười quỷ quái, nhưng Định hiểu cô hơn ai hết, cô chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ để che đi cái nỗi đau khổ trong lòng, có lẽ vì tinh cách này mà anh không thể nào bỏ mặc cô nhất là vào lúc này. Định quay xe đi khi nhìn Băng vào trong, chiếc xe phóng vụt nhanh ra khỏi ngõ, chạm vào xe Lâm, Định vừa bước ra khỏi xe, chợt một cú đấm mạnh vào mặt, anh mất đà lùi lại, khẽ ngước mặt lên nhìn đó chẳng phải là Lâm sao, Định khẽ cười nhẹ. Đứng trên thành cầu hai người đàn ông đứng đó, những cơn gió không ngừng thổi, nhưng với tính cách vững chắc cùng với đó bản lĩnh đàn trong mỗi người, họ chẳng còn sợ gì những cơn gió nhỏ này, trái lại nó lại làm họ thêm tỉnh táo hơn. Hai người cứ đứng im lặng, không ai nói với câu gì, cho đến khi Định cất lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng này: Sao cậu không nói gì? Lâm với khuôn mặt rất tức giận, dường như cú đấm vừa nãy cũng chưa làm anh nguôi giận: Cậu giận mình! Đúng rồi mình đáng bị vậy. Cậu! cậu làm vậy mà được sao, tại sao cậu làm vậy, trong khi Loan… Mình biết, mình làm vậy là có lỗi với Loan nhưng cũng từng nghe là Tình yêu không có lỗi phải không? Đúng là vậy? nhưng thứ tình yêu làm cho mọi người bị tổn thương bị lừa gạt thì nó lại là một tội lỗi đó biết không? Định im lặng trước câu nói của Lâm: Sao cậy không nói gì? Trong khi Lâm tỏ ra nóng giận thì Định lại luôn tỏ ra bình tĩnh, một sự bình tĩnh đến lạnh lùng, khẽ châm một điếu thuốc, thở phì phào: Vậy cậu đối với Băng thì sao? Cậu cũng làm cô ấy đau khổ mà, cũng vì thứ tình yêu mù quáng với … một người đã chết… Cậu! Lâm trừng mắt lên nhìn Định: Sao nào! Mình nói không phải sao? Vì Hạ mà cậu đối xử với Băng như vậy, trước đây cũng vì Băng Di mà cậu hành hạ Hạ, không phải sao, cậu cũng chỉ giống tôi thôi chẳng khác gì đâu?( Định thẳng thắn công kích Lâm không một chút ngần ngại) Bốp! Lại một đấm mạnh của Lâm vào mặt Định trong khi vết đấm trước còn chưa kịp hết tím thì vết này nó đã khiến Định chảy máu. Anh khẽ lau đi vết máu, khuôn mặt trở lên giận dữ, đôi mắt toát lên sự tức giận, anh liền túm lấy cổ áo Lâm, đấm liên tục: Cậu nghĩ cậu là ai chứ? Cậu có gì hơn tôi đâu mà cậu! Lâm lại đấm mạnh vào mặt Định: Tôi hơn cậu vì tôi dám nói ra tình cảm thật của mình còn hơn cậu thì mãi mãi vẫn chỉ ở trong bóng tối! Cậu! Định cũng lại đám vào mặt Lâm: Cậu dám đánh tôi sao?( Lâm hét lên) Thế là họ xông vào đánh nhau như một đứa trẻ ngông cuồng, không ai chịu nhường ai. Cậu vẫn vậy! vẫn nóng tính như trước!( Định nói) Hai người sau khi gây lộn đã nằm dài trên cầu, khóe miệng ai nấy đều dớm máu: Cậu cũng đâu có kém!( Lâm đáp lại) Thật nhớ ngày xưa quá! Ừm ngày đó thật đẹp! Trong tâm trí hai người có những kí ức rất riêng về cái ngày đó, nhưng chúng thật sự rất đẹp, rất trong sáng, vô tư không chút suy nghĩ, vui đùa, đánh lộn thoải mái. Lâm quay sang Định, khẽ nhìn anh, Định lúc này không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm: Cậu đừng cảm thấy có lỗi, tình yêu không có lỗi mà! Cậu! cậu biết mọi chuyện! Ừm! Sao cậu không nói ra, tại sao? Vì Băng! Cô ấy quá cố chấp, quá cứng đầu, cậu cũng biết mà! Ừm! Đúng là ngốc, mình đúng là ngốc mà! Không! Người ngốc là mình không phải cậu, mình thậm trí còn rất vô dụng nữa vì đã không thể nào giữ được cô ấy, bảo vệ được người mình yêu. Hạ! cậu vẫn nhớ Hạ! Ừm! trong lòng mình thì cô ấy chưa bao giờ chết, cô ấy mãi ở trong tâm trí mình, có lẽ vì vậy mà không thể nào yêu Băng! Cậu! Sao hả mình thật là ngu ngốc phải không? Không! Không đâu… nhưng cậu hãy tin mình mình sẽ làm cho mọi thứ trở về đúng chỗ của nó, coi như sửa lỗi.! Lỗi! lỗi gì? Rồi sau cậu sẽ biết, nhưng chắc rằng lúc đó chúng ta sẽ không thể đứng nói chuyện với nhau được như thế này được nữa, có lẽ cậu sẽ hận mình! Sao lại! Mình về đây! Định cứ thế rời đi, bỏ lại Lâm, Lâm có rất nhiều thắc mắc, muốn hỏi, nhưng trong lòng Định đã có những dự tính riêng, nhưng có điều chắc chắn là mọi chuyện nên có hồi kết ở đây!