Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 70 : Anh muốn mãi như vậy

Này từ từ thôi, đừng chạy mà! Anh lại đây, lại đây nhanh lên đi! Loan vừa chạy vừa gọi anh khuôn mặt toát lên sự hứng khởi, thích thú đến kì lạ, mãi lúc sau anh mới đuổi kịp cô, khoác tay lên vai cô: Xem em kìa em vui thế sao? Đương nhiên rồi, cả ngày ngồi máy tính không à, chán chết, anh xem bên ngoài trời vẫn xanh, vẫn đẹp, nắng có phải rất đẹp phải không? Ừm! Phải rồi! Khẽ củng nhẹ đầu cô, cười: Mà sao anh hôm nay lại đưa em đi chơi vậy, không phải anh rất bận hay sao? Ừm! Cũng khá bận, nhưng... miễn là em vui không phải sao? Ừm! Đúng là chỉ anh hiểu em, yêu ghê cơ! Vậy sao? Ừm! Đi nào, nhanh lên! Họ kéo nhau đi dạo trên đường, trời hôm nay quả thật rất đẹp, nắng vàng nhẹ, không quá gắt, gió khá mạnh, không khí thoáng đoãng, rất dễ chịu. Trời bên ngoài vẫn đẹp như vậy mà sao lòng anh lại bất an đến vậy, nhất là khi nhìn Loam vui vẻ như vậy, cô ấy rất trong sáng, không hề có chút lo lắng, suy nghĩ gì, rất vô tư, đúng vậy có lẽ vì những ưu điểm này mà anh đã. Anh! Lại đây! Chuyện gì vậy? Loan khẽ đưa một cánh hoa vào mũi anh: Anh thấy sao? Vì là dân trồng hoa nên anh rất nhanh chóng nắm bắt được mùi hương này: Ừm! Mùi nhẹ, dễ chịu, không tồi đâu! Anh cũng nghĩ vậy sao? Sao vậy, ý em là chúng ta sẽ sản xuất chúng? Ừm! Sao lại không chứ, em thấy mùi của nó cũng hay hay, lạ lạ, đáng để đầu tư chứ? Khẽ xoay người cô lại cười nhẹ: Xem em kìa, đang đi chơi mà vẫn còn nghĩ đến công việc vậy mà em cứ nói anh không à? Khẽ nhún vai nhẹ, cười nhẹ: Hí! Em quên! Đi nào! Còn nhiều chỗ lắm! Được!. Trên đường lúc này người khá đông, đây là con phố đi bộ lên rất nhiều người qua lại, họ vấn nắm chặt tay nhau, cười nói. Trên đường lúc này cũng có rất nhiều cặp đôi, trông số đó có một cặp đôi cũng đẹp không kém gì họ: Ơ! Đây có phải là giám đốc Lâm không? Sao hai người cũng đi dạo à? Ừm! Tranh thủ xả hơi chút!( Định nói) Đây là vợ anh à? Ừm! Vâng! Chà! Cô xinh quá! Anh quá khen, chị ấy mới xinh đó! Định khẽ lướt nhìn cô gái bên cạnh mình, khẽ cười nhẹ: Chào chị em là Loan, rất vui được biết hai người. Tên em đẹp quá, đúng là người nào tên vậy? Chị quá khen, anh chẳng mấy khi gặp gỡ hay là chúng ta cùng đi ăn nha! Ý hai người sao? Cũng được! Vậy mình đi thôi! Tại nhà hàng. Thật không hai anh từng học chung sao? Ừm! Nhưng vì làm ăn riêng nên chúng tôi không thân lắm.( Định khẽ nhấp một chút rượu) Ha ha vậy sao?( Lâm cười) Vậy sao em không anh kể gì cả? Cũng lâu rồi mà nên... Vậy thì chúng ta càng phải cụng ly mừng hội ngộ!( Loan tỏ ra hiếu khách) Ok! Nâng ly nào! Họ vừa uống rượu vừa nói chuyện, trong khi hai cô gái đang nói chuyện vui vẻ thì Định lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng, anh rất ít khi bày tỏ thái độ trên khuôn mặt không ai có thể đoán được anh ấy đang nghĩ gì. Đang vui vẻ thì xoảng một tiếng đổ vỡ khiến ai nấy đều giật mình. Tất cả mọi người đều xoay sang nhìn về phía đó: Tôi! Tôi xin lỗi! Một nữ phục vụ không ngừng cúi đầu xin xỏ, đứng bên cạnh đó là một quý ông rất bực bội, đang rất bực dọc vì bộ vét bị đổ nước ướt sũng. Tôi xin lỗi ông! Để tôi lau cho ông! Cô gái nhanh nhẹ lấy khăn lau cho ông ta, người đàn ông này nhìn là biết là hạng dâm dê, ông ta không ngừng sờ soạt lung tung: Xin lỗi! nhưng ông đừng làm vậy? Sao cô muốn gì? Tôi!( đôi mắt khép nép, cúi gầm mặt không dám nhìn ông ta, ghé sát tai cô thì thầm gì đó. Họ đang nói chuyện thì bốp một cái tát như giáng trời vào khuôn mặt to như cái mặt chảo này, ông ta giận giữ quay sang: Cô là ai, dám xen vào chuyện của ông mày, cô chán sống rồi sao? Không! Tôi không chán sống, chính ông mới là người chán sống đó, ông nghĩ đây là ai mà dám chọc ghẹo chứ? Kéo tay cô phục đứng sau lưng mình: Cậu không sao chứ? Không! Loan quay sang nhìn thẳng vào mặt ông ta: Đây là bạn tôi, ông không được được đụng vào biết không? Hứ! bạn cô là ai chứ, dù là cô thì tôi cũng làm đó! Ông ta kéo tay Loan lại, không chế cô bằng cách kìm chặt tay cô lại: Ông muốn làm gì, buông tôi ra, đồ sở khanh! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là xen vào chuyện của người khác. Ông ta sờ soạt lung tung khắp người Loan, mặc cho cô giãy giụa, chợt Dừng lại! Có chút ngỡ ngàng thụt tay lại: Anh là ai mà dám xen vào chuyện của tôi hả? Định châm nhẹ điếu thuốc, thở vào ông ta: Ông bỏ cô ấy ra! Không! Không đấy làm gì ông mày nào! Dựt mạnh tay ông ta ra, ông ta cố gắng hết sức, nhưng có lẽ vì đau mà đành phải buông tay. Mày! Mày được lắm! Nhưng chắc mày chưa nghe danh ông mày, ông mày là Kim Thảo đấy, Kim thảo đấy nghe thấy chưa. Trong giới kinh doanh cái tên này không còn lạ lẫm gì cả, ông ta cũng gọi là có máu mặt đấy, lắm trong tay hàng vạn công trình bất động sản, tiền của cứ gọi là nhiều như nước, gái thì xếp hàng dài. Định có vẻ không ngạc nhiên hay sợ sệt gì cả khi nghe cái tên này, anh vẫn phì phào điếu thuốc: Vậy ông cũng nghe cái tên Phan Định! Khi vừa nghe cái tên này, ông ta không hết kinh ngạc, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu, vì trong giới Định cũng không vừa, nhất là khi anh lại là một cổ đông lớn nhất của công ty ông ta: Có đúng anh là tổng giám đốc Phan, có phải vậy? Định không nói, ông ta trở lên khép nép: Mong anh thứ lỗi cho kẻ mù lòa này, có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, xin lỗi cô, mong cô thứ lỗi! Người xin lỗi không phải tôi mà là cô ấy, bạn tôi, mau xin lỗi đi! Mặc dù khép nép, nhưng ông ta cũng không thể nào để mình chịu nhục: Cô! Sao nào, anh em nghĩ là anh nên… Ấy khoan tôi xin lỗi, tôi nói mà. Ông ta quay sang cúi gập người xin lỗi cô gái, sau đó rời đi trong ấm ức nhưng không làm gì được. Cậu vẫn vậy, vẫn rất có phong thái, cậu nhớ không hồi đó chúng nó đều muốn bầu cậu làm đại ca, mà cậu thì từ chối luôn, chứ cậu mà làm đại ca thì Thì cả lũ sẽ bị cô giáo cho đứng xó hết lượt phải không?( Định chọc cười Lâm) Cậu thật là, nhưng mình mong cậu sẽ mãi như vậy, ông bạn tốt bụng ạ! Ừm! Trước câu nói không có ý gì của Lâm, anh không nói gì, anh không nhìn anh, uống ực hết một hơi. Mình! Cũng muốn mãi như vậy, nhưng có lẽ là thời gian qua nhanh mình cần phải thay đổi phải không? Ừm! Họ nói chuyện rất lâu, Loan tửu lượng không tốt lắm, lại uống hơi nhiều lên khá say: Xin lỗi, vì khiến cô ấy say như vậy? Không sao, để tôi đưa cô ấy về! Vậy phiền anh! Sau khi họ rời đi, Phương Loan cũng khá say, chân đi không vững, lảo đảo suýt ngã, may mà có Định đỡ: Cẩn thận chút, em cũng say rồi, để anh đưa em về! Loan choàng tay lên cổ Định như thể cố bám víu lấy điểm tựa: Anh! Anh có yêu em không? Em... say rồi đừng nói nữa? Không! Em không say, anh nói đi! Ừm! Yêu, anh yêu em được chưa. Phải rồi, vậy mới phải chứ? Loan khẽ áp sát đầu vào ngực Định, vòng tay siết chặt eo anh. Định nhanh chóng đưa Loan về nhà, nhìn thấy Loan như vậy trong đầu định không ngừng suy nghĩ, thực tế thì trong lòng anh chỉ có Băng, còn Băng thì chỉ có Lâm, mối quan hệ bắc cầu nghe thì hẳn thấy rất buồn cười nhưng sự thật là vậy. Định nhẹ nhàng đặt Loan xuống giường, kéo chăn đắp cho cô, nhưng khi anh định rời đi thì: