Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 111 : Đã đến lúc em phải rời xa anh!

Những ngày cuối đời được ở bên cạnh anh, âu cũng là niềm an ủi cuối đời, ngày ngày vui chơi, thăm thú mọi nơi, nó làm Băng không còn u uất nữa, nhưng Băng lại sợ vì nó sẽ làm cô thêm luyến tiếc không thể rời xa. Trong khi mỗi ngày bệnh tình ngày càng nặng, cô ho ra máu càng nhiều, sắc mặt cũng thân thể đều nhanh chóng xuông cấp. Tuy nhiên cả cuộc đời này cô rất ghét mình bị xấu trước mặt mọi người, ngày ngày cố gắng che đi bởi lớp phân trang điểm. Định hiểu cô hơn ai hết nhưng anh quay mặt làm ngơ, giả vờ không biết để làm cho cô cảm thấy không có gì xảy ra mọi chuyện vẫn bình thường. *** Em lại ho sao? thuốc lại phản tác dụng rồi, em cố lên ngày mai anh sẽ cho người đổi thuốc cho em… Băng ho sặc sụa,: Anh! Anh không cần phải làm vậy nữa đâu? Vì em… vì em đã hết thuốc chữa rồi, anh đừng phí công nữa… Không! Anh không cho phép nói vậy, hãy tin anh anh sẽ cứu được em… Không! Em không? Em sao vậy? Băng ho rất nhiều, và ra rất nhiều máu: Băng! Em sao vậy? Đừng làm anh sợ mà! đừng dọa anh mà! Định cố lay người cô, nhưng Băng đã lả người ra: Băng! Nghe anh nói không! đừng dọa anh mà! Anh! Có phải là em sắp chết rồi phải không? Băng! Em đừng nói vậy mà! Anh! Anh có thể giúp em làm một việc được không? Một việc! Sáng sớm Khi mặt trời vừa mới nó rạng, những tia nắng của buổi bình minh, đã len lỏi khắp mọi nơi, những cơn gió thổi nhè nhẹ trên cánh đồng hoa màu trắng, không khí mát lành rất trong trẻo. Băng mặc dù là rất mệt, nhưng cô vẫn cố gắng bước đi từng bước: Em có đi được không? Ừm! em đi.. được… Tại sao em lại muốn đến đây? Ừm! anh có biết em thích nhất là màu trắng! Ừm! anh biết! hồi bé đồ gì của em cũng chọn luôn, nhưng dạo trước chúng ta gây lộn em đã bảo em không thích màu trắng nữa sau. Không! Không phải là không thích mà em thấy mình không còn xứng với nó nữa! Em đừng nói vậy mà! Băng lại lên cơ ho: Em cẩn thận vừa mới sáng ra, nên trời còn lạnh lắm! Anh! Anh có thể cõng em không? Cõng! Định có chút ngạc nhiên: Em thật là lớn đầu như vậy rồi mà còn nhõng nhẹo như trẻ con vậy? Anh! Anh có biết điều em luyên tiếc nhất khi phải rời xa cuộc đời này không? Là gì? Ừm là anh. Em… Chắc anh không thể tin được đó là em đã… đã mơ một giấc mơ từ hồi nhỏ, trong mơ có một chàng hoàng tử bạch mã, cưỡi ngựa trắng đến cầu hôn em, nghe buồn cười phải không, lạ là chàng hoàng tử đó em chưa bao giờ nhìn thấy mặt cả,mặc dù đã mơ rất nhiều lần. Nhưng chỉ hôm qua thôi… em … đã mơ lại giấc mơ đó… trong mơ em lại chàng hoàng tử đó, anh có biết anh chính là chàng hoàng tử đó! Em! Anh bất ngờ phải không? Chính em cũng không thể tin được, bấy lâu nay em cứ nghĩ nó là Lâm, chàng hoàng tử đó là Lâm, vậy mà đã lao vào như một con thiêu thân vậy, em thật là ngốc phải không? Phải! em ngốc lắm! Anh! Sao vậy? Anh đã bao giờ thấy mệt mỏi, chán nản về cuộc đời này, muốn… buông bỏ mọi thứ chưa? Em! Em thực sự rất mệt, rất nản, về cuộc đời này, em… muốn… được tới thiên đường… Em! Đừng nói nữa mà: Anh không cho em nói! Nhưng có câu này em nhất muốn nói với anh, dù là muộn: Em nói đi! Định! Em… yêu… anh! Ba từ mới thốt lên từ miệng Băng là những từ mà suốt cuộc đời này Định luôn mong ngóng, vậy mà nay khi anh được nghe anh lại cảm thấy nó đau đớn, nỗi đau thấu tim như vậy: Em! Anh cũng rất yêu em! Nhưng! tiếc là em sẽ không thể ở bên anh như vậy nữa… Em… Định cảm nhận được máu của Băng đang chảy thấm dần qua lớp áo, thấm qua da thịt, anh muốn để cô xuống nhưng không thể vì Băng ôm anh rất chặt, cô không muốn anh nhìn thấy cô trong tình cánh như vậy: Anh! mặc dù không muốn nhưng đã đến lúc em phải rời xa anh, rời xa… cuộc sống này… Băng! Em! Em thật sự mệt mỏi rồi!, em muốn ngủ, ngủ một giấc ngủ ngon và… mơ giấc mơ đẹp nhất… Ừm! vậy thì em hãy ngủ đi! ngủ cho say vào, đừng có tỉnh dậy nữa, hãy…. để gió mang em đến thiên đường, nơi của sự bình yên, em nhé! Băng không nói được gì nữa, hai cánh tay buông tay người Định hơi thở cũng tắt dần. Định không thể khóc nhưng những dòng nước mắt cứ thế lăn dài, anh cứ thế cõng cô đi trong vườn hoa, những bông hoa kia vẫn tươi xinh, vẫn nhịp nhàng di chuyển trước gió, nắng vẫn tươi màu và nền trời vẫn xanh, Định không vì Băng ra đi mà mất niềm tin vào cuộc sống, anh phải sống, phải sống thay cho phần của cô, hơn nữa phải thay cô chăm sóc con của họ Kể ra thằng nhỏ cũng cao số thật, đã mấy lần tưởng như chết vậy mà vẫn còn sống, mà phải chăng cũng chỉ trong truyện mới như vậy thôi hì hì