Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 108 : Xa anh em có nhớ!

Băng! Em cố lên, nhất định em phải sống, nhất định, em phải vì con của chúng ta! Anh! Anh yêu em chứ? Băng trong những hơi thở thều thào: Anh… anh yêu em mà! Yêu em đến cả cuộc đời, cả kiếp sau, kiếp sau nữa… Anh… phải… giữ lời… đó… Băng!... Băng… Phiền người nhà ở ngoài, tiếng bác sĩ nói. Định cùng Lâm với Hạ thẫ thờ chờ ở ngoài, Định lúc này rất lo cho Băng, mặt cắt không còn một hột máu. Kể cũng may khi Băng xuống chỗ đó có rất nhiều bìa cattông vậy nên, nhưng cô mất rất nhiều máu, khi được chuyển vào viện thì cả người cô toàn máu, máu thấm đẫm ướt áo Định, ngồi sụp trước cánh cửa cấp cứu: Cậu bình tĩnh đi! Băng nhất định không sao mà( Lâm cố trấn tĩnh Định) Cô ấy sẽ sống phải không? sẽ sống! Anh! Anh phải bình tĩnh, vì chị Băng lúc này cần anh mà! mạnh mẽ lên. Dìu Định ngồi lên ghế chờ, tất cả đều chờ đợi trong hy vọng mong manh, ánh đèn màu đỏ như chính nỗi lòng của tất cả họ. Chợt ánh đèn kết thúc, một vị bác sĩ già bước ra: Bác sĩ! Cô ấy sao rồi! Định vội nhảy ra hỏi han, vị bác sĩ thở dài chỉ lắc đầu. Định rời tay khỏi người ông: Cậu bình tĩnh lại đi! Cô… ấy… chết rồi sao? Không… nhưng… hãy làm cho cô ấy sống những ngày còn lại vui vẻ, ý nghĩa, trước khi cô rời khỏi cuộc đời này, đó là việc cuối cùng anh có thể làm cho cô ấy!. *** Băng! Anh làm sao vậy? sao anh lạ quá, chẳng giống anh chút gì! Thôi nào! Em từ lúc nào đa nghi như vậy chứ? Ừm! chắc là do em đã chết hụt một lên em… bây giờ là một người hoàn toàn mới: Kinh kinh! Em làm anh bất ngờ đó nha! Băng cười nhưng: Em cẩn thận, đừng để bị cảm! Anh lại xem em như con nít vậy, nói cho anh nghe, em không là Hạ, em không cần anh bảo vệ! Ừm! dù cho em có bao nhiêu tuổi thì với anh thì em vẫn chỉ là một cô bé mà thôi! Anh! Thôi mà! Oa! đẹp tuyệt! Băng khẽ dơ tay ra hứng những tia nắng: Ngốc ạ! Nó không đẹp bằng em đâu? Anh! Định khẽ hôn nhẹ vào môi cô, rồi tiếp tục chạy xe: Đến nơi rồi, mời tiểu thư xuống: Anh này! Thiệt là! Cẩn thận một chút không cảm, em chỉ vừa mới lành thôi, nên chú ý một chút! Ôm Băng trong lòng, nhưng trước mắt Băng là một cánh đồng hoa cúc trắng, cánh đồng quá rộng lớn đi, cả không gian trắng xóa một màu: Đẹp quá! Anh … anh nói cho em đây là đâu vậy? Khẽ thì thầm vào tai Băng: Là thiên đường của hai chúng ta! Khoác vai Băng rất nhẹ nhàng, dắt cô đi sâu vào cánh đồng: Em! em có biết là em đẹp hơn rất nhiều những bông hoa này, thực sự không đáng gì khi so với em! Anh! miệng lưỡi anh ngọt như vậy, bảo sao mà không ít người nguyện chết vì anh! Em này! Định khẽ vòng tay qua lưng cô, kéo sát cô lại: Nhưng mà cả cuộc đời này anh, anh chỉ cần một cô gái, một người con gái yêu anh, nhưng mà cô gái ấy thật nhẫn tâm đã bỏ anh hết lần này đến lần khác, em thấy cô gái ấy có đáng bị trách không? Ừm! đáng! rất đáng! Hơn nữa hình phạt duy nhất cho cô ta là phải dùng hết phần đời còn lại của mình để yêu người ấy cho đến khi chết đi để bù lại những nỗi lầm mà mình đã làm. Em! Em nói thật chứ? Ừm! Khẽ hôn lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt nhất. Họ ôm nhau ngắm nhìn hoàng hôn trên cánh đồng, dựa đầu vào lòng Định Băng cảm thấy rất thanh thản, cô chưa bao giờ có cảm giác như vậy: Em! Sao anh! Nếu anh nếu thôi nha! Ừm! Ừm! Nếu anh buộc phải xa em… em có nhớ anh không? Anh! Băng khẽ nhìn vào mắt Định: Nếu anh phải xa em thì chắc chắn em sẽ nhớ, nhớ anh suốt cuộc đời, nhưng… chắc em sẽ là người phải nói lời từ biệt, nếu ngược lại là em thì anh có… Suỵt! Định không để Băng nói hết: Em đừng nói nữa, vì anh sẽ không bao giờ để em phải rời xa anh! Anh! Họ lại ôm chặt lấy nhau, lúc này với họ chỉ cần vậy.