GABRIELLA đang chìm trong giấc mơ kỳ diệu nhất. Trong giấc mơ của cô, Rufus đang nằm cạnh cô, ôm cô, làm tình với cô, hôn cô thậm chí cả trong lúc anh thám hiểm từng inch trên thân thể cô.
Dịu dàng. u yếm.
Thiết tha.
Tất cả những điều đó làm cô nhận ra cô đang mơ!
Rufus không yêu quý cô.
Ngay lập tức cô chôn vùi ngay ý nghĩ u ám đó vào một góc thật sâu trong đầu cô, tuyệt vọng níu lấy giấc mơ nơi một Rufus khác đang chiều chuộng cô thật lãng mạn.
Vì cô muốn Rufus yêu quý cô.
Ôi, đúng thế!
Cô ôm đầu anh kéo vào với cô trong lúc lưỡi anh lướt nhẹ trên bầu ngực cô, cô rên lên phản đối khi anh ngẩng đầu lên.
Nhưng đôi môi nóng bỏng của anh ngay lập tức lại gắn vào cô, âu yếm hút một bên núm vú căng cứng của cô vào nơi miệng ấm áp và ẩm ướt của anh, tiếng âm ư trong cổ cô bật thành tiếng rên rỉ vì khoái cảm.
“Em có thích thế không, Gabriella?” anh khàn khàn thúc giục.
“Ôi, vâng,” cô thở dài đau đớn. “Đừng ngừng lại, Rufus. Xin anh đừng ngừng lại!”
“Nói cho anh biết em thích gì nữa?” tiếng anh khuyến khích cô rì rầm từ sâu trong ngực khi bàn tay anh dịu dàng vuốt xuống eo cô, những ngón tay anh như đốt cháy da thịt cô.
Đây chỉ là một giấc mơ thôi, cô tự nhủ, và trong mơ cô có thể đòi Rufus làm những gì cô thích.
“Em thích anh vuốt ve em ở đây.’ Cô đẩy bàn tay anh tới ôm lấy nơi ấm áp giữa hai chân cô.
“Như thế này à” anh hỏi khi bắt đầu vuốt ve cô.
“Ôi vâng,” cô thở dài đau đớn , niềm khoái cảm dâng lên trong cô. “Rufus__’ Hơi thở hổn hển của cô đột nhiên tắc nghẹn khi anh cúi xuống chạm môi vào đó, lưỡi anh nóng bỏng và ẩm ướt khuấy động cô. “Trời ơi, Rufus…” cô rên rỉ yếu ớt, hoàn toàn chìm đắm trong niềm hoan lạc cháy bỏng bao phủ toàn thân cô, lưng cô cong lên, đầu ngửa ra khi niềm hoan lạc dâng cao trong từng phần cơ thể cô tưởng như không bao gìơ dứt.
“Mmm.” Cô thở dài hài lòng, đưa tay xuống kéo anh lên với cô, miệng cô đã sẵn sàng cho anh khi anh hôn cô với sự đòi hỏi như muốn nói với cô giấc mơ này không bao giờ kết thúc.
Cô mỉm cười khi Rufus ngừng hôn cô chỉ để lưỡi anh rà qua rồi nếm đôi môi nhạy cảm của cô, răng anh cắn nhẹ khi anh một lần nữa lại lướt xuống bộ ngực căng phồng của cô, hai tay cô vùi trong mái tóc dày của anh kéo xuông khi cô cong người lên với anh.
“Nữa không?” anh hỏi ngắn gọn.
“Ôi, nhiều nữa vào!” giọng cười cô khàn khàn vẻ chiến thắng khi cô đưa tay xuống chạm vào cái nơi cứng ngắc của anh. Lần nay thì chính Rufus là người phải bật rên lên vì khoái cảm khi anh nằm ngả xuống gối bên cạnh cô.
Mái tóc cô kéo lê trên ngực anh khi cô lướt từ trên xuống dưới dọc theo người anh, ngừng lại giữa đường để cướp lấy những cái núm vú cương cứng trên ngực anh, lưỡi cô đưa qua rốn anh, rất gần, nhưng vẫn không chạm vào nơi khuấy động nhất của anh, cảm giác mơ hồ trong giấc mơ của cô làm cô trở nên táo bạo đến mức cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng được.
“Anh thích em làm gì, Rufus?” giọng cô khàn lại . “Anh có thích thế này không?” Cô đưa tay dọc chiều dài của anh. “Thế này nữa?” Lưỡi cô đi theo đúng đường của bàn tay cô. “Và thế này nữa?” khi lưỡi cô lướt vòng quanh nó .
“Tất cả, Gabriella! Anh thích tất cả của em!” anh rên rỉ, đưa tay lên thọc vào tóc cô “Trời ơi, đừng dừng lại!’
Lần này cô không có ý định làm thế, quỳ giữa hai chân anh, bàn tay cô nắm vòng quanh anh trong khi môi cô giữ lấy môi anh, cảm thấy được sức mạnh của anh dưới cô khi anh rùng mình vì sự động chạm của cô.
“Đủ rồi, Gabriella!” anh thở yếu ớt. “Anh muốn ở trong em.”
“Nhưng phải theo ý em cơ, Rufus!” Cô ngổi thẳng dậy vẫn quỳ trên hai đầu gối, thay đổi vị trí để cưỡi lên người anh. Cô trượt một cách khêu gợi dọc theo chiều dài cương cứng của anh, nhưng từ chối cho anh đi vào miền nóng hổi của cô. “Em muốn anh cầu xin cơ, Rufus. Cầu xin em cho anh đi!”
Cô thì thầm tán thành khi Rufus kéo giật cô vào với anh, hai tay anh chộp lấy ngực cô, hai ngón tay cái nhịp nhàng xoa nhẹ lên hai núm cứng ngắc, hông anh căng lên áp vào cô trong lúc anh nài xin sự giải thoát mà chỉ cô mới cho anh được.
“Không được, Rufus!” Cô rên lên, “Ôi, không được’ Cô hét lên khi cảm thấy một cơn khoái lạc nữa tràn đến
Gabriella cong ngưòi dưới anh khi anh ngậm một bên núm vú của cô trong miệng, tràn ngập và mở ra chờ những cái vuốt ve của anh khi niềm hoan lạc dâng cao ở thấp phía dưới cơ thể cô, và trải rộng khắp từng inch trên làn da nhạy cảm của cô khi cô áp chặt vào anh.
Cô yếu đuối gục vào ngực anh, thở thật sâu.
“Bây giờ nhé, Gabriella?” anh khẩn thiết thúc giục khi anh cử động để sẵn sàng giữa hai chân cô, da thịt anh khuấy động cô.
“Xin anh…!” cô rên lên, chạm vào anh, dẫn dắt anh vào trong cô.
“Anh không thể kiềm chế được lâu hơn nữa đâu, Gabriella,” anh trêu chọc báo với cô. “Anh cần em quá nhiều!”
“Vào trong em đi, Rufus,” cô mời mọc nhức nhối. “Ngay bây giờ!”
Cô đẩy tới để gặp anh đẩy lại, móng tay cô cào vào tấm lưng rộng của anh khi cô cảm thấy họ tới cùng một lúc, sâu lắng và mạnh mẽ hơn bao giờ hết, rồi cô cuộn người trong lòng anh khi cơn buồn ngủ ập đến.
Ôi chao! đấy là ý nghĩ đầu tiên của Gabriella khi cô bị ánh nắng chiếu qua cửa sổ phòng ngủ đánh thức dậy , duỗi người như một con mèo, cô nhớ lại đến từng chi tiết nhỏ những cảm giác lãng mạn trong giấc mơ của cô đêm qua, một nụ cười bừng nở trên môi cô khi cô nhớ tới cách cô và Rufus đã cho nhau, đã nhận của nhau, rồi lại cho nhau nữa.
Không phải là lần đầu tiên cô mơ tới Rufus, nhưng chưa bao giờ chúng lại lãng mạn đến như vậy, cũng như chưa bao giờ cô có thể tưởng tượng lại rõ ràng đến vậy khi cô thức dậy. Cô thấy như cô vẫn có thế cảm giác được làn da anh chạm vào cô, hơi thở của anh ấm áp bên cô, đôi môi và hai bàn tay anh vuốt ve cô, răng anh cắn lên vai cô khi anh rùng mình lên đỉnh__
Dấu răng anh vẫn còn trên vai trái cô!
Nhưng đó chỉ là một giấc mơ thôi mà! Đúng không nhỉ…?
Mắt cô mở to hoảng hốt, tung chăn ra nhìn xuống thân thể cô. Cô đang trần truồng. Trong khi tối hôm qua khi đi ngủ cô đã mặc một cái áo lụa màu kem. Cái áo đang nằm trên sàn bên cạnh giường.
Ôi Trời ơi, Thế thì không phải là mơ rôi.
Rufus đã thật sự ở trên giường với cô đêm qua!
Mặt cô tái nhợt khi cô nhớ lại tất cả mọi việc đã xảy ra, sự buông thả không thể kiềm chế được khi đòi hỏi anh thoả mãn ham muốn của cô, sự trơ trẽn của cô khi cô sờ mó và vuốt ve anh đáp lại.
Nhưng Rufus vẫn đang còn ở New York, cô tự an ủi. Anh đã đi New York tám ngày. Không thể có chuyện anh ở đây với cô đêm qua!
Nhưng cô không thể tưởng tượng ra những vệt xước đỏ trên ngực cô, những vệt xước trông có vẻ như là dấu để lại của hàm râu lởm chởm cạo từ sáng cọ sát lên làn da mỏng. Và cô cũng không thể tưởng tượng được những dấu răng trên vai cô. Cô có thể cố đưa ra nhiều lý do giải thích cho sự xuất hiện của chúng, Nhưng sự thật là Rufus đã ở trên giường với cô đêm qua, và cô không hề mơ.
Không, Rufus không thể ở đây, cô tự trấn an lần nữa. Anh chẳng nói gì nhiều với cô qua điện thoại tám ngày vừa rồi, nhưng anh đã nói chuyện với Holly, và Gabriella chắc chắn anh sẽ nói với con gái anh nếu anh biết trước sẽ trở về đêm qua.
Nhưng anh không nói gì; và Rufus đã về thật rồi.
Làm thế nào cô có thể nhìn mặt anh lại sáng nay sau những trò phóng đãng cô đã làm đêm qua?
Nhưng chỉ là trong giấc mơ của cô thôi, cô tự bảo vệ với niềm căm phẫn tăng cao. Với cô đó tất cả chỉ là một giấc mơ.
Cái gì__?
“Gần tám rưỡi rồi đấy, Gabriella, nếu em có ý định đến Gresham hôm nay.” một giọng chế giễu quen thuộc hỏi cô.
Miệng Rufus cong lên khi thấy cô bất giác kéo chăn lên che thân mình trần truồng của mình, đôi mắt tím của cô loé lên giận dữ khi cô nhìn lên anh qua mép chăn, mái tóc đen như mun của cô xoã tung.
Anh vẫn còn rất mệt mỏi, kiệt sức, và cảm xúc cũng khô kiệt sau chuyến đi đau buồn tới New York khi anh trở về đêm trước, cần vô cùng được nằm bên cạnh một người phụ nữ ấm áp để xua đi những điều đen tối.
Cái xảy ra sau đó hoàn toàn bất ngờ. Rất vui thích, rất thoả mãn. Nhưng vẫn bất ngờ. Bất ngờ hơn nữa vì anh biết hai người bọn họ đã rất tức giận với nhau khi họ chia tay tám hôm trước. Nhưng đêm qua Gabriella đã hiến dâng cho anh theo cách mà giờ đây cả thân thể anh cứng ngắc trở lại chỉ vì nhìn cô.
Gabriella cau mày nhìn anh . “Anh về khi nào vậy?” cô hỏi bất lịch sự, một phần trong cô vẫn hy vọng cô nhớ nhầm, và việc yêu đương của họ thật sự chỉ là một giấc mơ.
Vô lý, cô biết, nhưng cô có thể hy vọng, đúng không?
Rufus nhún vai. “Khoảng một giờ sáng nay.”
Gabriella nhắm mắt lại, cầu trời cho cô sai trước khi mở mát ra nhìn chằm chằm vào anh với vẻ tố cáo. “Anh vào giường em đêm qua!”
“Đúng, anh đã làm thế,” Anh gật đầu, nhìn cô cân nhắc. “Chúng ta đã cưới rồi, Gabriella.” Anh nhún vai.
“Đúng, nhưng__nhưng__em đang ngủ. Em không biết em đang làm gì. Anh đã lợi dụng em!” cô nóng nảy buộc tội.
Anh bước thêm vài bước vào hẳn trong phòng, thoải mái trong áo tee-shirt xanh sẫm và quần Jean bạc màu. “Như anh nhớ, em mới là người đòi anh phải năn nỉ xin em chứ nhỉ…?”
Ôi Trời, đúng thế, là cô mà!
Và Rufus đã cầu xin cô, như cô nhớ được, đã năn nỉ cô cho anh…
Cô nuốt khó nhọc. “Em nghĩ đấy chỉ là một giấc mơ.”
Anh khẽ cười. “Em hay mơ về anh lắm nhỉ, đúng không?”
Chưa bao giờ giống lần này. Và cũng chưa bao giờ rõ ràng như lần này.
Vì nó không phải là mơ!
“Chúng luôn luôn là ác mộng,” cô độp lại, hy vọng anh sẽ bỏ đi để cô có thể ít nhất chỉnh đốn vẻ bên ngoài trông không đến nỗi trơ trẽn quá.
Mặc dù trong trường hợp này thì đó là điều rất khó.
Rufus cười tươi hơn. “Em có thể có những cơn ác mộng như thế nhiều chừng nào em muốn! Anh vô cùng hạnh phúc bị ép buộc.”
Cô cá là anh muốn thế!
“Anh đi ra ngoài được không, Rufus?” cô sốt ruột lầu bầu. “Anh làm bẽ mặt em chưa đủ cho một ngày à?”
Nụ cười của anh nhạt đi, ánh mắt anh lục lạo khắp khuôn mặt tái nhợt của cô, và cái anh nhìn thấy không làm anh hài lòng một chút nào.
Thay vì bỏ đi như cô yêu cầu, anh đi ngang qua phòng ngủ đến ngồi bên cạnh cô trên giường, đưa tay ôm lấy một bên mặt cô khi anh chăm chú nhìn xuống cô.
Anh lắc đầu. “Anh không có ý định làm bẽ mặt em, Gabriella,” anh khàn khàn khẳng định với cô. “Thực tế, nếu anh có định làm gì, thì chỉ để nói cám ơn em__”
“Anh cám ơn em?” cô bối rối nhắc lại, những ngón tay vẫn không buông tấm ga trải giường mà lúc trước cô đã nắm chặt lấy như một cách bảo vệ cằm cô bị anh ôm trong lòng bàn tay.
Rufus thở dài mệt mỏi. “Anh đã không nói với em__ lý do anh phải đi New york gấp là vì người quản lý ở đó bị mắc phải một tai nạn giao thông.” Anh lắc đầu, “Anh ấy đã qua đời năm ngày trước. Anh__anh ấy là bạn anh, Gabriella, cả hai vợ chồng anh ấy.”
Gabriella nhìn lên anh tìm hiểu, thấy sự căng thẳng hiện trên mặt anh, những vết nhăn dưới mắt và miệng anh mà tám ngày trước đây cô không thấy có.
Nét mặt anh đanh lại. “Đám tang xong ngày hôm qua. Anh đã ở đấy lâu hết mức anh có thể, vì vợ goá của anh ấy quá đau khổ__Anh ấy có hai đứa con, và chúng chẳng hiểu gì hết__Anh không thể chờ lâu hơn nữa để rời khỏi đấy, Gabriella,” anh yếu đuối thú nhận, ngón tay anh vuốt ve môi dưới cô . “Anh vô cùng cần cái em hết lòng trao anh đêm qua, Gabriella,” anh dữ dội thêm. “Em có hiểu điều đó không?”
Bố anh, bố ghẻ đáng mến của cô, vừa mất bảy tuần trước, và nỗi mất mát của Rufus rõ ràng vẫn còn rất đau đớn và chưa phai giống như chính cô. Đó thật là điều kinh khủng cho Rufus phải chịu tổn thưong vì một cái chết nữa, còn hơn thế nữa vì đây một người còn trẻ và là bạn anh.
“Em rất tiếc,” cô khàn khàn nói với anh. “Em không biết.’
Anh cảm thấy không thể nói chuyện với Gabriella trên điện thoại được trong lúc anh đi vắng, Rufus nhận ra. Sự có mặt của anh là cần thiết ở New York, cần cho những nhân viên đang choáng váng ở đó, cần cho Jen và hai đứa trẻ. Nếu anh nghe thấy giọng Gabriella trên điện thoại thì anh sẽ không muốn ở lại New York thêm một phút giây nào nữa; anh sẽ muốn lên luôn chuyến bay đầu tiên về nhà.
Anh đã lấy chuyến bay đầu tiên về nhà ngay khi anh cảm thấy công việc tạm ổn.
Anh đã nhớ Gabiella, anh khó khăn thừa nhận. Bất kể nguyên nhân dẫn đến hôn nhân, bất kể mối quan hệ của cô với Toby__ và anh sẽ phải tìm hiểu chính xác ngay lập tức khi anh đã trở về England__anh biết rõ rằng Gabriella đã nhanh chóng trở thành một phần cần thiết trong đời anh. Một phần mà anh không chắc chắn anh có thể có khả năng từ bỏ khi hết sáu tháng…
Anh đột ngột đứng dậy, thọc hai tay vao túi quần jean. “Xuống nhà ăn sáng với anh,” anh cao giọng.
Gabriella chớp mắt ngạc nhiên vì tâm trạng anh đột ngột thay đổi. Trong vài phút, chỉ vài phút ngắn ngủi, Rufus đã chia sẻ với cô ý nghĩ riêng tư của anh. Ngay lập tức anh lại thấy ân hận.
“Vâng.” Cô chậm rãi gật đầu. “Em sẽ xuống ngay khi em mặc xong quần áo.” Cô nói thẳng khi thấy anh không có ý định rời khỏi phòng cô.
“Ồ, được. Anh sẽ gặp em dưới nhà.” Anh nhanh nhẹn gật đầu trước khi quay gót bỏ đi, đóng cửa cẩn thận sau lưng anh.
Gabriella nằm ngửa ra gối nhìn lên trần nhà một cách trống rỗng. Cô đã mong mỏi Rufus từ New York trở về, tám ngày không có anh có vẻ như không bao giờ kết thúc. Mặc dù cô đã nghĩ rằng ngay khi anh trở về, họ sẽ tiếp tục mối quan hệ căng thẳng - mà Toby đã có lòng tốt nuôi dưỡng bằng những lời nói dối của anh ta - với sự ngờ vực của Rufus về cô mà bây giờ có vẻ đã bị bỏ qua..
Rufus đã tới với cô đêm qua, với mong muốn có sự gần gũi ấm áp của cô, hai người bọn họ đã ân ái với nhau không có chút gì e ngại, đã cho cô thấy cô đã sai như thế nào. Dù anh có nghi ngờ cô đến bao nhiêu, hai người bọn họ vẫn có chung niềm đam mê thể xác với nhau.
Cô, là vì cô đã yêu anh qúa sâu nặng.
Rufus, là vì anh vẫn ham muốn cô dù cho anh có thể không tin cô.
“Anh đã ăn gì chưa?” Cô hỏi khi gặp Rufus trong phòng ăn nhỏ mười phút sau, anh đang ngồi bên bàn với tách cà phê trước mặt.
Anh nhăn mặt, “Đồng hồ sinh học của anh chạy nhanh hơn bình thường. Thêm nữa, anh đã uống cà phê và ăn bánh mỳ nướng với Holly trước khi nó đi học.”
Gabriella ngồi xuống bên bàn với tách cà phê và bánh sừng bò của cô. “Em đoán là nó rất mừng khi nhìn thấy anh,’ cô rầu rĩ.
“Nếu em muốn nói đến việc anh đã mang về cho nó một bà mẹ kế đành hanh, không biết điều!” Anh buồn rầu gật đầu.
Cô nhướng mắt cảnh giác, cố kiểm tra lại cho chắc xem có đúng anh đang cười không. “Holly đòi ăn ở trong phòng nó 2 ngày sau khi anh đi.” Cô nhún vai. “Khi em biết điều đó em đã bảo con bé rằng em không cho chị giúp việc mang thức ăn lên phòng nó nữa. và từ nay về sau nếu nó muốn ăn nó sẽ phải xuông phòng ăn. Holly đã chịu nhịn đói hai ngày để nhận thức được điều em nói, và ngày thứ ba nó đã xuống ăn sáng ở dưới nhà.”
Cuộc chiến ý chí giữa cô và Holly chẳng vui vẻ gì, và bây giờ, khi một tuần đã trôi qua mà Holly vẫn không nói lời nào với cô khi cùng ăn sáng hoặc ăn tối; nó chỉ ăn hết thức ăn của nó rồi bỏ đi.
Rufus nhìn Gabriella khâm phục, vẫn không chắc tại sao cô lại quan tâm đến Holly, nhưng anh rất biết ơn cô. Đó thật là một ý nghĩ lạ lùng với một người đàn bà anh đã cố tránh không đặt tình cảm gì vào cô, ngoại trừ sự dục vọng mà anh hiển nhiên không chối cãi được.
“Con bé đã không quá khó chịu, khi anh không mang quà về cho nó theo lời khuyên của em.” Anh nhăn mặt. “Nó nghĩ rằng anh về hùa với em chống lại nó, đó là cách nó nghĩ, anh tin thế.”
Điều nó có thể tưởng tượng lố bịch đến nỗi cô khong thể kìm được nụ cười. “Con bé tất nhiên không biết mối quan hệ thật sự của chúng ta !”
Rufus nheo mắt quan sát cô kỹ lưỡng. Sáng nay cô trông rất đẹp, cô chỉ dùng một chút phấn cùng phấn hồng, nếu anh không nhầm, lông mi cô dài và dày tự nhiên cong cong trên đôi mắt tím , môi cô đỏ và căng mọng __có phải vì những nụ hôn của anh đêm qua…?
“Em nói mối quan hệ của chúng ta là gì, Gabriella?” anh khàn khàn hỏi.
Cô có vẻ ưu tư về nó một lúc lâu, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê. “Đối địch, nhưng cũng không từ chối quan hệ xác thịt, phải không?” cuối cùng cô buồn bã nói.
Anh khẽ cười vì lời miêu tả của cô “Đôi lúc đó là cảm giác chẳng dễ chịu gì.” Anh gật đầu.
Gabriella nhìn anh dò xét. Sau buổi nói chuyện của họ trước khi anh đi công tác tám hôm trước, cô đã nghĩ anh sẽ trở về để tiếp tục lăng nhục cô như khi anh đi. Cô chắc chắn không mong anh ngồi bên cô cùng ăn sáng sau một đêm yêu đương mà cô bây giờ vẫn còn đỏ mặt khi nghĩ về nó!
Nhưng hôm nay Rufus có vẻ trầm lặng, phân vân, dường như cái chết của giám đốc của anh ở New York đã làm anh phải đặt câu hỏi về mọi mặt trong cuộc sống của anh.
Tất nhiên, cô sẽ là đồ ngu mới cố tìm hiểu vị trí của cô trong đó, khi biết rằng chỉ một hành động sơ ý cũng làm cho mối nghi ngờ của anh trở lại.
“Thật là anh không mang quà gì về cho Holly à…?” Cô quyết định đeo đuổi chủ đề an toàn.
Anh nhún vai. “Vì việc ở đó làm anh không có tâm trạng nào để mua bán cả! Thêm nữa, Holly đã rất vô lễ với em và với anh nữa trước lúc anh đi. Anh nghĩ nhiều về việc đó khi anh ở New York, và quyết định rằng có lẽ em đúng; anh đang tạo nên một con quỷ nhỏ.”
Một con quỷ nhỏ có thể trở thành giống y hệt mẹ nó nếu anh làm tiếp tục nuông chiều nó , anh miễn cưỡng thừa nhận, đứa bé chỉ quan tâm đến cái mà nó sẽ nhận mà không biết phải cho để được nhận lại. Anh đã vô cùng khinh bỉ Angela từ lúc họ ly hôn, nhưng anh biết bây giờ khi Holly mới bảy tuổi, vẫn chưa muộn để anh sửa chữa sai lầm mà anh đã vô tình mắc phải trong việc nuôi dậy nó.
Anh cũng đã có cơ hội quan sát hai đứa con Rob sau khi bố chúng qua đời. Đã nhìn thấy cách một đứa trẻ mười tuổi và một đứa trẻ mười hai tuổi chăm sóc mẹ chúng như thế nào để giúp mẹ vượt qua đau thương mà không là gánh nặng của mẹ vì nỗi đau khổ của chính chúng .
Chúng đã làm anh nhận ra anh muốn Holly trở thành độc lập như chúng. Và đó là tâm gương để anh nhìn vào khi dạy bảo Holly.
Và Gabriella, có vẻ như…
Với anh cô có vẻ càng lúc càng khó hiểu.
Anh không chờ đợi Gabriella tiếp tục quan tâm đến Holy trong lúc anh đi vắng, và thậm chí khi anh nghe cô con gái nhỏ phàn nàn về cô sáng nay anh đã ngạc nhiên vì sự quan tâm đó.
Chẳng có động cơ nào trong chuyện này, như anh có thể thấy, ngoài sự chân thành mong giúp Holly.
Gabriella không hề nghĩ Holly là một con quỷ nhỏ, chẳng qua là một cô gái nhỏ được quá nuông chiều nay đã đến lúc cần dạy thêm một chút cư xử cho lễ độ.
“Việc sửa chữa nhà hàng tiến hành tốt không?” Rufus hỏi.
Mặt cô sáng lên. “Rất tốt. Nó đang được sơn lại, các màu Địa trung hải, màu kem ánh vàng và màu đất nung.. Những bức tranh mới đã được treo lên , cây thật được sắp xếp dọc theo các bức tường, bếp cũng đã được trang bị lại, em đang chờ người ta mang tới bàn ghế mới và thế là mọi việc hoàn thành.”
Trông cô tràn đầy sinh lực giống anh khi anh mở thêm một cửa hàng Gresham ở New York, Rufus nhìn cô kinh ngạc, một lần nữa đặt câu hỏi về việc cô có vẻ không ngại vất vả lao đầu vào công việc kinh doanh này. Sẽ còn nhiều vất vả hơn khi nhà hàng bắt đầu mở cửa đón khách.
“Em sẽ sẵn sàng khai trương vào Thứ hai theo kế hoạch chứ?’ anh quan tâm hỏi.
“Thứ bảy.” cô khẳng định với anh. “Em muốn thử lôi kéo những khách đi mua sắm ngày Thứ bảy,” cô giải thích. “Với hy vọng họ sẽ quay lại vào tuần sau đó.”
Một mánh khoé marketing hay, Rufus hài lòng nghĩ, ngày đầu tuần thường ít khách hơn những ngày cuối tuần.
Nó nhắc anh đang có nhiều công việc đang chờ anh ở đây, ở London, mà anh cần làm ngay sau khi đã sao lãng hơn một tuần.
Anh đặt cái tách cà phê rõng không xuống bàn, nhặt lên vài mảnh giấy ghi nhớ anh đang liếc qua khi Gabriella xuống ăn với anh. “Anh phải đi và gọi vài cuộc điện thoại trong sáng nay và sẽ đến Gresham buổi chiều. Hôm nay em có về nhà ăn tối không?”
“Vâng, tất nhiên,” cô trả lời cảnh giác. “Em có thể đi đâu được chứ?” cô nói vẻ đề phòng.
Cặp lông mày vàng sẫm của anh nhướng cao “Anh chỉ hỏi thế thôi mà, Gabriella.”
“Tại sao?” cô vẫn cau mày.
Rufus cười buồn bã. “Chỉ vì anh muốn biết anh có được cùng ăn với vợ anh tối nay không thôi mà.”
Anh đã không chắc gì đến Toby từ khi anh về, tại sao anh không đơn giản hỏi xem cô có gặp người đan ông nào khác trong lúc anh đi vắng không? Tại sao anh không hỏi?
Có lẽ vì anh nghĩ cô sẽ nói dối anh nếu anh hỏi!
“Được, em sẽ về ăn,” cô khô khan khẳng định vơi anh. “Anh thích hay không là chuyện của anh.”
Mát anh nheo lại. “Em muốn nói gì?”
Cô nhún vai. “Em muốn nói anh đã đi vắng hơn một tuần. Chắc anh phải có__những người bạn chẳng hạn, muốn gặp anh.”
Thật ngạc nhiên khi hai người bọn họ chưa bao giờ thảo luận về việc cả hai đều có thể có những mối quan hệ riêng trong cuộc sống của họ khi họ cưới nhau. Chẳng có ai trong cuộc đời cô cho đen lúc này, nhưng sự tồn tại của cái căn hộ trong thành phố của Rufus làm cho cô không thể chắc chắn điều gì về phía anh.
Cô đã có nhiều thời gian để suy nghĩ về những việc như thế khi Rufus ở New York, và hầu như chắc chắn hiện có một người đàn bà trong cuộc đời anh, và cô không phải là ngừơi phụ nữ đầu tiên làm nô lệ cho trái tim anh.
Rufus không biết Gabriella đang nghĩ gì trong đầu. Anh không thể đọc được gì từ đôi mắt màu tím đầy vẻ thận trọng của cô, nhưng ẩn ý sau những lời của cô thì anh không thể nhầm lẫn được.
“Không có ‘những người bạn’ nào trong lúc này cả, Gabriella,’ anh chắc chắn với cô. “Vợ anh có thể không thích thế đâu, phải không?” anh giễu cợt nói thêm.
“Và điều đó thực sự làm anh rất bực mình, em chắc vậy!” cô gay gắt trả lời.
Cô lại đang muốn cãi nhau với anh nữa đây, anh nhận ra. Và anh không có tâm trạng nào mà cãi nhau với cô lúc này; khi anh vẫn còn có thể nhớ rất rõ sự thân mật của họ đêm qua, và có quá nhiều câu hỏi chưa giải đáp được về cô, để cảm thấy thích thú cãi nhau với cô.
Chắc cô cũng có rất nhiều câu hỏi cần anh trả lời.
Nhưng không phải ở đây. Không phải bây giờ.
Giờ thì anh đang có ý định chuồn đi trước khi cô lôi kéo được anh vào cuộc chiến mà anh không muốn.
Anh đứng dậy. “Anh phải đi gọi điện bây giờ đây,” anh xuê xoa. “chúng ta sẽ có thời gian để nói chuyện tối nay, nếu đấy là điều em muốn.”
Cô không biết là cô dang muốn gì nữa, cô nghĩ. Cô cảm thấy hoàn toàn mơ hồ vì sự bình tĩnh, gần như dễ chịu của Rufus.
Đêm qua họ đã làm tình với nhau, dữ dội, mạnh mẽ, và hoàn toàn buông thả.
Sáng nay thậm chí Rufus đã nói chuyện với cô như kiểu thích thú với những ý kiến của cô, và những điều cô làm có vẻ cũng làm anh quan tâm.
Cô chưa bao giờ biết anh có tâm trạng này !
“Ồ, tiện thể__” anh dừng lại giữa cửa “__anh có tin nhắn của David Brewster muốn anh gọi lại cho ông ấy khi anh về England.” Anh chìa ra một nắm các tin nhắn qua điện thoại mà anh đang đọc dở lúc nãy. “Em có biết ông ấy muốn nói với anh việc gì không?
Gabriella sững lại hoảng hốt. David Brewster đã điện cho Rufus tám hôm trước sao?
Thế có nghĩa là ông đã gọi ngay sau khi cô quay lại ký thoả thuận sẽ trả lại cho Rufus mọi thứ, trừ nhà hàng Gabriella, khi kết thúc sáu tháng chung sống…?
“Em không biết,” cô cho qua, quyết định sẽ phải gọi lại và nói chuyện với David Brewster trước khi Rufus có cơ hội làm việc đó.
Bản thoả thuận đã được soạn thảo hoàn toàn là do ý kiến riêng của cô, và không liên quan đến bất kỳ ai ngoại trừ bản thân cô, nhưng cô biết David Brewster không vui vì nó. Ông đã cố ngăn cản cô ký nó, khẳng định chắc chắn với cô đấy không phải là diều James muốn.
Phải thừa nhận David Brester không thật sự là luật sư của cô, nhưng trong hoàn cảnh kỳ quặc mà di chúc của James gây ra, và thực tế David Brewster rất thông thạo về di chúc đó, ông có vẻ là lựa chọn đúng đắn nhất của cô để sọan bản thoả thuận.
Nhưng cô nghĩ David Brewster hiểu đây là một bản thoả thuận cá nhân, và sẽ không cho Rufus, người được hưởng lợi từ bản thoả thuận đó, biết về nó cho đến thời điểm thích hợp cô sẽ tự nói với anh.
Vậy còn lý do nào khác mà ông luật sư muốn nói chuyện với Rufus?
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
66 chương
51 chương
36 chương
20 chương