When i'm seventeen …

Chương 26 : Khởi đầu của nỗi đau

Vừa đặt chân vào nhà An Hiểu Thuyên đã thích thú la hét ầm ĩ, nó nằm phịch xuống chiếc ghế sopha mềm mại - Trong nhà có xảy ra chuyện gì không?? Mới nhập viện có vài ngày mà Thuyên nhớ nhà biết bao. Khôi Thần cởi áo khoác, vừa bước lên lầu vừa ngáp dài - Có. Yên tĩnh lạ lùng Hiểu Thuyên bĩu môi, nói vậy là ý gì chứ. Nó đi vào bếp, mở tủ lạnh, trời ạ toàn là món ngon, vậy mà nó cứ nghĩ trong thời gian nó nằm viện tên chồng phải ăn uống hết sức kham khổ chứ, vậy ra người khổ có mỗi mình nó. Nuốt cục tức vào trong, Hiểu Thuyên lấy hết các món trong tủ lạnh ra, chén hết Đến tận tối mịt Khôi Thần mới ngủ dậy. Hắn vươn vai bước xuống cầu thang và thấy vợ mình đang nằm ngủ trên bàn ăn. Hắn tặc lưỡi, chưa bao giờ thấy đứa con gái nào tùy tiện như nó - Này Joe, dậy Hắn lay vai nó, nó mơ màng nhìn hắn, dụi mắt vài cái rồi đứng dậy, liếc nhìn đồng thì thấy đã 10 giờ 45 phút tối, Thuyên liếc nhìn Thần, đã trễ vậy rồi sao không cho nó ngủ luôn chứ - Gì? Thấy nó nhìn mình đầy căm thù, hắn nghênh mặt hỏi, nó xì một tiếng, rồi bỏ vào phòng vệ sinh. Khôi Thần phì cười, liếc nhìn đống chén đĩa thì thấy Hiểu Thuyên lấy thức ăn xếp thành những dòng chữ, nào là “tên chết tiệt”, “đồ khốn”, rồi cơ man là từ rủa xả, hắn thầm nghĩ nó cũng rãnh thật đấy. Lắc đầu, hắn thu dọn đồng bừa bộn của nó, rồi chợt khựng tay lại, một từ nhỏ xíu được nó xếp từ đống cơm chiên đập vào mắt hắn. “Chồng” An Hiểu Thuyên bước ra từ phòng tắm, tóc ướt còn bốc hơi ẩm. Nó cảm thấy sảng khoái hắn. Với lấy khăn lau khô tóc, nó đưa mắt tìm chồng nhưng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, liếc thấy trên bàn có mảnh giấy. nó cầm lên đọc “Về trễ, khỏi chờ” Hiểu Thuyên thở dài, nó ngồi xuống ghế sopha, nhấn điện thoại - Alo - Nãy bác sĩ mới gọi con? - Ừm, ngày mai con hãy ghé bệnh viện - Có gì không ổn ạ? Thuyên lo lắng, tay cầm chặt ống nghe, đầu dây bên kia, bác sĩ Văn ôn tồn nói - Kiểm tra định kỳ thôi, con đừng lo lắng - …vâng Cúp điện thoại, lòng Thuyên nặng trĩu. Nó nhìn cuốn lịch nhỏ, kiểm tra định kì, còn những 5 ngày kia mà An Hiểu Thuyên lại gặp ác mộng, mồ hôi tuôn ướt cả gối, tay nó nắm chặt ga giường, miệng không ngừng mấp máy, có vẻ những cơn ác mộng càng lúc càng khủng khiếp - Joe, sao vậy?? Tờ mờ sáng Dương Khôi Thần mới về đến nhà, vào phòng ngủ thì thấy nó như vậy. Hắn lo lắng, miệng gọi liên tục, ra sức lay người nó Thuyên mở bừng mắt, bật dậy nhào đến ôm chặt hắn, nước mắt lăn dài. Sự thực thì Hiểu Thuyên chẳng nhớ rõ nó đã mơ những gì, chỉ biết điều đó đáng sợ đến nỗi khiến tim nó như muốn nổ tung. Khôi Thần xoa xoa lưng vợ, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc rối - Không sao, anh ở đây, đừng sợ Sáng hôm sau Thuyên xin nghỉ, Thần vốn cũng định cúp nhưng nó cứ bảo là không sao. Nói mãi mới đẩy được hắn ra khỏi nhà, Thuyên nằm phịch xuống giường, mệt mỏi khép hờ mắt Hơn 9 giờ, An Hiểu Thuyên lười biếng chải lại mái tóc rối, thay bộ đồ mặc ở nhà bằng chiếc quần jeans ngắn, sơ-mi caro đỏ khoác ngoài chiếc áo phông trắng, xỏ đôi sneaker và ra khỏi nhà Bệnh viện Sau vài giờ kiểm tra, bác sĩ Văn ngồi xuống ghế với tờ báo cáo kết quả. Hiểu Thuyên vẫn theo thói quen xoay xoay quả cầu - Dạo này con hay gặp ác mộng phải không? - Vâng - ….bệnh tình của con tiến triển nhanh hơn ta dự đoán Thuyên cười chua chát - Con chưa từng bận tâm về khái niệm chậm nhanh thưa bác sĩ, chẳng phải ngay bây giờ con cũng có thể lăn ra chết ngay tức khắc đó sao - Nghĩa là con đã sẵn sàng - Con luôn sẵn sàng - Không hi vọng sao? Nó bật cười, nụ cười gượng gạo - Hi vọng là món quà xa xỉ mà con chẳng thể nào mua nổi - Quan niệm như vậy là không tốt chút nào đâu tiểu Thuyên Hiểu Thuyên chỉ biết cười hì đáp lại, bác sĩ Văn rời khỏi bàn, tiến đến và xoa đầu nó - Hãy hứa với ta, cố gắng đến phút cuối cùng nhé Thuyên không đáp, chỉ gật gật đầu và cười. Trước khi ra khỏi cửa, nó bỗng ngoảnh lại nói - Có phải sẽ rất đau không? - ??? - …nếu tìm được lý do cần phải sống tiếp trong khi biết rõ bản thân không thể qua khỏi Bác sĩ Văn không trả lời, chỉ buồn bã nhìn đứa bé mà ông yêu thương như con. An Hiểu Thuyên nheo mắt, đưa tay lên trán, rồi đôi môi nhợt nhạt khẽ mỉm cười - Tiêu rồi Sau đó thì đóng cửa quay bước đi “Triệu chứng thứ 4: Sốt” Hiểu Thuyên vừa đặt chân đến cổng nhà thì Dương Khôi Thần đã chạy đến với vẻ mặt lo lắng - Đi đâu vậy? - Loanh quanh thôi Nó cười hì, hắn chau mày không hài lòng, rồi chợt hắn cầm tay nó kéo đi - Đi đâu vậy? Thuyên lặp lại câu hỏi y chang hắn, Khôi Thần khởi động xe, đáp gọn - Lát biết 11 giờ 30 tối - Này sao lại đến trường giờ này chứ?? An Hiểu Thuyên xoa xoa vai, sợ sệt nhìn vào ngôi trường rộng lớn đã chìm trong bóng tối - Đây Khôi Thần đưa cho Thuyên một dải băng đen, đang lúc nó còn thắc mắc thì hắn đã buộc dải băng bịt mắt nó - Làm..làm gì vậy?? Thuyên ngạc nhiên hỏi, Thần chỉnh lại dải băng một chút rồi nắm chặt lấy tay nó - Đi nào Thuyên biết dù có thắc mắc nữa thì hắn cũng không nói, nên nó để yên, ngoan ngoãn đi theo hắn Hai người đi qua từng dãy hành lang, bước lên từng bậc cầu thang, do mắt không nhìn được nên thính giác của Thuyên hoạt động hết công suất, một tiếng động lạ cũng khiến nó giật mình, mỗi lần như vậy, Khôi Thần lại siết chặt lấy tay nó hơn. Do cũng từng vào ngôi trường này lúc đêm khuya, cộng thêm mấy lần nó bám theo hắn nên cũng lờ mờ hình dung được những nơi mình đi qua Đây rồi, rẽ phải hai lần, rồi rẽ trái, tụi nó đang bước đến căn phòng mà lần trước chạm mặt đứa bé bí ẩn kia. An Hiểu Thuyên khựng lại, không nhìn được gì càng làm nó sợ hơn, tay ướt đẫm mồ hôi. Lại một cái siết nhẹ - Tôi ở đây Nghe giọng nói ấm áp của chồng, nó bình tâm lại, hít một hơi rồi bước nhanh qua Đi mãi, rốt cuộc cũng dừng, Dương Khôi Thần không có động thái gì là muốn tháo băng cho nó, nhưng tay thì vẫn nắm chặt - 4 tháng trước, em bước vào làm phiền cuộc sống của tôi, và chỉ 4 tuần sau đó em lại cướp mất nụ hôn đầu và sự tự do của tôi. Trong thời gian đó, em cho tôi cảm nhận được 4 điều của một đời người: hỉ nộ ái ố. Và 4 ngày trước, tôi đã quyết định sẽ làm một việc mà 4 ngày sau, tức là bây giờ đang làm, chính là Khôi Thần tháo dải băng bịt mắt của Thuyên xuống, nó nhắm mắt vài lần rồi cũng thấy, nơi nó đang đứng, là “Bức tường hạnh phúc”. Trên đó cơ man là chữ nhưng nổi bật nhất chính là dòng chữ ngay giữa, ghi to hết cỡ Dương Khôi Thần S2 An Hiểu Thuyên – at 0h Hiểu Thuyên vô cùng kinh ngạc, nó nhìn hắn đầy cảm động cảm động - Sau này, khi không có anh ở bên cạnh, hoặc giả 50 năm sau, khi mắt em yếu rồi, không còn nhìn thấy anh, thì hãy nhớ, như khi em đeo dải băng này, tuy không nhìn thấy, nhưng anh vẫn luôn ở đây, bên cạnh em, bảo vệ em. Anh yêu em Khôi Thần đưa tay nhéo nhẹ vào má nó, nhoẻn miệng cười. Thuyên nhảy lên người hắn, vẫn phong cách cũ, 2 chân kẹp chặt eo còn 2 tay thì khóa chặt cổ, nhưng có điểm mới là, môi cũng khóa chặt môi hắn - Cưỡng hôn lần 2 Dương Khôi Thần nhíu mày không hài lòng. Thuyên lơ đi, dựa đầu vào vai hắn nói khẽ - Về thôi chồng ơi Hắn phì cười, hôn nhẹ lên tóc nó Bịch bịch bịch Tiếng bước chân chạy gấp gáp vang vọng trên hành lang bệnh viện. Cô gái có khuôn mặt đỏ bừng, môi tái nhợt, hơi thở cô phả ra nóng rực, mặc cho hành lang đông người, guồng chân vẫn không chậm lại An Hiểu Thuyên quên mất cả phép lịch sự thông thường, không gõ cửa mà xông thẳng vào. Bác sĩ Văn đang chăm chú đọc bệnh án, thấy nó thì rất đỗi ngạc nhiên. Thuyên chống tay lên bàn, khó nhọc nói qua hơi thở hổn hển - Liệu…có chữa được không? - Gì cơ? - Căn bệnh này, liệu có chữa được không?? Bác sĩ Văn ngập ngừng, Hiểu Thuyên nhào đến, nắm chặt lấy tay ông - Dù có phải điều trị cực khổ như thế nào..con cũng chịu được, xin bác sĩ…hãy cứu con… Thuyên gần như van xin, đôi mắt đen ngấn nước, nó ngồi phịch xuống sàn, bác sĩ Văn nhanh chóng đỡ lấy nó - Tiểu Thuyên à.. - Lý do…đã có rồi, con không muốn chết..con muốn…ở bên người đó, vì thế, xin bác sĩ…. Hiểu Thuyên mím chặt môi, nước mắt khiến cho khuôn mặt đáng yêu ngày thường trở nên thật đáng thương. Vị bác sĩ thở dài, nhìn nó như vậy khiến cho ông đau lòng quá đỗi, ông ôm nó vào lòng, nói thật khẽ - Ta xin lỗi