Chương 10 …… —chẳng có gì ngoài những vết chấm, gây ra do chiếc bút của Nữ bá tước Kilmartin gõ vào giấy, hai tuần sau khi cô nhận được lá thư thứ ba của Bá tước Kilmartin “Cậu ấy có đây không?” “Anh ấy không ở đây.” “Cháu có chắc không?” “Cháu khá chắc.” “Nhưng cậu ấy sẽ đến chứ?” “Anh ấy nói anh ấy sẽ.” “Ồ. Nhưng cậu ấy sẽ đến lúc nào?” “Cháu đảm bảo là cháu không biết.” “Cháu không biết sao?” “Không, cháu không biết.” “Ồ. Được rồi. Ừm… Oh, nhìn kìa! Bác vừa thấy con gái bác. Rất vui được gặp cháu, Francesca.” Francesca đảo mắt—không phải cách thể hiện cô hay làm trừ phi trong những tình huống gay go nhất—khi cô nhìn Bà Featherington, một trong những quý bà buôn chuyện khủng khiếp nhất giới quý tộc, lững thững đi về phía Felicity con gái bà, người đang nói chuyện rất thân mật với một anh chàng đẹp trai, mặc dù không có tước vị, ở phía rìa phòng khiêu vũ. Cuộc nói chuyện sẽ thật thú vị nếu đó không phải lần thứ bảy—không tám, không được quên mẹ cô nữa—cô phải nói về chuyện này. Và các câu chuyện thì luôn giống nhau, đến từng từ một, ngoại trừ việc không phải ai cũng đủ quen thân để dùng tên riêng của cô. Khi Violet Bridgerton đã để lộ ra rằng ngài bá tước Kilmartin sẽ xuất hiện tại buổi tiệc sinh nhật của bà—ừm, Francesca khá chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ còn có thể thoát khỏi những cuộc tra hỏi, ít nhất là từ bất cứ ai có dính dáng gì đó với một phụ nữ chưa chồng. Michael là con cá to của mùa này, và anh thậm chí còn chưa xuất hiện. “Phu nhân Kilmartin!” Cô nhìn lên. Phu nhân Danbury đang tiến về phía cô. Chưa một quý bà lớn tuổi nào kỳ quặc và mạnh mồm hơn bà ấy lại từng có mặt tại các vũ hội của London, nhưng Francesca khá thích bà già, nên cô chỉ mỉm cười khi bà bá tước đến, nhận ra rằng những người dự tiệc ở hai bên đã nhanh chóng chuồn đi chỗ nào không biết. “Phu nhân Danbury ,” Francesca nói, “thật tuyệt được gặp bà tối nay. Bà đang vui vẻ chứ?” Phu nhân D dộng cây gậy chống xuống sàn chẳng vì lý do cụ thể nào cả. “Tôi sẽ thích thú hơn một chút nếu ai đó có thể nói cho tôi biết mẹ cô bao nhiêu tuổi.” “Cháu không dám.” “Phì. Có gì mà ghê thế? Bà ấy nào đã già bằng ta đâu.” “Và bà bao nhiêu tuổi?” Francesca hỏi, giọng cô thật ngọt ngào và nụ cười tinh quái. Gương mặt nhăn nheo của Phu nhân D hé ra một nụ cười. “Hehehe, thông minh lắm. Đừng nghĩ là ta sẽ nói cho cô.” “Vậy thì chắc bà sẽ hiểu nếu cháu cũng trung thành với mẹ cháu như vậy.” “Hmm,” Phu nhân Danbury hắng giọng thay vì trả lời, dộng cái gậy xuống sàn để nhấn mạnh. “Làm tiệc sinh nhật thì để làm gì nếu chẳng ai biết người ta đang ăn mừng cái gì?” “Sự diệu kỳ của cuộc sống và tuổi thọ?” Phu nhân Danbury khịt mũi trước câu đó, rồi hỏi, “Anh chàng bá tước mới của cô đâu?” Trời đất, bà ấy thẳng tính thật. “Anh ấy không phải là bá tước của cháu,” Francesca chỉ ra. “Ừm, cậu ta là của cô nhiều hơn là của bất cứ ai khác.” Cái đó có lẽ đúng, mặc dù cô sẽ không xác nhận điều đó với Phu nhân Danbury, nên cô chỉ nói, “Cháu nghĩ ngài sẽ không chịu nhận mình là của ai, ngoại trừ chính ngài.” “Ngài, hử? Hơi long trọng quá, cô không nghĩ vậy sao? Tưởng hai người là bạn cơ đấy.” “Chúng cháu là bạn,” Francesca nói. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ gọi tên riêng của anh khi ra ngoài. Thực sự, khơi gợi lên những tin đồn thì chẳng hay gì. Đặc biệt khi cô cần danh tiếng của mình được sạch sẽ để tìm một anh chồng. “Anh ấy là người bạn tâm giao thân thiết nhất của chồng cháu,” cô nói vẻ châm chọc. “Họ như anh em vậy.” Phu nhân Danbury trông có vẻ thất vọng trước sự mô tả nhạt nhẽo về mối quan hệ của cô với Michael, nhưng tất cả những gì bà làm là dẩu môi lên và rà mắt qua đám đông. “Bữa tiệc này cần phải được làm cho vui nhộn lên một chút,” bà lẩm bẩm, lại gõ gõ cái gậy. “Xin bà cố đừng nói cái đó với mẹ cháu,” Francesca thì thầm. Violet đã bỏ hàng tuần để chuẩn bị, và thực tình, chẳng ai có thể tìm ra thiếu sót gì trong bữa tiệc. Ánh sáng thật mềm mại và lãng mạn, âm nhạc thì hoàn hảo tuyệt vời, và ngày cả thức ăn cũng ngon—chẳng phải là một thành công nhỏ cho một vũ hội ở London. Francesca đã ăn hai cái bánh nhân kem và từ nãy đến giờ đã tính kế để có thể quay lại bàn thức ăn mà không tỏ ra là một kẻ háu đói. Có điều cô cứ bị cản đường bởi những bà mẹ tò mò. “Ồ, đó không phải lỗi của mẹ cô,” Phu nhân D nói. “Bà ấy không có lỗi trong việc có quá đông những kẻ nhàm chán trong giới chúng ta. Chúa ơi, bà ấy đẻ tám người các cô, và chẳng có tên ngốc nào trong đám đó cả.” Bà ném cho Francesca một cái liếc lộ liễu. “Đó là một lời khen, nhân tiện đây.” “Cháu thật cảm động.” Miệng Phu nhân Danbury mím lại lại một đường thẳng nghiêm nghị đến phát sợ. “Ta sẽ phải làm gì đó,” bà nói. “Về cái gì?” “Buổi tiệc.” Một cảm giác kinh khủng tràn vào lòng Francesca. Cô chưa từng nghe Phu nhân Danbury thực sự phá hỏng ngày lễ của một ai đó, nhưng bà phu nhân già đủ thông minh để có thể gây ra thiệt hại nặng nề nếu bà muốn. “Chính xác là bà định làm gì?” Francesca hỏi, cô giữ giọng mình không tỏ vẻ hoảng sợ. “Ồ, đừng có nhìn như thể ta sắp giết con mèo của cô thế.” “Cháu không có mèo.” “Ừm, ta có, và ta đảm bảo với cô, ta sẽ phát điên lên chẳng kém thần Hades, nếu ai đó định hại nó.” “Phu nhân Danbury, bà đang nói về cái quái gì vậy?” “Ồ, ta không biết,” bà già nói với một cái phẩy tay bực bội. “Cô có thể đảm bảo là nếu ta biết, ta đã làm rồi. Nhưng ta chắc chắn sẽ không gây lộn xộn tại bữa tiệc của mẹ cô.” Bà nghếch cằm lên và khịt mũi khinh khỉnh với Francesca. “Cứ như là ta sẽ làm gì đó để gây tổn thương đến mẹ thân yêu của cô vậy.” Không hiểu sao câu đó cũng chẳng làm Francesca bớt lo lắng. “Được rồi. Ừm, bất cừ bà có làm gì, làm ơn cẩn thận.” “Francesca Stirling,” Phu nhân D nói với một nụ cười ranh mãnh, “cô đang lo cho tôi?” “Bà, thì cháu chẳng hề lo chút nào hết,” Francesca trả lời ngơ ngáo, “cháu lo là lo cho những người còn lại tụi cháu.” Phu nhân Danbury cười khành khạch. “Nói hay lắm, Phu nhân Kilmartin. Tôi thực sự tin rằng cô xứng đáng được giải thoát. Khỏi tôi,” bà thêm, để phòng Francesca không hiểu ý bà. “Bà là sự giải thoát của cháu,” Francesca lẩm bẩm. Nhưng Phu nhân D rõ ràng không nghe thấy cô trong lúc bà nhìn qua đám đông, bởi vì dường như bà rất tập trung khi tuyên bố, “Tôi nghĩ là tôi sẽ đến quấy nhiễu anh trai cô.” “Người nào cơ?” Mặc dù không ai là không đáng chịu một chút tra tấn. “Cái cậu đó.” Bà chỉ về phía Colin. “Phải cậu ta mới về từ Hy Lạp không?” “Đúng ra là đảo Síp.” “Hy Lạp, Síp, với ta cũng giống nhau cả.” “Với họ thì không thế, cháu nghĩ vậy,” Francesca thì thầm. “Ai? Ý cô là những người Hy Lạp?” “Hoặc người đảo Síp.” “Xì. Ừm, nếu một người trong số họ quyết định xuất hiện tối nay thì họ có thể tự do giải thích về sự khác nhau đó. Nhưng từ giờ cho đến khi đó, ta sẽ tự chìm đắm trong sự dốt nát của mình.” Và với câu đó, Phu nhân Danbury dộng chiếc gậy xuống sàn một lần cuối trước khi quay về phía Colin và gào lên, “Anh Bridgerton!” Francesca thích thú ngắm anh trai cô cố gắng một cách tuyệt vọng, giả vờ anh chưa nghe thấy bà. Cô khá thích khi Phu nhân D đã quyết định tra tấn Colin một chút—anh ấy hoàn toàn xứng đáng bị như vậy—nhưng giờ cô lại một mình, cô nhận ra Phu nhân Danbury vừa mang lại cho cô một sự bảo vệ khá hiệu quả trước hàng loạt các bà mẹ mai mối, những người xem cô như cầu nối duy nhất của họ với Michael. Chúa ơi, cô đã có thể thấy ba người trong số họ tiến lại. Đến lúc trốn rồi. Ngay bây giờ. Francesca nhanh chóng quay gót và bắt đầu bước về phía chị Eloise, người thật dễ nhận ra với cái váy màu xanh lục nhạt. Thực tế, tốt hơn là cô nên lờ Eloise đi và đi thẳng ra cửa, nhưng nếu cô nghiêm túc về việc cưới xin, thì cô phải giao du và để cho người ta biết rằng cô đang muốn kiếm một người chồng mới. Cũng chẳng phải là người ta sẽ thèm quan tâm cho đến khi Michael ló mặt đến. Francesca có thể tuyên bố kế hoạch cô định chuyển đến sống ở Châu Phi tăm tối và học theo tập tục ăn thịt người, và tất cả những gì người ta nói sẽ là, “Thế ngài bá tước có đi theo cô không?” “Chào buổi tối!” Francesca nói, nhập vào cái nhóm nhỏ quanh chị cô. Toàn người nhà—Eloise đang nói chuyện rất vui vẻ với hai bà chị dâu của họ, Kate và Sophie. “Ồ, chào, Francesca,” Eloise nói. “Thế—“ “Chị đừng có bắt đầu đấy.” “Sao vậy?” Sophie hỏi, ánh mắt đầy vẻ quan tâm. “Nếu một người nữa hỏi em về Michael, em thề đầu em sẽ nổ tung.” “Cái đó chắc chắn sẽ làm thay đổi không khí của tối nay,” Kate bình luận. “Đấy là chưa nói đến công việc dọn dẹp của người hầu,” Sophie thêm vào. Francesca rên lên thực sự. “Rồi, thế anh ấy đâu?” Eloise hỏi. “Và đừng có nhìn chị như thể—“ “—em đang cố giết con mèo của chị?” “Chị làm gì có mèo. Em đang nói về cái quỷ gì thế?” Francesca chỉ thở dài. “Em không biết. Anh ấy nói anh ấy sẽ đến.” “Nếu anh ấy khôn, có thể anh ấy đang trốn trong sảnh,” Sophie nói. “Chúa ơi, có thể chị đúng đấy.” Francesca có thể dễ dàng hình dung anh lờ tịt phòng khiêu vũ đi và chui vào phòng hút thuốc. Nói cách khác là, tránh xa khỏi tất cả phụ nữ. “Vẫn còn sớm,” Kate nói đỡ. “Em chẳng cảm thấy sớm,” Francesca than. “Em ước anh ấy đến, để người ta thôi hỏi em về anh ấy.” Eloise thực sự cười phá lên, cái đồ phản bội xấu xa. “Ôi, Francesca ngơ ngác tội nghiệp của chị,” cô nói, “một khi anh ấy đến thì các câu hỏi sẽ nhân đôi lên. Và chúng sẽ chỉ đổi từ ‘Anh ấy đâu?’ thành ‘Kể thêm cho chúng tôi đi.’” “Chị sợ là cô ấy đúng,” Kate nói. “Ôi, Chúa ơi,” Francesca rên rỉ, muốn kiếm một bức tường để dựa vào. “Em vừa kêu trời đấy hả?” Sophie hỏi, chớp mắt vì ngạc nhiên. Francesca thở dài. “Có vẻ gần đây em làm thế khá nhiều.” Sophie nhìn cô thông cảm, rồi bỗng thốt lên, “Em đang mặc màu xanh!” Francesca nhìn xuống bộ váy buổi tối mới của mình. Cô khá hài lòng với nó, mặc dù chẳng ai nhận ra ngoài Sophie. Đó là một màu xanh mà cô ưu thích, không hẳn xanh hoàng gia mà cũng không hẳn xanh nước biển. Chiếc váy đơn giản một cách thanh nhã, với viền cổ được trang trí với một dải lụa nhăn xanh sáng hơn một chút. Cô có cảm giác như một công chúa khi mặc nó, hoặc nếu không phải là công chúa, thì ít nhất, cũng không phải là một bà góa bất khả xâm phạm. “Vậy là em thôi để tang rồi hả?” Sophie hỏi. “Ừm, em đã thôi để tang mấy năm rồi,” Francesca lẩm bẩm. Giờ đây sau khi cô rốt cục cũng đã rũ bỏ những bộ đồ xám và xanh tái, cô cảm thấy hơi ngốc nghếch khi bám lấy chúng quá lâu như vậy. “Bọn chị biết em đã ra ngoài và giao du,” Sophie nói, “nhưng em chưa bao giờ thay đổi quần áo, và—ừm, chuyện đó chẳng quan trọng. Chị chỉ rất mừng khi thấy em mặc màu xanh!” “Có phải thế này có nghĩa là em đang suy nghĩ đến việc tái giá?” Kate hỏi. “Đã bốn năm rồi.” Francesca nhăn mặt. Kate luôn nói thẳng vào vấn đề. Nhưng cô không thể giữ bí mật kế hoạch của mình mãi được, không thể nếu cô muốn có chút thành công gì đó, vậy nên tất cả những gì cô nói là, “Vâng.” Trong một chốc không ai nói gì. Và rồi tất nhiên, họ nói cùng một lúc, chúc mừng và khuyên nhủ và đủ các kiểu linh tinh khác, và Francesca không chắc cô có muốn nghe không. Nhưng tất cả đều là với sự yêu thương tốt đẹp nhất, nên cô chỉ cười và gật đầu chấp nhận những lời chúc của họ. Và rồi Kate nói, “Chúng ta sẽ phải loan tin này ra, đương nhiên.” Francesca há hốc miệng. “Chị nói gì cơ?” “Chiếc váy màu xanh là tín hiệu tuyệt vời cho ý định của em,” Kate giải thích, “nhưng em có thực sự nghĩ đàn ông London lại đủ tinh nhạy để hiểu ra? Tất nhiên là không,” cô nói, trả lời luôn câu hỏi của mình trước khi ai kịp nói gì. “Chị có thể nhuộm tóc Sophie thành màu đen và hầu hết bọn họ sẽ chẳng hề nhận ra.” “Ừm, Benedict sẽ nhận ra,” Sophie chỉ ra một cách thành thật. “Phải, rồi, chú ấy là chồng em, và hơn nữa, chú ấy là họa sĩ. Chú ấy được rèn luyện để nhận ra các thứ. Hầu hết đàn ông—“ Kate tự dừng lại, trông có vẻ hơi bực vì sự chuyển hướng của cuộc nói chuyện. “Các em hiểu ý chị, phải không?” “Tất nhiên,” Francesca nói khẽ. “Sự thật là,” Kate nói tiếp, “phần lớn nhân loại có nhiều tóc hơn là trí óc. Nếu em mong người ta nhận ra em đang kiếm chồng, em sẽ phải nói cho rõ. Hoặc là, bọn chị sẽ phải nói rõ hộ em.” Francesca tưởng tượng thấy một cảnh khủng khiếp, những phụ nữ họ hàng của cô, đuổi theo những người đàn ông cho đến khi họ phải vừa chạy vừa la làng. “Chính xác thì chị định làm gì?” “Ôi, chúa ơi, đừng có tống bữa tối của em ra đây.” “Kate!” Sophie kêu lên. “Ừm, em phải thú nhận là cô ấy trông như sắp sửa làm vậy.” Sophie đảo mắt. “Ờ, đúng, nhưng chị không cần phải nói ra.” “Em khoái câu bình luận đó,” Eloise chen vào mới hay làm sao. Francesca lườm như muốn xuyên qua chị, bởi vì cô đang cảm thấy cần phải ném cho ai đó một cái nhìn xấu xí, và việc đó luôn dễ nhất khi làm với người ruột thịt. “Bọn chị là chuyên gia về sự khéo léo và tế nhị,” Kate nói. “Tin bọn chị đi,” Eloise thêm vào. “Ừm, em chắc chắn là không thể ngăn các chị,” Francesca nói. Cô nhận ra ngay cả Sophie cũng không phủ nhận điều đó. “Được rồi,” cô nói. “Em đi lấy cái bánh kem cuối cùng đây.” “Chị nghĩ chẳng còn đâu,” Sophie nói, nhìn cô với vẻ thông cảm. Tim Francesca như chùng xuống. “Bánh bích quy chocolate?” “Cũng hết luôn.” “Thế còn cái gì?” “Bánh hạnh nhân.” “Cái mà ăn như cát đó hả?” “Chính nó,” Eloise xem vào. “Đó là món tráng miệng duy nhất mẹ không thử trước. Chị đã cảnh báo với mẹ rồi, tất nhiên, nhưng chẳng ai thèm nghe tôi bao giờ.” Francesca cảm thấy mình như bị xì hơi. Khốn khổ thân cô, lời hứa hẹn của một cái bánh là thứ duy nhất giúp cô hoạt động được đến giờ. “Vui lên nào, Frannie,” Eloise nói, cằm cô nghếch lênh một chút khi cô nhìn qua đám đông. “Chị thấy Michael.” Và đúng vậy, anh kia rồi. Đứng phía bên kia phòng, trông lịch lãm đến mức tội lỗi trong bộ đồ buổi tối màu đen. Anh bị vây quanh bởi phụ nữ, việc này chẳng làm Francesca ngạc nhiên chút nào. Một nửa trong đó là thể loại chạy theo anh vì hôn nhân, hoặc là cho họ hoặc là cho con gái họ. Nửa còn lại, Francesca nhận ra, là những người còn trẻ và có chồng, và rõ ràng theo đuổi anh vì một điều hoàn toàn khác. “Chị đã quên mất là anh ấy đẹp trai đến mức nào,” Kate thì thầm. Francesca lườm cô. “Anh ấy rám nắng ghê,” Sophie thêm. “Anh ấy đã ở Ấn Độ,” Francesca nói. “Đương nhiên là anh ấy rám nắng.” “Em có vẻ hơi bị nóng nảy tối nay đấy.” Eloise nói. Francesca cố thu vẻ mặt lại vào trong một cái mặt nạ thờ ơ. “Em chỉ mệt vì bị hỏi về anh ấy quá nhiều, thế thôi. Anh ấy không phải là chủ đề nói chuyện ưa thích của em.” “Hai người vừa cãi nhau hả?” Sophie hỏi. “Không, tất nhiên không,” Francesca trả lời, nhận ra hơi muộn rằng cô vừa gây một ấn tượng không đúng. “Nhưng em đã chẳng làm gì cả tối ngoài việc nói về anh ấy. Và đến giờ thì em sẽ rất mừng nếu được nói về thời tiết.” “Hmmm.” “Đúng vậy.” “Phải. Tất nhiên.” Francesca chẳng biết ai vừa nói cái gì, đặc biệt khi cô nhận ra tất cả bốn người bọn họ đều đang đứng đó nhìn Michael và bầy phụ nữ của anh chằm chằm. “Anh ấy đẹp trai thật.” Sophie thở dài. “Cả cái mái tóc đen ngon lành đó.” “Sophie!” Francesca kêu. “Ừm, anh ấy đúng như thế,” Sophie nói một cách bướng bỉnh. “Và em đã chẳng nói gì với Kate khi chị ấy cũng bình phẩm y hệt.” “Cả hai chị đều có chồng rồi,” Francesca lẩm bẩm. “Có phải thế có nghĩa là chị có thể bình luận về vẻ đẹp trai của anh ấy?” Eloise hỏi. “Vì chị là gái ế.” Francesca quay nhìn chị mình với vẻ mặt khó tin. “Michael là người cuối cùng chị muốn cưới.” “Tại sao thế?” Câu này là của Sophie, nhưng Francesca nhận ra là Eloise cũng đang lắng nghe rất chăm chú. “Bởi vì anh ấy là tay chơi bời kinh khủng,” Francesca nói. “Hay nhỉ,” Eloise nói khẽ. “Em gần như nhảy dựng lên khi Hyacinth nói y hệt như vậy tuần trước.” Eloise luôn nhớ mọi chuyện. “Hyacinth không biết nó đang nói về cái gì,” Francesca nói. “Nó chẳng bao giờ như vậy. Và hơn nữa, lúc đó chúng ta đang nói về sự đúng giờ của anh ấy, không phải là có nên cưới anh ấy không.” “Và điều gì khiến người ta không nên cưới anh ấy đến thế?” Eloise hỏi. Francesca ném một cái lườm nghiêm khắc cho chị cô. Eloise chắc phải điên rồi nếu định theo Michael. “Sao?” Eloise dí tiếp. “Anh ấy không thể chung thủy mãi với một người đàn bà,” Francesca nói, “và em nghi ngờ việc chị sẵn sàng chấp nhận việc ngoại tình.” “Không,” Eloise lẩm bẩm, “trừ phi anh ấy chấp nhận cơ thể bị thương tích nặng nề.” Bốn quý cô trở nên im lặng sau đó, tiếp tục ngắm nghía Michael và những người đi theo một cách trơ tráo. Anh nghiêng người xuống và thì thầm gì đó vào một trong những đôi tai của họ, làm cho quý cô đó cười khúc khích và đỏ mặt, đưa tay lên che miệng. “Anh ấy tán kinh nhỉ,” Kate nói. “Cái cảm giác xung quanh anh ấy,” Sophie khẳng định. “Những người đàn bà đó chẳng có chút cơ hội nào.” Lúc đó anh mỉm cười với một người đi cùng, một nụ cười chậm rãi, tan chảy làm cho cả những phụ nữ Bridgerton cũng phải thở dài. “Chúng ta không còn việc gì khá hơn để làm ngoài việc rình mò Michael sao?” Francesca hỏi, vẻ phát ghê. Kate, Sophie, và Eloise nhìn nhau, chớp mắt. “Không.” “Không.” “Chị đoán là không,” Kate kết luận. “Không phải bây giờ, dù sao đi nữa.” “Em nên đến nói chuyện với anh ấy,” Eloise nói, hích Francesca bằng cùi chỏ. “Vì lý do quái gì chứ?” “Bởi vì anh ấy đang ở đây.” “Cũng như hàng trăm người đàn ông khác,” Francesca trả lời, “tất cả đều là những anh chàng em muốn cưới hơn anh ấy.” “Chị mới chỉ thấy ba người mà chị còn muốn nghĩ đến chuyện cho phép,” Eloise lẩm bẩm, “và chị thậm chí cũng không chắc về bọn họ.” “Cứ cho là thế,” Francesca nói, không muốn thừa nhận ý kiến của Eloise, “mục đích của em ở đây là để tìm chồng, nên em không hiểu việc lăng xăng xung quanh Michael thì có ích lợi gì.” “Thế mà chị nghĩ chúng ta ở đây để chúc mừng sinh nhật mẹ,” Eloise thì thầm. Francesca lườm chị. Cô và Eloise gần tuổi nhau nhất trong nhà Bridgerton—cách nhau đúng một năm. Francesca sẵn sàng hy sinh mạng sống vì Eloise, đương nhiên, và chắc chắn chẳng có phụ nữ nào khác biết nhiều về những bí mật và suy nghĩ của cô đến vậy, nhưng phải đến một nửa thời gian, cô rất vui lòng được bóp cổ chị cô. Bao gồm cả lúc này. Đặc biệt là lúc này. “Eloise đúng đấy,” Sophie nói với Francesca. “Em nên qua đó và chào Michael. Đó chỉ là phép lịch sự, vì anh ấy đã ở nước ngoài rất lâu.” “Chẳng phải là bọn em đã sống trong cùng một nhà cả tuần sao,” Francesca nói. “Bọn em đã nói nhiều hơn những câu chào hỏi rồi.” “Phải, nhưng chưa công khai,” Sophie trả lời, “và không phải tại ngôi nhà của gia đình em. Nếu em không qua và nói chuyện với anh ấy, mọi người sẽ bàn tán vào ngày mai. Họ sẽ nghĩ là có sự bất hòa giữa hai người. Hoặc tệ hơn, rằng em không chấp nhận anh ấy làm bá tước mới.” “Tất nhiên em chấp nhận anh ấy,” Francesca nói. “Và ngay cả nếu em không, cái đó có quan trọng gì. Quyền thừa kế của anh ấy là hoàn toàn không thể nghi ngờ.” “Em cần cho mọi người thấy là em tôn trọng anh ấy,” Sophie nói. Rồi cô quay sang Francesca với một vẻ mặt dò xét. “Tất nhiên là trừ phi em không như vậy.” “Không, tất nhiên là em có chứ,” Francesca nói và thở dài. Sophie nói đúng. Sophie luôn luôn đúng khi nói đến chuyện phép tắc. Cô nên sang và chào Michael. Anh xứng đáng được chào mừng một cách chính thức và công khai tại London, dù cho việc đó có lố bịch đi nữa, vì cô đã bỏ cả tuần qua chăm sóc anh vượt qua những cơn sốt rét. Cô chỉ không muốn phải chen lấn để vượt qua đám đông người hâm mộ của anh. Cô từng luôn thấy danh tiếng của Michael thật thú vị. Có thể bởi vì cô cảm thấy hoàn toàn xa cách khỏi những cái đó, thậm chí là đứng cao hơn nó. Đó từng là chuyện đùa cợt riêng của ba bọn họ—cô, John, và Michael. Anh ấy chưa bao giờ nghiêm túc với bất kỳ phụ nữ nào, và thế nên cô cũng chẳng cần. Nhưng giờ cô không còn nhìn anh từ cái vì trị thoải mái, an toàn của một quý bà có chồng và hạnh phúc nữa. Và Michael không chỉ còn là Tay chơi vui vẻ, một tay chẳng được việc gì, người chỉ duy trì vị trí của mình nhờ sự hóm hỉnh và hấp dẫn. Anh là một bá tước, và cô là một bà góa, và cô bỗng cảm thấy thật nhỏ bé và bất lực. Đó không phải là lỗi của anh, đương nhiên. Cô biết vậy, cũng như cô biết... ừm, cũng như cô biết rằng anh sẽ là một người chồng tệ hại, một ngày nào đó. Nhưng không hiểu sao cô không thể ngăn sự bực bội của mình, nếu không phải là với anh thì cũng là với bầy phụ nữ cười rinh rích xung quanh anh. “Francesca?” Sophie hỏi. “Em có muốn một người bọn chị đi với em không?” “Gì cơ? Không. Không, tất nhiên là không.” Francesca thẳng người dậy, xấu hổ vì bị các chị bắt gặp cô đang mơ màng. “Em có thể lo chuyện Michael,” cô nói chắc chắn. Cô bước hai bước về phía anh, rồi quay về phía Kate, Sophie, và Eloise. “Sau khi em lo xong chuyện mình đã,” cô nói. Và với câu đó, cô quay người để tiến về phía phòng vệ sinh của quý bà. Nếu cô sắp phải mỉm cười và tỏ ra lịch sự giữa đám phụ nữ ngớ ngẩn của Michael, cô sẽ cần làm thế mà không phải cảm thấy muốn nhảy tưng tưng trên hết chân này sang chân kia. Nhưng khi cô vừa đi, cô nghe tiếng thì thầm khẽ của Eloise, “Nhát gan.” Francesca phải cần tất cả sự kiên cường của mình để không quay lại và xuyên thủng chị cô bằng một câu trả đũa thô bạo. Ừm, cái đó, và cả thực tế là cô sợ rằng Eloise đã đúng. Và thật khủng khiếp khi nghĩ rằng cô đã trở thành một kẻ nhát gan vì Michael, chứ không phải ai khác.