Những nhà chức trách đến từ Fort Worth mà Jacob đã nói sẽ đến gặp họ tại trại của Reed xuất hiện ngay thời điểm tất cả đám tội phạm đã bị trói. Họ đồng ý dẫn những gã đó về Fort Worth trong khi Sarah đeo theo Sam và Jacob cho đến khi cả hai đồng ý để cho cô băng bó vết thương. “Cả hai anh đều là những người đàn ông mạnh mẽ nhưng chắc chắn cả hai sẽ phải có lúc rên rỉ khi thời điểm đó đến”. Cô tiếp tục than phiền. Sam không bỏ lỡ cách mà anh chàng cảnh sát trẻ ngắm nhìn Sarah trong khi cô tựa người lại gần và làm sạch vết thương trên mặt của anh ta. Anh không thể khiển trách việc anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cô, có quỷ mới biết, anh đã ở bên cô trong hai tuần nhưng đôi khi vẻ đẹp của cô vẫn tóm lấy hơi thở của anh và khiến cả người anh cảm thấy râm ran khó chịu. Khi Sarah đi đến dòng suối để rửa tay, Jacob nhìn anh. “Mày biết mà, mày không xứng với cô ấy”. “Chúng ta đã thảo luận về vấn đề này rồi”. “Tao biết, nhưng có thể mỗi khi tao gặp mày tao sẽ phải nhắc lại để mày không quên điều đó”. Jacob do dự khi anh ta cố mỉm cười. Cuối cùng thì môi của anh ta đã ngừng chảy máu nhưng nó bị sưng lên gấp hai lần bình thường. “Tao không thể quên điều đó”. Ánh mắt của Sam vẫn hướng về phía Sara, thậm chí khi anh đang nói. “Khi tao kết hôn với cô ấy, nó đơn giản chỉ là đưa cô ấy thoát khỏi tù, nhưng bây giờ...” “Nhưng bây giờ mày không biết làm sao có thể sống mà thiếu cô ấy”. Jacob hoàn thành nốt câu nói của Sam. “Đại loại giống như thế”, Sam trả lời. “Nhưng tao không thể kéo dài nó mãi. Thậm chí tao có cố thử cùng Sarah sống bình yên, nhưng luôn có những kẻ giống như Reed tìm kiếm tao. Tao có một căn nhà cách đây không xa, tao sẽ đưa cô ấy đến đó. Cô ấy sẽ có tất cả mọi thứ cô ấy muốn và thỉnh thoảng tao sẽ ghé về để thăm cô ấy”. “Cô ấy sẽ ghét điều đó”, Jacob nói. Sam cau mày. “Vậy mày nghĩ tao phải để cô ấy ra đi và tìm một gã nông dân nào đó tốt bụng kết hôn hay sao? Tao không biết tao có thể làm được điều đó hay không”. “Dù sao mọi chuyện cũng đã quá trễ rồi”. Jacob đứng thẳng dậy. “Cô ấy đã quyết định mày chính là người đàn ông của cô ấy. Có quỷ mới rõ tại sao tao biết điều đó. Thậm chí hết phân nửa thời gian hai người ở bên nhau mày cũng không đối xử tốt với cô ấy và cả cái cách mày tỏ ra cáu kỉnh với cô ấy, cô ấy đáng lẽ nên bắn chết mày chứ không phải sợi dây thừng đó”. “Tạ ơn trời. Nếu cô ấy bắn trượt thì cả tao với mày đã đi tông rồi”. “Tao biết”. Jacob thì thầm. “Tất cả những gì tao có thể nghĩ khi tao bị trói đó chính là mày phải sống sót vì Sarah”. “Mày đang nói bóng gió gì đó?” Sam quan sát anh chàng trẻ này một cách tỉ mỉ. “Mày nghĩ tao sẽ bỏ trốn sao?” “Mày không thể”, Jacob trả lời. “Những huyền thoại có thể chết nhưng họ không bao giờ chạy trốn. Mọi người không để họ làm như thế”. Sarah quay trở lại và cuộc đối thoại chấm dứt. Sam ngã lưng xuống tấm chăn ngủ của anh và thử tìm ra câu trả lời, nhưng không có bất cứ thứ gì xuất hiện. Tất cả đều đã quá mệt để ăn tối. Jacob nằm phía đối diện cách chỗ của Sam và Sarah. Anh ta quay lưng lại và chìm vào giấc ngủ trong vòng vài phút với tiếng gáy đều đều. Sarah cười khúc khích bên cạnh Sam. “Jacob có thể gặp rắc rối trong việc tìm kiếm một cô vợ nếu như cô ấy biết được anh ta gáy trong khi ngủ”. Sam kéo chăn và đắp qua vai cô. “Những người đàn ông giống như anh ta tốt hơn nên sống độc thân”. Cô quay người đối mặt với Sam. “Những người đàn ông giống như anh ta? Anh cũng giống như anh ta mà”. “Đúng thế”, Sam trả lời. Cô yên lặng trong một lúc sau đó thì thầm. “Sam, anh hối hận vì đã kết hôn với em sao?” Anh kéo cô lại gần. “Không. Thế còn em?” “Không, Sam. Em không hề hối hận. Em là người một người may mắn vì đã tìm thấy anh”. Sam suy nghĩ về những gì gã cảnh sát trẻ đó đã nói về cách anh quát Sarah và hành động một cách quá tầm thường. Nhìn lại, anh có thể nhớ những lời anh nói ra mang vẻ tức giận nhiều hơn những gì anh suy nghĩ trong đầu. Nhưng dường như việc anh quát lên chẳng ảnh hưởng nhiều đến cô. Cô vẫn cứ làm bất kỳ điều gì cô muốn. “Em biết không, Sarah, cảnh sát trưởng Riley có thể thu xếp để em có được cuộc sống tốt và không còn bất cứ lý do gì khiến em phải kết hôn với anh nữa”. Cô đặt tay mình lên vết thương của anh. “Em đã kết hôn với anh. Được rồi, bây giờ thì đi ngủ thôi. Cuối cùng vào ngày mai chúng ta đã có thể về nhà của chúng ta rồi”. Ngôi nhà của chúng ta, Sam nghĩ. Anh đã bắt đầu cho rằng nó là của cô. Nó là tất cả những gì anh có thể đem lại cho cô, một nơi an toàn, một nơi cô có thể gọi là nhà của mình. Có thể Jacob đã sai, có thể cô sẽ yêu nơi đó và bận tâm xem anh có ở bên cạnh cô hay không. Nhưng khi bình minh đến cũng bắt đầu ngày kinh hoàng của anh. Anh sẽ để cô ở lại nơi đó và cưỡi ngựa rời đi. Bởi nếu anh không làm thế cô sẽ không bao giờ được an toàn. Jacob chào tạm biệt họ khi đến ngã rẽ. Anh ta có kế hoạch đến Denton và đón chuyến tàu lửa đi về phương bắc. Anh ta hứa sẽ đánh điện tín cho Sam ngay khi anh ta biết được Zeb Whitaker đã bị nhốt trong tù. Sam để Sarah tin rằng cô không có gì phải lo lắng, nhưng cả anh và Jacob đều biết rõ những tin đồn nơi quầy rượu hoàn toàn không đáng tin. Khi họ chia tay Jacob, Sam giật dây cương và đột nhiên vội vã đưa Sarah về nhà của anh. Sarah đuổi theo anh và cả hai phi ngựa theo hướng tây bắc. Khi họ lên đến ngọn đồi cuối cùng, Sam nhìn thấy ống khói ẩn hiện nơi đường chân trời, ánh trời chiều phủ bóng lên mái nhà kho. Mất một lúc trước khi Sam nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh thúc mạnh vào ngựa, phi nhanh về phía trước, kinh sợ với thứ anh biết mình sẽ nhìn thấy trước khi anh đến được đó. “Cái gì vậy?” Đó là tất cả những gì anh nghe thấy Sarah nói khi anh cưỡi ngựa bỏ lại cô. Anh phi ngựa đến đỉnh đồi và kéo cương dừng lại. Phía trước là thung lũng nơi anh đã xem như nhà của mình trong nhiều năm. Kho thóc, bãi quây súc vật, những hàng cây. Nhưng căn nhà, tất cả mọi thứ ngoại trừ ống khói, đã bị thay thế bằng những cột trụ đổ nát bị thiêu rụi. Trong một lúc, anh không có tâm trí để tin vào những gì anh đang nhìn thấy trước mắt. Căn nhà không lớn nhưng nó khá chắc chắn. Nó có thể chống chọi lại bất cứ cơn bão nào. Sarah đã bắt kịp anh nhưng anh không chú ý đến. Cô chạm vào tay anh nhưng anh đã kéo tay ra và phi ngựa xuống đồi. Một lần nữa cô tìm thấy anh đứng trước đống tro tàn lạnh lẽo của căn nhà, một mảnh giấy được giữ trong tay anh. “Có chuyện gì vậy?” Cô đứng cạnh đống đổ nát. Cô đứng chờ tại nơi đã từng là hàng hiên được anh xây dựng để làm nơi ngồi ngắm hoàng hôn. Sam ngước lên nhìn cô, ước rằng mình có thể chưa bao giờ nhớ về nó. Nhưng bây giờ mọi thứ đã quá trễ. “Một người đã để lại mảnh giấy này cho anh. Ông ta nói rằng nhà bị bốc cháy. Những người dân trong thị trấn tình cờ nghe lén một nhóm thanh niên man rợ khoe khoang về việc nhìn thấy nó bốc cháy”. Sam liếc xuống nhìn vào mảnh giấy anh đã kéo ra từ cái cọc phía bên trái. “Ông ta nói rằng ông ta không chắc có phải chúng nhắm vào anh hay chúng chỉ muốn làm một thứ gì đó nguy hiểm và biết được ngôi nhà này không có người ở”. Sam đưa mảnh giấy cho cô. “Ở đây anh cũng lấy tên là Mr.Garrett sao?” Sam hít một hơi thật sâu, ghét những mùi đang lắp đầy phổi của anh. “Sarah, Garrett là tên thật của anh. Anh dùng tên Gatlin chỉ bởi vì nó nghe có vẻ mạnh mẽ như khẩu súng. Anh mua nơi này dưới tên thật của anh, anh nghĩ rằng sẽ không có ai biết được anh sống ở đây”. “Anh không biết họ đã tìm ra”. “Anh nghĩ họ không biết đâu”. Sam đá vào thứ mà trước kia đã là một cái ghế. “Chúng ta sẽ cưỡi ngựa vào thị trấn hỏi chuyện người thư ký có tên Willoby. Có thể ông ta sẽ nói cho chúng ta biết thêm gì đó”. “Em sẽ ở lại đây”, cô nói như thể không muốn thảo luận gì thêm nữa. “Em không thể ở lại đây”, anh trả lời. “Ở đây không còn gì cả”. Đôi mắt mang màu xanh nhạt của Sarah nhìn thẳng vào anh. “Đây là nhà của em. Em sẽ ở đây khi anh quay trở lại”. Dù sao Sam cũng cần thời gian để bình tĩnh lại vì thế anh không tranh cãi với cô. Nếu như cô muốn ở lại đây và gào khóc vì mất đi ngôi nhà của mình, anh nghĩ rằng cô có quyền làm thế. Anh cưỡi ngựa vào thị trấn cố suy xét xem chuyện gì đã xảy ra. Trước khi anh cưỡi ngựa đến dãy nhà, anh đút súng vào bao đựng, đặt nó lên trên quả táo yên ngựa (Phần tròn của yên ngựa nhô lên ở phía trước) và dùng áo khoác phủ lên nó. Trước sự ngạc nhiên của anh, cảnh sát trưởng dường như vừa quan tâm vừa buồn bã về mất mát của anh, nhưng ông ta chỉ biết được chút ít thông tin về chuyện này. Ông ta nghĩ những tên nhóc đó chỉ đi ngang qua, trở về nhà từ chuyến buôn gia súc. Sam có cảm giác rằng bất cứ kẻ nào đốt nhà của anh biết chúng sẽ khiến ai tức điên lên. Chủ hiệu buôn dường như quan tâm đến vấn đề của Sam. Ông ta thậm chí còn đề nghị sẽ để lại gỗ làm nhà với giá hợp lý nếu như anh có kế hoạch xây dựng lại. Quầy rượu của thị trấn bao gồm một phòng nhỏ phía sau cửa hiệu. Khi Sam đi ngang qua để xem xét đống gỗ làm nhà, có vài người đàn ông tham gia thảo luận rằng tên tội phạm đã đốt nhà đang ở một nơi ngồi tự mãn vì thành tích của nó. Họ hỏi han về vết thương trên mặt của Sam và anh giải thích rằng mấy ngày trước mình bị ngã ngựa. Những người dân trong thị trấn xem nó là một lý do hợp lý, họ không biết rằng một huyền thoại như Sam Gatlin chưa bao giờ ngã ngựa. Khi Sam đề cập đến việc anh phải quay trở về với vợ, về với mái ấm của mình. Một người đàn ông lớn tuổi thậm chí đã vỗ nhẹ vai anh và nói nếu có thời gian hãy dẫn cô vợ nhỏ bé đến đây chơi. Vợ của chủ tiệm cứ khăng khăng gói thức ăn cho họ và thậm chí còn nói rằng nếu hai vợ chồng anh thích, cả hai hoàn toàn chào đón đến nhà họ dùng bữa. Bà ta nói dù thế nào đi nữa họ cũng là hàng xóm với nhau. Sam rời khỏi nơi đó trong sự hoang mang bối rối. Trong thị trấn này anh đã từng chẳng hơn gì một cái bóng lờn vờn trên những con đường. Thỉnh thoảng dừng lại mua những thứ anh cần khi anh muốn sửa một thứ gì đó. Anh chưa bao giờ có thời gian để nói chuyện với họ, chỉ đơn thuần nói lời xin chào. Nhưng tất cả dường như đều biết anh. Một phần nào đó trong anh ước rằng mình có thể bước chân vào cuộc sống này và trở thành một người trong số họ. Chỉ có một điều, họ sẽ có phản ứng như thế nào nếu như họ phát hiện ra anh thực sự là ai? Toàn bộ suy nghĩ của anh đều dành cho Sarah và anh đã khiến cô thất vọng như thế nào. Anh đã hứa cho cô một căn nhà, một nơi cô sẽ được an toàn. Lúc này đây anh không dám chắc mình có thể cho cô một thứ nào khác hay không. Anh có tiền để xây dựng lại nhưng tại sao chứ? Một ngày nào đó sẽ có kẻ lại đốt nó một lần nữa. Giấc mơ có thể chỉ mãi là giấc mơ. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh sáng phát ra từ nơi ở của anh khi anh cưỡi ngựa đến cua rẽ. Sarah đã treo những cái đèn xách lên những cái sào nơi hiên nhà. Một vài ngọn đèn khác đang sáng rực rỡ phía gác mái của kho thóc. Anh trèo xuống ngựa và đứng ngay phía trước căn nhà. Vì một lý do nào đó, trong thời gian anh đi vào thị trấn, cô đã quét sạch những tro tàn nơi hàng hiên và dọc con đường dẫn đến lò sưởi. “Chào mừng anh đã trở về nhà”, cô nói khi cô bước ra khỏi bóng tối giữa hai dãy nhà. Cô đã thay váy và chải tóc lại gọn gàng. “Nó chẳng giống một căn nhà chút nào”, Sam trả lời khi anh đưa túi thức ăn cho cô. “Nhưng ít nhất chúng ta có thứ gì đó để ăn”. Anh ngạc nhiên khi anh không hề nhìn thấy sự thất vọng mà anh đã nghĩ nó sẽ xuất hiện trong mắt của cô. Cô trông có vẻ mệt và một vệt bẩn chạy ngang qua mặt của cô, nhưng cô không có vẻ gì giống như một người phụ nữ vừa phải chôn vùi giấc mơ của mình. Họ thinh lặng cùng nhau đi đến kho thóc. Trong khi anh đưa ngựa của mình và của cô vào bãi quây súc vật, cô bày những thức ăn đã mang về lên cái bàn cô đã làm từ những tấm ván lớn mà cô có thể đã tìm thấy trong phòng cất đồ ở kho thóc. Anh thực sự phải khen ngợi cô: cô không hề lãng phí thời gian để khóc lóc vì những mất mát của mình. Cô đã làm việc tất bật trong khi anh rời đi. Một góc bên trong kho thóc có thể dùng để ở được, với những cái ghế dài thô nhám và chăn ngủ của họ được trải trên đống cỏ khô. Không suy nghĩ về nó nữa, anh đưa tay lên và lau đi vết bẩn trên mặt của cô. Cô nép vào người anh, đưa mặt tựa vào áo sơ mi của anh, vòng cánh tay quanh eo anh. Khi cô ngước mặt lên nhìn anh, anh biết điều cô muốn là gì. Anh đã nói với cô rằng cô không cần phải yêu cầu, cô chỉ cần nép vào người anh là anh sẽ hiểu điều cô muốn. Với sự nhức nhối sâu bên trong, anh cúi đầu xuống và chạm môi mình vào môi cô. Nụ hôn thật dịu dàng, lắp đầy tất cả những khao khát. Khi cô chấm dứt nụ hôn, cô thì thầm. “Bữa tối đã sẵn sàng rồi đó anh”. Anh không thể làm gì khác ngoài việc mỉm cười, cho dù một phần trong anh chỉ muốn hét lên thật lớn. Cô nói những lời đó giống như cô đã làm việc này không biết bao nhiêu lần. Họ ăn tối cùng nhau trong khi anh cố tìm ra điều gì để nói với cô. “Em sẽ phải cảm ơn vợ của chủ tiệm vì đã gửi thức ăn cho chúng ta. Bà ấy không phải là một đầu bếp giỏi nhưng bà ấy thật sự rất tốt bụng”. Sarah dường như không để ý anh không hề nói một lời nào. “Em để ý thấy có mấy cây táo bên cạnh ao nước. Mùa thu tới em sẽ dùng chúng để làm món mứt táo. Nó không tốn nhiều tiền, chỉ cần mua đường và những cái lọ để đựng mứt. Có thể em sẽ đến cửa hàng để mua chúng”. Anh đi đến cửa sổ gác xép và ngắm nhìn ánh trăng lan tỏa trên vùng đất của anh. “Anh đã nói trong ao có cá. Nếu như không có ai đã câu chúng thì chúng ta có thể bắt chúng và đi săn quanh đây”. “Ngừng lại đi, Sarah”, cuối cùng anh nói. “Cả hai chúng ta đều biết anh đã khiến em phải thất vọng. Chúng ta đều biết cả hai ta không thể sống ở đây”. “Dĩ nhiên là chúng ta có thể, Sam”. Cô vặn đèn nhỏ lại, chỉ còn ánh sáng lờ mờ nơi đây. “Chúng ta có thể sống trong kho thóc này cho đến khi chúng ta xây xong nhà. Em nghĩ mình có thể dùng lò sưởi để làm nơi nấu ăn. Những con ngựa cũng cần phải được cho ăn”. Anh có thể nghe thấy tiếng cô đang chuẩn bị nơi ngủ như thể họ có một căn phòng ngủ hay một cái giường thực sự. Đã bao nhiêu đêm rồi chứ? Anh tự hỏi bản thân. Đã bao nhiêu đêm cô phải nằm trên nền đất kể từ khi họ kết hôn với nhau và đã bao nhiêu lần anh nói sẽ dành cho cô một nơi để cô có thể gọi là nhà của mình? Một căn nhà không khác gì đống tro tàn. Có thể những thằng nhóc đó chỉ đùa thôi, nhưng Sam luôn tự hỏi rằng đó có phải là một trong những tên tội phạm anh đã tống vào tù hay giết chết người thân của chúng đang cố gắng trả thù anh hay không? “Anh sẽ thấy, không bao lâu nữa em sẽ có thể trồng một khu vườn”. Sarah kéo anh ra khỏi những suy nghĩ đó. “Em thực sư rất giỏi trong việc đó, Sam. Em sẽ tìm thấy những thảo mộc mà Bà Vee đã từng dùng và trồng chúng trong những cái bục nhỏ nơi cửa sổ để em có thể canh chừng chúng và hái chúng khi tới thời điểm”. Anh liếc nhìn qua vai, biết rằng anh phải làm cho cô hiểu. Sẽ chẳng có tương lai nào dành cho chúng. Cô nên sáng suốt chấp nhận lời đề nghị của cảnh sát trưởng Riley. Ông ấy đã nói cô có thể không cần phải kết hôn nếu như họ tìm ra cô không phải là một tên giết người. Quang cảnh phía trước mặt khiến anh quên hết những gì anh định nói. Sarah đứng đó trong ánh trăng và hoàn toàn khỏa thân. Anh từ từ quay người lại và ghen tị với những ánh trăng khi chúng chiếu qua vai anh và vuốt ve cơ thể cô. Mái tóc cô buông xuống tới tận eo, lấp lánh ánh bạc. Anh luôn nghĩ cô là một người nhỏ bé, nhưng bây giờ anh nhận ra cô thật sự hoàn hảo. Khuôn ngực vun cao và tròn đầy tuyệt vời như anh biết chúng sẽ như thế. Eo của cô nhỏ và hông đầy đặn. Anh ngừng lại và quay mặt đi. “Sarah, em nghĩ mình đang làm gì vậy?” “Em chuẩn bị đi ngủ”, cô trả lời. “Giống như những gì anh đã nói với em”, cô nói thêm. Sam cảm thấy như thể anh sẽ trở nên đói khát nếu như không quay lại để nhìn cô. Nhưng giờ phút này vẻ đẹp phía trước anh chỉ khiến các giác quan của anh run sợ. “Anh chưa bao giờ nói em phải cởi đồ ra cả”. Sarah mỉm cười và tiến một bước về phía anh. “Có, anh đã nói. Anh đã nói khi nào em sẵn sàng trở thành vợ của anh hơn là một cái tên, em sẽ đến với anh mà không có bất cứ quần áo nào che phủ”. “Nhưng, Sarah. Anh đã hứa với em”. “Em biết. Và bây giờ em đã sẵn sàng”. Anh mỉm cười. “Ý của anh chính là anh đã hứa cho em một căn nhà, một nơi để em có thể an toàn khi sống ở đó”. Cô đứng cách anh chỉ vài in-sơ. Anh có thể ngửi thấy mùi hương kim ngân trong không khí. “Hãy làm tình với em”, cô thì thầm khi cô rút ngắn khoảng cách giữa họ. Sam để tay mình trượt khắp cơ thể cô khi anh cúi xuống và bắt gặp nụ hôn của cô. Tất cả sự sáng suốt tan biến khi đầu óc của anh lắp đầy hình ảnh của Sarah. Miệng cô trở nên đói khát và cơ thể cô thật sự ấm áp. Cô cởi đồ của anh và anh để cho cô làm điều đó. Anh muốn cảm nhận làn da của cô trên làn da của anh một cách khăng khít. Anh cởi bỏ thắt lưng đựng súng và để nó rơi xuống sàn khi anh bồng cô lên và hướng về đống chăn ngủ. Anh đặt cô nằm trên những tấm chăn và nhìn cô duỗi thẳng người khi cô mỉm cười với anh. Trong một lúc anh không dám chạm vào cô. Sự tuyệt diệu này làm sao có thể là thực chứ? Hai bàn tay nhỏ bé của cô di chuyển lên trên và cởi áo sơ mi của anh ra. Khi những ngón tay của cô lướt ngang qua tim anh, anh đã để mất mình trong đó. Từ từ cúi người xuống, anh để ngực mình ấn nhẹ nhàng vào ngực của cô. Cô di chuyển để hưởng ứng lại, khiến máu huyết anh sôi sục cả lên. Anh tự nhắc mình anh phải từ từ. Tiến hành một cách chậm rãi. Nhưng cơ thể của cô thật ấm áp kèm theo nhu cầu cấp thiết khi cô khẩn xin anh hãy chạm vào cô. Anh muốn làm tình với cô với sự quan tâm nhiều nhất nhưng cô đã mở rộng chân và anh không thể nào khước từ. Anh di chuyển vào trong cô khi anh ấn nhẹ cô xuống chiếc giường làm bằng cỏ khô. Cô hôn anh, kéo anh vào vòng tay của cô. Những sự trói buộc mỏng manh mà anh không thể nào cắt đứt được. Sam thúc sâu vào trong cô và một thiên đường không hề cảnh báo trước bùng nổ khi anh lao vào biển cả của sự đam mê. Khi anh đổ sụp xuống, anh cố gắng ngã về phía bên cạnh để không đè phải cô. Anh thở ra, cả người run rẩy, mồ hôi đầy người và cô điềm tĩnh ngắm nhìn anh. Sam vùi đầu vào tóc của cô. Anh không biết mình có phải là một người tình tuyệt vời hay không? Anh nghĩ đến việc nói lời xin lỗi với cô. Anh chỉ nghĩ đến bản thân mà quên mất cảm nhận của cô, nhưng anh nhớ rằng cô đã từng nói với anh người chồng đầu tiên chỉ sử dụng cô như một món đồ tiện ích, nhưng sau đó anh ta luôn nói xin lỗi với cô. “Sam?” “Sao, vợ yêu?” anh trả lời. “Đó là tất cả sao anh?”