“Sarah!” Sam hét lên khi viên đạn đầu tiên chạm vào sàn nhà dơ dáy phía bên trái của anh. “Đặt cây súng đó xuống!” Phát thứ hai chỉ cách chân phải của anh hai mét. “Dừng ra lệnh cho em đi!” Cô nhấc khẩu súng bằng cả hai tay. “Em không còn là cô gái hay hoảng sợ mà anh đã kết hôn đâu. Em sẽ không để mình bị ép buộc làm bất cứ điều gì, cho dù đó là bởi người đàn ông mà em yêu”. Phát thứ ba bắn ngay một nơi nào đó trên bức tường kho thóc phía sau Sam, nhưng anh thề nó đã sượt ngang qua tai của anh. “Nếu như em yêu anh, tại sao em lại cố giết chết anh chứ?” Anh bước một bước về phía cô. Cô đung đưa nòng súng. “Em có thể yêu những hồi ức về anh”. Tiếng sấm vang vọng khắp kho thóc, làm rung rinh những bức tường mỏng manh. Cơn bão đột ngột ùa về. Sam liếc nhìn về phía cánh cửa khi có một con ngựa xuyên qua màn mưa và lao ngay vào kho thóc. Người trên ngựa giật lấy dây cương và con ngựa xoay một vòng, hất nước ra mọi hướng. Trước khi con ngựa đứng yên, người ngồi trên ngựa đã nhảy khỏi yên và lôi súng ra. “Jacob?” Sarah nói thì thầm đầy hoảng sợ. “Tôi ở đây, Sarah!” anh ta la lên. “Hắn ta sẽ không làm tổn hại đến cô đâu. Tôi có thể nghe tiếng la của cô xuyên qua màn mưa”. “Dalton!” Sam từ từ nhấc cả hai tay lên. “Đứng ngoài chuyện này đi”. Jacob phất lờ câu nói đó khi anh ta tiến lại gần hơn. “Có lần tao đã nói với mày rồi, Sam. Tao sẽ không để cho mày làm tổn hại đến cô ấy, thậm chí cô ấy có là vợ của mày”. “Dalton, tao luôn biết não mày chứa đầy bùn mà!” Sam quát lên. “Tao không làm cô ấy bị thương. Cô ấy đang bắn tao”. Anh chàng cảnh sát trẻ trông có vẻ bối rối khi anh ta liếc nhìn Sarah rồi đến Sam. Khi anh ta nhìn chằm chằm vào Sam, anh ta hạ thấp giọng. “Mày đã làm gì khiến cô ấy nổi điên lên như thế?” Đột nhiên tất cả đều là tội lỗi của Sam. Vợ anh đã lạnh lùng chĩa thẳng súng mà bắn anh và đó chính là kiệt tác do anh tạo ra. “Mày nghĩ tao làm cái gì chứ?” Sam hướng sự tức giận của anh về phía Jacob. “Hơn nữa, nó không phải là việc của mày”. “Vậy mày tính đứng đó và để cô ấy bắn chết mày sao?” Jacob đút súng vào bao và khoanh hai tay lại. “Và mày vẫn còn can đảm để nói đầu tao chứa đầy bùn đó”. “Cô ấy sẽ không giết tao. Tao chẳng gặp nguy hiểm gì cả. Tao vẫn đang đứng ngay trước mặt cô ấy đây nè”. Jacob lắc đầu và quay người về phía Sarah. “Nào, Sarah, cô không thể giết chết hắn ta cho dù hắn ta có là một người chồng tồi tệ như thế nào”. Khẩu súng của Sarah hướng về phía Jacob và không giống như Sam, anh ta đang đứng trước rắc rối. “Hãy cân nhắc cẩn thận cách mà anh nói về chồng tôi, Jacob. Tôi có thể bắn anh ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không yêu anh ấy”. Sam cười lớn lên. Anh chàng cảnh sát trông có vẻ bối rối. Anh ta bắt đầu hiểu rõ rắc rối anh ta vừa bước vào. “Nào, Sarah, tình yêu của anh”, Sam thử lại lần nữa. “Đừng có gọi em là “Sarah, tình yêu của anh”, Sam Gatlin. Anh có hiểu những từ anh nói hay không?” “Dĩ nhiên là anh hiểu nó. Anh chưa bao giờ nói rằng anh không hiểu nó cả”. “Bỏ súng xuống đi, Sarah. Từ từ đặt nó xuống nào”, anh chàng cảnh sát cỗ vũ, nhưng chẳng có ai thèm lắng nghe anh ta. “Và anh có thể ngừng điều khiển em đi. Sam, em thề rằng anh hành động như thể anh chưa bao giờ ở bên một người phụ nữ trò chuyện đủ lâu”. “Đúng đó”, Jacob nói một cách bình tĩnh, bước một bước về phía Sarah. “Tiến lên và bắn hắn ta đi, Sarah. Tôi chắc chắn bất kể hắn ta đã làm điều gì, hắn xứng đáng nhận lấy cái chết”. “Câm miệng mày lại, Dalton!” Sam quát lên. “Mày giúp tao cái kiểu gì vậy hả?” “À, tao không biết nữa”. Jacob tự bào chữa cho mình. “Trước đây tao chưa bao giờ tình cờ gặp một tên săn tiền thưởng cùng với một cô vợ đã tự thú mình là kẻ sát nhân. Tất cả những gì tao biết là cả hai người làm điều này mỗi tối giống như tiếng gọi yêu thương. Phân nửa số người ở tiểu bang này dường như đang cố giết chết mày, còn hai người thì đứng ở đây nã súng vào nhau”. Anh ta bước một bước nữa về phía Sarah. “Đứng yên ở đó đi, Jacob”, Sarah ra lệnh. “Tôi không muốn phải chôn cất cả anh nữa đâu”. “Cô ấy sẽ không giết chết mày đâu”, Sam nói. “Cô ấy đã nổ ba phát và tao vẫn còn đứng đây nè”. Sarah hướng sự chú ý trở lại với Sam, phất lờ Jacob khi anh ta bước thêm một bước nữa. “Ngừng nói xấu em đi, Sam”. Cô nâng khẩu súng lên và bắn một phát nữa. Sợi dây thừng treo phía trên đầu anh đang đung đưa vì phát đạn. Trước khi Sam có phản ứng gì, cô bắn tiếp hai phát nữa, giữ cho sợi dây tiếp tục đung đưa. Cả hai người đàn ông tê liệt khi nhìn thấy sợi dây trở lại vị trí cũ. “Nếu như em muốn anh chết, em chỉ cần bắn một phát thôi”. Sarah trượt khẩu súng trở lại bao. “Còn hôm ở trong rừng là sao?” Sam di chuyển về phía cô. “Tại sao em lại làm ra vẻ em không biết bắn súng chứ?” “Em thích bài học đó”. Cô cười toe toét khi anh nhấc cô lên và hôn cô. “Tao thích nhìn thấy cô ấy bắn mày hơn”. Jacob kéo nón ra. “Vậy mới giống người phụ nữ của mày”. Sam phá vỡ nụ hôn, nhưng không hề buông Sarah ra. “Lần tới khi tao và vợ tao tranh luận với nhau, cảm phiền mày đứng ngoài cuộc”. “Không có vấn đề gì. Mày cứ gửi điện báo cho tao, tao bảo đảm tao không ở cùng một thành phố với mày đâu”. Sarah đẩy vào ngực của Sam, và anh miễn cưỡng thả cô xuống. “Cám ơn anh đã đến giúp tôi, Jacob. Anh thật tử tế. Nhưng nếu tôi không học bắn súng từ nhỏ thì tôi và người phụ nữ già sống cùng sẽ chết đói”. “Em sẽ không ôm hắn ta nữa đó chứ, Sarah?” Sam hỏi. “Bởi vì nếu em làm thế, anh thề anh sẽ phải hạ gục hắn ta vài lần nữa đó”. Sarah đưa tay về phía Jacob. “Cám ơn anh”, cô nói. “Anh đã ăn tối chưa? Tôi có thể pha cà phê để anh làm ấm cơ thể”. “Chúng ta sẽ cần nó đấy”, Jacob nhìn chằm chằm vào Sam. “Tôi mang tin tức đến cho hai người”. Trong một tiếng đồng hồ tiếp theo Jacob nói cho họ nghe về những rắc rối mà Reed và đám đồng bọn của hắn đã gây ra tại Fort Worth. Dường như cảnh sát trưởng đã cố đá hắn ra khỏi thị trấn, và tên tội phạm đó đã cố gây ra càng nhiều rắc rối càng tốt. Ba gã đã chết trong cuộc đấu súng, và cảnh sát trưởng đã nói rằng có một người phụ nữ xác nhận chính Reed gây ra việc đó. “Tao đã cưỡi ngựa vòng quanh và chờ mày đến”. Jacob uống nốt chỗ cà phê của mình. “Chúng ta có thể bắt được Reed khi hắn ta không chờ đợi điều gì, hoặc không có quá nhiều người sẽ chết”. Sam đồng ý. Jacob hướng về phía Sarah, lúc này cô đã cuộn người dưới chăn và ngủ thiếp đi được vài phút. “Tao nghĩ mày nên đưa cô ấy đến một nơi nào đó thật an toàn”. “Tao đã thử rồi. Nhưng tao không thể giành chiến thắng trong cuộc tranh luận với người phụ nữ này. Tao thề với mày, tuy cô ấy có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng cô ấy cứng cỏi hơn tao với mày đấy”. Sam mỉm cười. “Và là một tay súng cừ khôi nữa”. “Chúng ta sẽ để cho cô ấy ở giữa chúng ta, nếu như rắc rối đến”, Jacob nói. “Cô ấy sẽ được an toàn”. Sam đồng ý. “Mày được chào đón chia sẻ lửa với bọn tao”. “Không, cảm ơn. Tao sẽ ngủ ở gác xép. Ở đó chắc chắn sẽ an toàn hơn, phòng trường hợp cô ấy thức dậy và bắt đầu cuộc tranh luận hồi nãy của hai người”.