What ta là nữ phụ
Chương 5
Sau khi cậu về nhà,cậu liền nhảy lên cái ghế Sofa mà tự nhiên ngủ. Các bạn hỏi tại sao bạn ấy ko lên phòng ngủ mà ngủ ở đây á hả? Lí do rất đơn giản thôi. Có đứa đéo nào mà ngủ đước với cái phòng màu hồng chói mắt đó ko ạ? (Trừ mấy đứa bánh bèo). Cậu ngủ say giấc nồng mà không biết anh Du đang nhìn cậu với con mắt kinh ngạc. Du anh không ngờ rằng một cô tiểu thư suốt ngày được cưng chiều. Ngủ trên đệm êm, ăn sung mặc sướng mà lại có thể ngủ được trên một chiếc ghế Sofa mà lại còn ngủ rất ngon nữa chứ. Coi kìa,coi kìa còn có nguyên một dòng suối nhỏ chảy trên đôi môi mọng nước kìa. Rồi cái tướng ngủ thì...một chân gác lên chỗ dựa của ghế sofa. Một chân thì để ở dưới ghế. Còn thêm mấy cái tiếng gáy như sư tử rống nữa chứ. Hình tượng của một cô tiểu thư quăng cmn đâu mất rồi. Giờ chỉ còn lại là một hình tượng thật là... E hèm,xinh đẹp thấy ớn. Du thầm nghĩ "Cái quái gì đây?". Mặt Du chảy xuống ba vạch hắc tuyến. Nhìn người con gái vẫn đang đấm chìm trong cái mộng đẹp của mình. Anh lấy hết hơi hét lên:
-DẬY ĐI!!!
Và bằng một cách nào đó,cậu liền giật mình tỉnh mộng. Chân lúng túng xiu qua xiu lại làm cậu ngã xuống đất một cái bịchthật to. Cậu kêu lên một tiếng:
-Á!
Rồi sau đó xoa xoa cái mông đáng thương của mình. Cậu trừng mắt tìm kiếm thủ phạm làm xâm hại đến giấc ngủ của cậu. Và đồng thời làm cho cái mông của cậu được về với đất mẹ. Bắt gặp được ánh mắt đầy sát khí của anh cậu giật mình. Da gà da vịt nổi lên không ngừng. Mặt xanh lét nhìn anh mà quên mất mục đích ban đầu. Miệng cậu lắp bắp nói:
-À...à... Du,anh...gọi tôi có chuyện gì không?
Du mắt đầy những tia khó hiểu nhìn cậu. Thường thì cậu hay gọi anh là Du ca ca lắm mà. Sao giờ đây cậu lại xưng với anh xa lạ thế? Mà thôi,bỏ qua chuyện đó,anh sát khí nhìn cậu nói:
-Sao cô lại ngủ trên sofa?
-Thích!- cậu rất ngây thơ nói,thầm nghĩ "Ơ hơ... Thằng này bị khùng à? Có zậy cũng hỏi"
-Nhưng cái sofa là của tôi!
-Ơ hớ... Vậy xin cho tui hỏi. Cái ghế sofa này anh mua ở đâu? Mấy giờ? Anh ngồi,ngủ,ăn uống,tắm,... Ở trên ghế này mấy năm mấy tháng? Cái ghế này nó có khắc tên anh à?- cậu sổ một tràn làm anh cứng họng nói:
-Cô...cô...
-Ê! Ai tên Cô ra cho thằng này gặp này!- cậu nói lớn,giọng bỡn cợt làm anh tức muốn nổ banh nhà lầu mà không được. Hồi trước anh nói gì cậu cũng nghe theo mà giờ thì... Cậu đã cãi lại,lại còn nói xỉa anh nữa chứ! Giờ mà nói thêm nữa chắc chỉ có đường chết. Anh đành phải ngậm đắng nuốt cay để coi,sau này anh sẽ trả thù như thế nào!!! Còn cậu thấy người kia im miệng,mặt đỏ bừng vì tức giận. Thì cậu cười hả hê trong đầu nghĩ "Ai biểu đọng đến bổn thiếu gia ta. Giờ thì nghẹn ứ họng rồi nha con! Hahahaha!!!" Sau đó cậu vui vẻ về phòng với nụ cười max tự sướng. Để lại người kia đang hậm hực trút giận vào cái điều khiển TV. (Cái điều khiển:Em đã làm gì nên tội huhu!).
Truyện khác cùng thể loại
409 chương
18 chương
72 chương
61 chương