Chương 10: Cắm huyệt dâm của em rồi lại cắm cúc hoa. Edit: Người yêu Trư Bát Giới   "A..." Chu Dao không dám tin che miệng, ngạc nhiên vì gã lưu manh lại đột ngột thổ lộ. Lời thổ lộ cũng cực kỳ giống tính cách của anh, thô bạo, ngông cuồng thẳng thắn.      Trong lòng cô rung động, trái tim nảy bình bịch, giống như từng đóa hoa nổ tung. Cô không đồng ý gặp mặt kẻ lưu manh này, nhưng cái miệng đầy lời thô tục của anh lại nói thích cô.   "Trả lời anh đây đi!"    Trong lòng Trình Nghị hơi căng thẳng, mẹ nó một thằng đàn ông như anh lần đầu tiên thổ lộ với người khác đấy.   "Em, suy nghĩ một chút được không?"   Cuối cùng Chu Dao vẫn thỏa hiệp, nói không động tâm là giả, sự kiên trì không gặp mặt cũng bị lời thổ lộ của anh đánh tan rất nhiều.    Lần trò chuyện này tan rã trong không vui, Trình Nghị tự xét lại, cảm thấy mình quá mức vội vàng. Anh cũng không ngờ con bướm nhỏ nhát gan sẽ kiên quyết cự tuyệt như vậy, không lưu lại đường sống nào.   Nhưng Trình Nghị anh là ai chứ, thời niên thiếu dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, xây dựng cho mình một công ty lớn, ở thành phố H tuy rằng không phải ai cũng biết nhưng tiếng tăm vang xa, có thể tưởng tượng được thủ đoạn của anh lợi hại thế nào.   Cũng may cuối cùng không thèm đếm xỉa thổ lộ mới khiến cô buông lỏng, Trình Nghị nhớ lại, bản thân cũng cảm thấy xấu hổ phát nghẹn.   Nhưng ai bảo anh mẹ nó đã chấm con bướm xinh này chứ!   Mấy ngày nay Chu Dao đều bị lời thổ lộ đột ngột của người đàn ông làm cho tinh thần không yên, đã liên tục vài ngày không dám lên mạng, trốn tránh không muốn đối mặt với  tư thế hùng hổ dọa người của anh.   Vừa đúng dịp sinh nhật bà nội Chu, trước đó Chu Dao đã tính toán trở về mấy ngày, cũng không lên mạng nói với Trình Nghị một tiếng đã về quê. Cô còn chưa nghĩ thông, thật sự chẳng biết nên đối mặt với anh thế nào.   Động tâm là thật, nhưng sợ hãi cũng thật, tuy rằng mới biết nhau một tháng nhưng bọn họ đã trần trụi video call làm tình với nhau, bị anh nhìn không sót huyệt nhỏ phát dục chảy nước cùng với hai bầu ngực no đủ đẫy đà. Mặc dù cô có ảo tưởng đến khả năng phát triển ngoài đời thật, nhưng Chu Dao vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.    Về quê một tuần, mỗi ngày rảnh rỗi cô đều nhớ tới đại điểu kiêu ngạo của gã lưu manh kia cùng với lời thổ lộ thô lỗ của anh.   Sau khi trở về, rốt cuộc cô cũng dám lên mạng. Vừa mở trang web trò chuyện đã có chấm đỏ lập lòe, cô ấn mở, bên trong đều là tin nhắn của Trình Nghị gửi.   "Không muốn gặp thì thôi, sao lại không trả lời tin nhắn của anh?"   "Dâm nữ, không phải em chạy mất rồi chứ?"   "Có đây không? Thấy thì trả lời anh."   "Mẹ nó, con bướm dâm đãng, không gặp thì thôi, trả lời anh đây một câu không được sao!"   "Ngay cả gọi video làm tình cũng không muốn làm cùng anh đây sao! Không phải em nói rất thích chim lớn sao?"   Sợ hãi và lo âu của người đàn ông kia đều bộc lộ ra ngoài. Anh chưa từng hạ mình như vậy. Bình thường Chu Dao đã quen với sự áp đảo của anh, nay lại bị đống tin nhắn này làm cho cảm động.   Trả lời anh một câu, "Mấy hôm rồi em về quê."   Hiện tại mỗi ngày về nhà việc đầu tiên Trình Nghị làm chính là mở máy tính, lúc thấy cô trả lời, anh chỉ cảm thấy may mắn, tâm tình lo lắng treo lơ lửng cuối cùng cũng rớt xuống.   Từ sau lần thẳng thắn bày tỏ đó, hôm sau anh liền đúng giờ bọn họ thường gọi video mở web, mời cô video, nhưng gửi đi rất nhiều lần đều không ai nhận.   "Đm!"   Trình Nghị vừa tức giận vừa nôn nóng, mình ép con bướm nhỏ gấp quá sao? Khiến cô sợ chạy?   Quả thực là nghiến răng nghiến lợi căm giận, cái đồ dâm nữ không can đảm lại mẫn cảm kia.   Một tuần nay anh liên tục nhắn tin, cho dù cô có trở lại hay không, cô không muốn gặp thì thôi, ít nhất không cần im lặng chạy mất.   Hôm nay anh cũng chẳng ôm hy vọng gì đăng nhập web, không ngờ lại thu được tin nhắn trả lời của cô, mừng rỡ như điên.   "Cho anh số điện thoại của em."   Đột nhiên không nói tiếng nào biến mất lâu như vậy, chí ít có phương thức liên lạc của cô sẽ dễ dàng hơn một chút. Hơn nữa hiện giờ điện thoại đều dùng số chính chủ, anh sẽ có cách tìm ra cô.   Chu Dao nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gửi số cho anh, chỉ lát sau anh liền gọi tới.   Trình Nghị bấm số cô gửi, phía trên hiện ra địa phương chủ sở hữu đăng ký, là tỉnh lân cận, cách anh không xa.   Chuông vang lên mấy giây sau liền có người nhận, giọng nữ anh nhớ mong đã lâu cuối cùng cũng cất tiếng.   "Alo, xin chào, là Trình Nghị sao?"   "Còn chẳng phải là anh đây sao, em được lắm, con bướm nhỏ không rên một tiếng đã biến mất lâu như vậy." Giọng điệu ẩn chứa tức giận, nghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì.   "Em, em về quê, đi vội nên quên nói với anh." Chu Dao nghe được anh nổi giận. Lần này quả thật cô không đúng, khó trách anh.   Kỳ thật hai người bọn họ đâu có quan hệ gì, cô nói hay không chẳng ai bắt bẻ được.   "Tốt, em không muốn gặp thì không gặp, tóm lại sau này không thể cứ thế chạy mất được!"   "Ừm."   Chu Dao thở phào một hơi, chỉ sợ anh vẫn sẽ ép buộc cô.   Chờ cúp điện thoại xong, Trình Nghị cầm máy lâm vào trầm tư, mắt đen âm trầm, suy nghĩ mông lung. Anh là người dễ dàng từ bỏ như vậy sao?   Ha ha, tôi sớm muộn cũng sẽ tìm được con bướm xinh là em, cắm vào huyệt dâm rồi lại cắm cúc hoa của em, cắm đến mức em chỉ có thể ở dưới thân anh đây phóng đãng phát dục, xem em cãi lại thế nào.