Warmth - hơi ấm

Chương 10 : Khủng hoảng​

< Đối với tôi, hạnh phúc và yên bình là hai khái niệm song song. Nếu bạn hạnh phúc, nó sẽ không kéo dài được lâu. Nếu bạn muốn yên bình, đừng mong hạnh phúc sẽ mỉm cười với bạn. >​ Tôi tỉnh dậy, nhận ra xung quanh là rừng già tĩnh lặng. Đây là đâu? Những tầng cây cao chót vót che rạp mọi thứ đến nổi tôi không phân biệt được bây giờ là ngày hay đêm. Mặt đất nơi tôi nằm thật ẩm ướt, thân cây lạnh lẽo bốc mùi mốc meo. Không gian âm u đầy ma quái với lớp sương mù dày đặc bao quanh làm hạn chế tầm nhìn. Toàn thân nhức nhối, tôi lồm cồm bò dậy, lê từng bước, trong lòng dâng trào nỗi sợ hãi. Tiếng lá khô bị giẫm đạp dưới chân vang lên “sột soạt” giữa cánh rừng trống vắng. Tôi vòng tay ôm lấy thân mình, cảm giác không khí ngày càng lạnh, cái lạnh buốt da thịt, thấm tận xương tuỷ. Hơi thở đứt quãng, dường như cơ quan hô hấp của tôi ngày càng suy yếu. Sau một hồi cuốc bộ, tay chân tôi đều tê cóng, môi thì khô khốc. Tôi cần nước. Mắt tôi nhoè đi, cảnh vật trước mắt hoá rất nhiều nhân ảnh khiến tôi không thể xác định được vị trí. Bỗng từ đằng xa, trên chỗ đất cao kia, một bóng người thoáng hiện ra. Tôi nhấc từng bước nặng nề, bám víu vào các nhánh cây vươn dài mà tiến tới. Con người ấy vẫn đứng bất động, nhìn lướt qua chẳng khác nào tượng sáp. Cuối cùng, tôi cũng đứng dưới chân vách, ngước mặt lên, đôi mắt mệt mỏi đảo từ trên xuống dưới. Mọi giác quan của tôi bừng tỉnh, tôi hân hoan và nhẹ nhõm khi phát hiện người đó không ai khác chính là Grubby. Sao cậu lại có mặt ở đây? Cậu đến cứu tôi chăng? Tạ ơn trời ! Tôi đưa bàn tay dính đầy đất cát về phía cậu, rướn cái thân sức cùng lực kiệt trèo lên vách đá dựng đứng. Cậu nắm lấy cánh tay mềm yếu của tôi, kéo thật mạnh. Lòng đầy cảm kích vì sắp thoát khỏi chốn này, tôi gượng cười với Grubby. Bất chợt, cậu nắm chặt cổ tay khiến tôi điếng người vì đau. Tôi giương cặp mắt đầy hoảng hốt và sững người khi nhận ra một đôi mắt đỏ ngầu như máu dí sát mặt, những đường gân ở tròng mắt nổi lên đầy kinh hoàng. Sinh vật ấy chẳng khác nào hiện thân của quỷ Satan. Miệng tôi lắp bắp, không thể tin nổi những gì đang thấy: “Gr...Grub...by. Phải cậu không?” Nó không trả lời, trưng khuôn mặt lông lá với ánh nhìn phẫn nộ. Nó khè ra hơi thở nóng hừng hực, để lộ những chiếc răng nanh nhọn hoắt, khoé miệng liên tục chảy dãi rất kinh tởm. Tôi đánh vật cố thoát khỏi sức mạnh của nó nhưng chẳng ăn thua. Càng cố vùng vẫy, tay tôi lại càng bị siết chặt hơn. Tôi muốn thét lên trong kinh hãi, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹn. Con quái thú đứng đó không biểu lộ chút từ bi, nó hằm hè dữ tợn. Móng vuốt sắc bén của nó cứa vào cổ tay tôi đến bật máu. Tôi rên rỉ vì quá đau đớn. “Aaaaaaaaaaaaa !!!” - Sinh vật ấy nhấc cả thân mình tôi một cách nhẹ bẫng, tôi cảm giác cánh tay mình như sắp đứt lìa. Đột nhiên một cách tàn nhẫn, nó ném tôi xuống vách đá cao ba mét. Thân thể bầm dập nằm sóng soài trên nền đất cứng, tôi đau đến nổi bật khóc. Hình như một bộ phận nào đó bị gãy nhưng tôi không đủ tỉnh táo để đoán được chính xác. Mí mắt đờ đẫn, tôi gượng theo dõi xem nó sẽ làm gì tiếp theo, rồi tôi kinh hoàng khi trông thấy sau lớp sương mù dày, nó dùng bắp tay săn chắc quặp cổ một người đàn bà. Dưới sự lực lưỡng của con quái thú, người đàn bà kia không đủ sức chống cự. Bà buông thõng hai tay, để mặc cho nó nhấc bổng thân hình gầy gò của mình trên không. Tôi kêu cứu, nhưng giọng nói khản đặc không thốt nên lời. Ánh trăng vất vưởng trên bầu trời tinh tú càng tô điểm cho sự hiu quạnh và khung cảnh kinh hoàng đang diễn ra. Nó dìu dịu hắt xuống soi rõ hình dáng con quái vật man rợ và gương mặt thảng thốt của người đàn bà. Tim tôi nhói lên. Không thể nào. Ảo giác. Tất cả chỉ là ảo giác. Nó cười, điệu cười ma quái rồi nhìn tôi với vẻ đắc thắng. Người phụ nữ đã kiệt sức, đôi mắt bà khép hờ quay về phía tôi, về phía đứa con gái vô dụng này rồi lịm đi. “Mẹ ơi !!!” - Tôi gào lên, lệ trượt dài bỏng rất đôi gò má, rơi xuống thấm vào lớp đất khô cằn. Tôi khóc, khóc mãi. Tiếng khóc hoà cùng tiếng cười vang vọng khắp khu rừng tạo thành một khung cảnh bi thương. Mẹ ơi ! Khônggggggggggg !!! “Chị Ann ! Bình tĩnh đi.” Tôi giãy giụa, cố thoát khỏi cánh tay đang giữ chặt vai mình, không ngừng gào thét. “Bác sĩ !!! Chị con bị gì thế này?” - Giọng một đứa nhóc run sợ cầu cứu, tay vẫn kiềm chặt người con gái tâm trí đang hoảng loạn. Nó lay thật mạnh, nói như hét vào tai tôi. - “Em là Ben đây. Em Ben của chị đây. Chị Ann !!!” Bừng tỉnh. Mắt tôi trợn trừng. Phải mất mấy giây sau tôi mới hồi phục ý thức và nhận ra Ben đang quỳ trên giường. Nó nhìn tôi, nét mặt đong đầy sợ hãi. Thì ra chỉ là mơ. Một cơn ác mộng tồi tệ. Tôi thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm, tôi liếc khắp căn phòng toàn màu trắng. Cái mùi nồng đặc trưng của bệnh viện sộc vào khiến tôi chun mũi khó chịu. Tôi nghe tiếng bước chân rầm rập đến gần. Cánh cửa mở tung, một tốp bốn năm bác sĩ và y tá lao về phía giường tôi nằm. Bây giờ tôi mới nhận thức mình vừa trải qua điều gì. Thật khủng khiếp. Đã nhiều lần tôi mơ về Grubby và về con quái vật ấy. Nhưng lần này sao cảm giác có thể chân thực đến vậy. Đến giờ tôi vẫn còn run lên vì sợ. Đôi mắt đỏ ngầu rực lửa luôn thấp thoáng trong tâm trí. Tôi cảm nhận chúng đang tìm thời cơ hòng vắt kiệt chút sức lực ít ỏi còn lại mà tôi đang có. Vị bác sĩ lão làng ân cần hỏi thăm sức khoẻ tôi. Sau khi kiểm tra tình trạng kĩ lưỡng, ông khuyên tôi nên nghỉ ngơi thêm vì trông tôi như vừa trải qua một cú sốc tâm lí. Tôi chỉ biết gật đầu vâng lời và lẳng lặng chờ họ đi khỏi. Ben nhảy phóc lên giường, hỏi với ánh mắt lo lắng: “Chị có sao không? Tự dưng ngất xỉu làm mẹ và em lo sốt vó lên được.” Mẹ ư? Tôi sực nhớ lại. “Mẹ sao rồi? Mẹ có sao không em?” - Tôi bồn chồn, nắm chặt cánh tay nó lay mạnh. “Chị bình tĩnh. Mẹ vẫn ổn. Em kêu mẹ về nhà chợp mắt chút, để em ở đây trông chị.” - Nó trấn an tôi và cười tươi rói. Thật là may mắn. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ác mộng cũng chỉ là ác mộng. Khi thức dậy thì mọi thứ khủng khiếp nhất cũng sẽ tan biến. Bây giờ tôi mới cảm nhận cơ thể nhức nhối, nhất là phần ngực. Cơn đau như ngàn mũi dao vô hình đâm xuyên qua phổi, chỉ khác là không thể rỉ máu. Một sự dày vò thể xác đến cùng cực. “Chị biết là mẹ và em đã hốt hoảng thế nào khi tự dưng anh Peter báo chị bị ngất xỉu không?” - Thằng nhỏ hồi tưởng, mặt nó chợt hiện lên nét hãi hùng. Tôi như không tin vào thính giác của mình, bèn hỏi lại: “Peter? Em nói anh ta là người đã báo tin sao?” “Không phải ảnh chứ ai vào đây. Ảnh thấy chị bị ngất ven đường liền đưa thẳng vào trạm xá đấy.” Tim tôi đập mạnh, huyết áp tưởng chừng sắp tăng vọt lúc cái tên Peter được xướng lên như một ân nhân cứu mạng. Tôi cười khẩy khi Ben vừa dứt câu nói. Trông thấy thái độ kì lạ của tôi, nó chớp lia lịa mi mắt, hàng lông mày nhíu lại. Tôi xoa đầu nó và nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ. Tôi cần để tâm tư thư giãn vài ngày. Thay vì nghĩ về cái con người giả tạo và đáng ghét đó, tôi nên quan tâm đến sức khỏe của mình hơn. Sẽ có ngày tôi vạch trần bộ mặt xảo trá của Peter và chấm dứt gọn gàng mọi quan hệ với hắn. Grubby. Tôi bỗng nhớ đến cậu. Hình ảnh của cậu hiện ra rất rõ trong tâm trí tôi. ‘Chị...đã nằm đây mấy ngày rồi, Ben?” - Tôi lơ đãng hỏi, mắt vẫn hướng về khoảng trời xa xăm ngoài kia. “Hai ngày rồi. Chị hôn mê hai ngày liền. Bác sĩ nói chị bị sốc nên bệnh tình chuyển nặng. Em lo lắm, chị không sao thật chứ?” “Ừm…chị khoẻ mà.” - Tôi nhẹ nhàng đáp. - “Thế còn Grubby? Anh ấy sao rồi?” - Cặp mắt tròn trong veo của tôi nhìn Ben dò xét. Tôi chờ đợi câu trả lời tốt đẹp từ nó nhưng trái với mong đợi, Ben lắc đầu. “Không. Anh Peter nói ảnh thấy chị đã gặp Grubby trước khi vụ việc xảy ra. Phải vậy không chị?” - Tôi không thể nén nỗi mọi xúc cảm đang chực trào dâng lúc này. Ý hắn Grubby chính là nguyên nhân ư !?! Cái mồm xảo quyệt ấy đến khi nào mới thôi nguỵ biện mọi thứ đây? Tôi giận đến run người, tay siết thành nắm đấm và túm nhàu cả tấm trải giường. Tôi lân la mò tìm cốc nước nhờ sự trợ giúp của Ben. Tính nó giống mẹ y đúc nên rất chu đáo. Việc có nó ở bên cạnh giúp tôi an tâm đôi phần. Tôi kề sát đôi môi nứt nẻ vào ly nước lọc và tu ừng ực. Sự sảng khoái tràn khắp cuống họng làm tinh thần tôi tỉnh táo. Tôi lo cho Grubby. Trong chuyện này, kiểu gì cậu cũng bị liên luỵ. Cậu là người ngay thẳng, tôi không muốn cậu vì tôi mà chịu khổ. Tôi cũng chẳng chịu nổi ánh mắt hận thù cậu giành cho mình. Một lần, với tôi là quá đủ. “Anna !!! Con tỉnh rồi sao?” - Cánh cửa bật mở, ngay sau đó là giọng nói quen thuộc vang lên. “Mẹ.” - Tôi nhổm dậy, gương mặt sáng rỡ. Mới có hai ngày mà trông mẹ tôi già hẳn đi. Hễ thấy bà như vậy tôi lại áy náy. Đã bao lần tôi tự nhủ với lòng phải bảo vệ bản thân tránh khỏi tai nạn nhưng hầu như những sự cố bất ngờ cứ liên tục đeo đuổi và không ngừng bám lấy tôi. Có cảm giác chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi, tôi sẽ bị nhấn chìm theo guồng quay của số phận. Tôi muốn tự tìm một lối thoát cho mình, tự xây một bức tường đá ngăn cách với thế giới xung quanh. Có như vậy tôi mới tĩnh tâm mà không sợ bị ai xâm phạm, cũng như để họ sống thật tốt khi không còn tôi là vật cản đường. “Cảm ơn trời, con không sao là được rồi. Con đói không? Mẹ có đem cháo đây.” - Bà đặt cái cà-men trên chiếc bàn nhỏ sát giường nằm rồi mở nắp. Mùi cháo hành thơm phức khiến dạ dày tôi rục rịch. Có lẽ mấy ngày nay truyền nước biển, vị giác thôi hoạt động nên khi trông thấy bát thức ăn, tuyến nước bọt của tôi tiết ra một cách vô thức. Tôi xì xụp múc từng muỗng cháo trắng đưa vào miệng, dư vị ngọt ngào và ấm nóng hoà quyện khắp cơ thể. Lâu rồi tôi chưa được ăn cháo mẹ nấu. Hương thơm cùng mùi vị này vẫn rất đỗi thân quen, gợi tôi nhớ đến thuở ấu thơ tươi đẹp. “Ngon quá mẹ à.” - Tôi tấm tắc khen. Bà mỉm cười hài lòng, các nếp nhăn vì thế mà hằn rõ hơn ngay đuôi mắt và khoé môi. Tôi chén hết phần ăn, tráng miệng bằng ngụm nước và cảm nhận hàng mi bất giác nặng trĩu. “Con nghỉ chút cho khỏe đi Anna.” - Mẹ khuyên nhủ rồi đỡ tôi nằm xuống. Đôi đồng tử lờ đờ khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tôi đang ở đâu? Lớp sương mù dày đặc hiện lên lần nữa. Tôi rùng mình nghĩ đến khung cảnh âm u chết chóc tanh nồng mùi máu tươi trong các trang tiểu thuyết kinh dị. Mò mẫm với hai cánh tay khẳng khiu, chợt tôi chạm phải vật gì lành lạnh. Thoáng chốc, tôi nhận ra đó là cán của một khẩu súng săn yên vị trên bàn, chiếc bàn mốc thích trong căn phòng loang lỗ bằng gỗ có ô cửa sổ nhỏ thông ra ngoài. Tôi quan sát, cảnh vật phía bên kia bức tường thật yên bình, và hơn hết, nó rất thân thuộc. Nó đã cho tôi biết mình đang ở đâu. Nơi đây là căn cứ bí mật giữa tôi và Grubby. Tôi hầu như thuộc nằm lòng con đường dẫn đến căn nhà kho bỏ hoang trên ngọn đồi này. KÉT !​ Quay người về phía tiếng động, tôi phát hiện cậu con trai vừa bước vào. “Grubby !!!” - Tôi lên tiếng, trông cậu không khác gì cái lần cuối tôi được gặp. Tôi mạnh dạn tiến đến. Bỗng, đôi chân khựng lại khi thấy cái bóng cao ráo từ phía sau. Đó không phải ai khác chính là Peter. Hắn giành cho tôi ánh mắt đểu giả, rồi tôi điếng người khi hắn lôi từ trong thắt lưng ra một khẩu súng lục kề vào đầu Grubby. Cậu không phản ứng, ngơ ngẩn như người mất hồn. “Anna, đã lâu không gặp. Em khỏe chứ?” - Hắn nói, giọng châm chọc. “Anh tính làm gì? Bỏ cái đó ra khỏi người cậu ấy ngay lập tức.” “Em đừng lo. Anh nghĩ Eric của em không cảm thấy phiền đâu.” - Hắn lên nòng súng. Tôi hoảng loạn và vô cùng giận dữ, mắt trừng trừng nhìn tên ác thú. “Đồ đê tiện. Tôi sẽ báo cảnh sát.” - Tuy mạnh miệng nhưng tông giọng tôi không giấu nỗi sợ hãi. “Báo đi, và cả ba chúng ta cùng chết.” - Hắn cười thách thức. “Anh đừng đùa nữa. Dừng lại đi. Tôi sẽ tha thứ cho anh nếu anh ngừng mấy trò lố này ngay bây giờ.” - Thái độ nghiêm túc của tôi hình như chẳng ảnh hưởng gì đến Peter. “Em mới là người đang đùa đấy. Anh đơn giản chỉ muốn kết thúc mọi thứ thật nhanh gọn thôi.” “Bằng cách này sao???” - Tôi quát lên, tiếng nói đập vào bốn bề gian phòng và dội ngược trở về. Mắt hắn trợn tròn, bất ngờ trước hành động bộc phát của đứa con gái. Lợi dụng thời cơ, tôi nhào vào hắn hòng giật lấy khẩu súng. Peter cũng không vừa, bàn tay thô ráp của hắn trấn thủ khư khư cò súng. Tôi dồn hết lực đẩy mũi súng khỏi mục tiêu. Cứ thế, tôi và Peter giằng co qua lại đến mấy phút. Đuối sức, tôi vấp phải mỏm đất nhô cao và té ngã, bàn tay chống xuống cát đỏ ửng và nóng ran. “Chết tiệt. Con nhỏ khốn kiếp !!!” - Hắn chửi tục, phủi phủi áo vét. Peter nhếch mép, thở hắt ra. - “Mày sẽ phải hối hận.” Tôi liếc hắn đầy hận thù, chợt khẩu súng lia nhanh nhắm vào cậu con trai bần thần đứng đó. “KHÔNG !!!” - Tôi thét và vực dậy xông đến nhằm ngăn chặn hành động dại dột của Peter. ĐOÀNG !​ Tiếng súng chói tai vang rền. Tôi khuỵu xuống, mắt mở to, môi mấp máy. Mọi thứ xung quanh mờ dần đi, chỉ còn Grubby gục ngã trên nền đất lạnh. Máu rỉ ra từ ngực cậu, đọng thành một vũng lớn. Tôi lết tới, nâng cậu dậy và lay mạnh. Má tôi từ lúc nào đã nóng hổi vì ướt đẫm nước. “Cậu không được chết, Grubby. Cậu không được chết. Đừng chết. Tỉnh dậy đi !!!” - Tâm hồn tôi như bị xé toạc ra, đau đớn không thể chịu thấu. Tôi khóc cho số phận của chàng trai trẻ đoản mệnh, tôi khóc vì hối hận khi tự huyễn hoặc mình rằng tình cảm tôi giành cho cậu chỉ ở mức xã giao, nhưng thật sự cậu rất quan trọng đối với tôi. Tôi có thể cảm nhận sự chân thành từ cậu, rất ấm áp và gần gũi. Cậu là một người bạn đáng tin, và hơn thế nữa. Mày thật đáng căm hận, Anna. Mày rất đáng trách khi đã không sống thật với chính mình. Che giấu mớ cảm xúc cá nhân thì có lợi gì chứ? Tôi áp tai vào thân người Grubby, chú tâm lắng nghe. Nhịp tim của cậu đập yếu ớt trong lồng ngực rồi ngửng hẳn. Bàn tay cậu lạnh ngắt, gương mặt thanh tú xám xịt, đôi mắt nâu đồng nhắm nghiền. Grubby nằm bất động mặc cho tôi ra sức kêu gào tên cậu, lay và ôm cậu vào lòng. Nước mắt hoà với máu là cái kết cho một đời người đầy khổ đau, bi thảm. Đặt cậu xuống nền đất một cách chậm rãi, tôi đưa bàn tay dính máu quệt mau giọt nước mắt nguội lạnh trên gò má, gượng đứng dậy và tiến tới chỗ cái bàn. Tôi lên nòng khẩu súng săn nặng trịch, hướng nó về phía gã sát nhân. Tôi muốn trả thù cho Grubby, dù ít hay nhiều, tôi cũng sẽ khiến hắn phải hối lỗi. “Em nghĩ em đang làm gì thế Anna? Thật điên rồ.” - Hắn ngạc nhiên như không tin vào những gì đang thấy. - “Vì tên ấy mà em đứng lên chống lại tôi sao?” “Anh câm miệng lại cho tôi.” - Tôi gằn từng tiếng. Tôi thề sẽ bắt hắn trả giá cho mọi lỗi lầm hắn đã gây ra cho Grubby. “Tôi không ngờ em lại là con người liều lĩnh vậy đấy. Rất tiếc nhưng tôi phải nói điều này, thằng nhãi tên Eric kia đang cất giấu một bí mật to lớn mà em chưa biết. Nó chỉ lừa dối em, như với những người khác. Vì thế nên dân làng mới tẩy chay nó.” - Hắn chun mũi, điệu bộ khinh khỉnh. - “Lòng tin của em dường như đã đặt sai chỗ rồi.” “Tôi không tin.” - Đúng vậy, cho dù hắn có nói thêm bao nhiêu nữa cũng vô ích. Tôi hạ quyết tâm nhưng không thể mạnh tay giật cò. Trí óc tôi chợt hiện ra viễn cảnh cuộc thảm sát, và tôi là người cuối cùng sống sót. Rồi mọi người biết chuyện sẽ phản ứng thế nào? Số phận của tôi chẳng đi về đâu. Tôi chắc chắn sẽ bị ruồng bỏ, bị tẩy chay, phải chui rúc sau song sắt của ngục giam tối tăm lạnh lẽo. Đó là kết cục mà tôi chọn sao? Không, dĩ nhiên là không. Hơn hết thảy, tôi muốn có cuộc sống yên bình, không xô bồ, tấp nập. Tôi chỉ khát khao được sống bình thường đến tẻ nhạt như bao người. Đã từ lâu, tôi mơ về một gia đình ấm êm tràn đầy tiếng cười trẻ nhỏ, được hưởng hạnh phúc mà không cần lo nghĩ tương lai sẽ ra sao. Điều ước tưởng chừng giản đơn nhưng lại rất mơ hồ, chính xác hơn là không thể thành hiện thực. Rốt cuộc, tôi vẫn chỉ là một đứa con gái yếu đuối. Nhẹ nhàng hạ súng xuống, tôi thẩn thờ với mớ suy nghĩ bòng bong. Bí mật của Grubby là gì? Tôi sẽ không bao giờ biết. “Ngoan ngoãn thế này sớm có phải tốt hơn không. Vậy chúng ta nên kết thúc sớm vụ này nhỉ?” - Tôi cảm nhận nòng súng sắt lạnh áp vào trán. Toàn thân run lẩy bẩy, tôi hoàn toàn chẳng buồn chống cự hay trốn tránh. Tôi nhìn Grubby lần cuối, gương mặt cậu thật thanh thản. Trong một phút giây, tôi lờ mờ mất hướng kiểm soát, mọi thứ phía trước đều rất mờ ảo. Nhắm mắt, tôi cầu nguyện cho gia đình, bạn bè, và cậu con trai ấy. Tôi quên mất chính bản thân mình muốn gì, tâm tư hoàn toàn trống rỗng. Có lẽ bây giờ điều đó cũng chẳng cần thiết nữa rồi. Tôi nghe câu nói của hắn văng vẳng trong đầu. “Vĩnh biệt Anna. Anh sẽ rất nhớ em đấy.” Tiếng súng nổ vang cùng điệu cười thâm độc ngổn ngang khắp không gian. Tôi thấy mình bất lực và rơi khỏi quỹ đạo, để mặc cho cái ác toàn thắng. Không, Anna. Mày không thể đầu hàng. Tỉnh dậy đi !!! “Anna, con nghe mẹ gọi không? Dậy đi con.” Choàng tỉnh, hai nhãn cầu đảo quanh liên hồi. Hết một lượt, tôi nhận ra mẹ và Ben, khuôn mặt mệt mỏi của họ lộ vẻ âu lo. Lại một cơn ác mộng tồi tệ. Tôi ngẫm lại, đây đã là lần thứ ba trong ngày. Những sự việc trên cứ lặp đi lặp lại không dứt mỗi khi tôi nằm xuống. Dù thế, cảm giác trải qua vẫn chân thực như lúc ban đầu. Tôi đang bị nguyền rủa chăng?