“Ha ha –” Tư Mã Nhuệ một ngụm uống cạn chén rượu, nhấm nháp một chút thức ăn, những khi Bạch Mẫn nói chuyện, y vẫn luôn uống rượu, nên sắc mặt lúc này đã hơi ửng hồng, ánh mắt vừa sắc bén vừa tàn khốc. “Bạch huynh đệ thật thông minh, ta quả thật là người đến Mộ Dung vương phủ cướp đi Mộ Dung Tuyết, nàng hiện đang ở tại Nguyệt Kiều Các, ta cũng cố ý để Mộ Dung Tuyết thay thế Mộ Dung Phong. Ta có thể phụ người trong thiên hạ, nhưng cũng không để người trong thiên hạ phụ ta. Hừ, lão già Mộ Dung Thanh Lương dám đùa bỡn ta nên ta mới dùng đến cách này. Ta cũng không nhất thiết phải thành thân với Mộ Dung Tuyết, nhưng chuyện đã đến hôm nay thì ta cũng không thể bỏ qua.” Bạch Mẫn nghe y nói xong, lắc đầu, “Cái mà ngài đối với Mộ Dung Tuyết không phải là yêu, cái đó chẳng qua là vì nuốt không trôi chuyện bị người khác đùa bỡn, và cũng là vì ngài không cam lòng. Nhưng những chuyện này với đâu có liên quan gì đến Mộ Dung Phong? Một khi đã như vậy thì lúc trước ngài nên kiên quyết nhất định không lấy, Mộ Dung Phong vì chuyện đó đã quỳ dưới mưa cầu xin phụ mẫu thu hồi mệnh lệnh, còn ngài lúc đó ở đâu? Ngài quả thật đã hại người rất nặng.” Tư Mã Nhuệ cười lạnh một tiếng, “Ngươi cũng biết chuyện Mộ Dung Phong không chịu gả cho ta? Nếu vậy chắc người cũng biết người trong lòng Mộ Dung Tuyết là ai?” “Tư Mã Triết.” Bạch Mẫn thản nhiên đáp. Nghe xong Tư Mã Nhuệ sửng sờ, rồi bỗng đột nhiên cười một tràng dài, uống cạn chén rượu, trong mắt mơ hồ chứa đựng bi ai. Y nhìn Bạch Mẫn, nhưng sự bi ai trong mắt vẫn không lay động, “Ngươi còn biết cái gì?” Bạch Mẫn trong lòng thở dài, nhìn đáy mắt nhẫn nại của Tư Mã Nhuệ làm cho y có chút không đành lòng, do dự một chút, Bạch Mẫn chậm rãi nói, “Mộ Dung Phong thuở nhỏ sống ở bên ngoài Mộ Dung vương phủ cùng bà ngoại, khi trở lại cũng đã mười bốn tuổi, những việc có liên quan đến ngài mà nàng nghe nói đến đều không phải chuyện tốt gì, lại còn có sẵn một tỷ phu đức trí toàn diện, tốt đẹp về mọi mặt, nếu là ngài, ngài có chịu không? (E: Juu ơi cứu ta T__T | Juu: hơ, đoạn này nàng chém hơi ác) Còn Mộ Dung Tuyết là nữ nhi được Mộ Dung Thanh Lương thương yêu nhất, lại có quan hệ tốt với đại tỷ Mộ Dung Thiên nên nàng hiển nhiên có thể thường xuyên ra vào phủ của đại thái tử. Đối mặt với quân vương tương lai của vương triều Đại Hưng, một người được mọi người ngưỡng mộ, thêm nữa đó cũng là nam nhân được phụ thân coi trọng, nên tâm của nàng hướng về y cũng là điều bình thường. Nàng không có ý với ngài, trong mắt nàng ngài chỉ là vị tứ thái tử bất hảo không ai chịu nổi, một người chuyện xấu loan truyền khắp nơi, thử hỏi nàng trong tâm nàng làm sao có ngài? E rằng đổi lại là ngài, ngài cũng sẽ bỏ Tư Mã Nhuệ mà lấy Tư Mã Triết thôi, giận cái gì mà giận?” (E: ta càng ngày càng phục trình độ bựa của ta nàng à =)) | Juu: ta đang định lười post thẳng lên luôn ấy, may mà giở ra đọc lại k thì kiểu ry` cũng bị ném đá chết ~.~) Tư Mã Nhuệ không nói gì, chỉ cúi đầu uống rượu giải sầu, một ly rồi lại một ly. Trong lòng y tuy rất căm tức, nhưng lại không thể phản bác. Bạch Mẫn ngừng nói, nhìn Tư Mã Nhuệ, trong lòng nghĩ không biết mình nói năng có phũ quá không. Dừng một chút, y lại tiếp tục nói, “Ngài xử trí Mộ Dung Phong thế nào, đó là chuyện của ngài. Ngài đối với nàng không có tình cảm, hà tất gì làm khổ bản thân rồi liên lụy đến người khác, hưu cũng tốt, hay để lại để nàng tiếp tục làm người thay thế cũng tốt, tại hạ nghĩ Mộ Dung Phong cũng sẽ không để ý. Hiện tại tại hạ chỉ muốn mang Mộ Dung Tuyết đi, nếu ngài muốn lấy nàng làm thê tử thì ngài hãy đến Mộ Dung vương phủ nói chuyện với Mộ Dung Thanh Lương, nhưng hiện tại nàng cần phải về nhà. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, có lẽ Mộ Dung Thanh Lương không thể không đem nàng gả cho ngài, nhưng với quyền thế của y ở trong triều, khó tránh khỏi chuyện thị phi, chỉ sợ lúc đó cho dù Thái hậu và Hoàng hậu yêu thương ngài thế nào cũng là vô ích, tất cả cuối cùng chỉ là một việc nhàm chán.” Tư Mã Nhuệ nhìn Bạch Mẫn, “Được, ta có thể để Mộ Dung Tuyết về nhà, nhưng ta muốn nói trước, cho dù tâm của nàng đã hướng về Tư Mã Triết thì ta vẫn có thể làm cho nàng hồi tâm chuyển ý, cam tâm tình nguyện gả cho ta. Còn nha đầu Mộ Dung Phong kia, chỉ có thể nói vận số không tốt, bản thân Tư Mã Nhuệ ta lại không phải là kẻ có tình, nên không cần kỳ vọng ta sẽ yêu nàng, hưu nàng cũng là chuyện sớm muộn. Nhưng là –” Tư Mã Nhuệ cười quái dị, “Để Bạch huynh đệ mang nàng đi như vậy không phải sẽ rất mất mặt sao? Hay là ta và ngươi cùng đánh cược, lấy ba ngày làm hạn định bắt đầu từ bây giờ, khi nào ngươi có thể tìm được Mộ Dung Tuyết thì ngươi có thể mang nàng đi. Bạch huynh đệ thấy thế nào?” Bạch Mẫn mỉm cười, không chút nghĩ ngợi trả lời, “Được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Tư Mã Nhuệ nhìn Bạch Mẫn, “Bạch huynh đệ, quen biết ngươi thật sự làm ta cảm thấy rất cao hứng. Nhưng tiếc ngươi không phải là nữ nhi, nếu không ta tình nguyện tốn tâm tư cả đời để đeo đuổi ngươi.” “Ha ha.” Bạch Mẫn không nói gì, chỉ lắc lắc đầu ngồi cười. Từ biệt tại Ẩm Hương Lâu, Bạch Mẫn biến mất tựa như chưa bao giờ xuất hiện trên thế gian. Tư Mã Nhuệ phái người đi đến Mộ Dung vương phủ âm thầm hỏi thăm, nhưng không có ai quen biết hay nghe nói qua một người tên Bạch Mẫn. Tư Mã Nhuệ chỉ có thể đoán Bạch Mẫn là sát thủ do Mộ Dung Thanh Lương bỏ ra một số tiền lớn mời đến, nếu không thì tại sao một người không ai trong Mộ Dung vương phủ biết đến lại có thể nắm rõ mọi chuyện trong Mộ Dung vương phủ? Hơn nữa từ sau hôm đó Bạch Mẫn cũng không có xuất hiện tại Túy Hoa Lâu. Dù vậy Tư Mã Nhuệ có chút mơ hồ thất vọng, y hối hận bản thân đã đem giấu Mộ Dung Tuyết quá bí ẩn, cho nên Bạch Mẫn không thể tìm thấy. Nhưng trong tiềm thức y rất muốn tái ngộ vị tố y công tử Bạch Mẫn này. Tới chiều, bầu trời mùa thu đang quang đãng bỗng mưa xối xả. Hôm này đã là ngày thứ ba, cũng là ngàu đánh cược cuối cùng, Bạch Mẫn vẫn còn chưa xuất hiện. Tư Mã Nhuệ ngồi trong tiểu đình tử lý trong đình viện, ngẩn ngơ nhìn cá bơi lội trong nước. Đúng vậy, đem Mộ Dung Tuyết giấu ở đây, người bình thường nào có thể tìn được? Phủ tứ thái tử là nơi người bình thường có thể tự do ra vào sao? Yên Ngọc nhẹ nhàng đi tới, nhìn thấy bộ dáng suy sút muốn hù dọa người khác của Tư Mã Nhuệ. Đã gần ba ngày kể từ khi y hồi phủ, không ai thấy qua y mỉm cười, cả ngày y chỉ giam mình trong thư phòng, không cho người khác bước vào. Thậm chí ngay cả người hầu quét dọn hàng ngày cũng được cho lui, ba bữa cơm hàng ngày đều đặt ngoài cửa, cả ngày y chỉ ở trong thư phòng, bất cứ ai cũng cảm thấy bầu không khí nặng nề. Tứ thái tử phi Mộ Dung Phong xuất môn cũng được sáu bảy ngày, vì có ý chỉ của Thái hậu nên Yên Ngọc cũng không quá lo lắng cho nàng. Xem ra Thái hậu thật sự thích tứ thái tử phi, thậm chí có thể nói là yêu thương nàng. Nhưng chỉ đáng tiếc là tứ thái tử không thích nàng. Kỳ thật so với Mộ Dung Tuyết, Yên Ngọc thấy tứ thái tử phi Mộ Dung Phong không hề thua kém, nhất là khí chất dịu dàng bình thản, cử chỉ lạnh nhạt, lịch sự tao nhã của nàng, đây không phải là điều mà người bình thường có thể có. Nàng cảm thấy Mộ Dung Phong là người thích hợp sống ở nơi hậu cung đầy phân tranh này. (E: ta bựa =.=) “Tứ thái tử, đại thái tử phi đến. Hình như là có việc muốn gặp ngài.” Yên Ngọc đến gần Tư Mã Nhuệ, nhẹ nhàng nói. Tư Mã Nhuệ mệt mỏi nhìn chằm chằm Yên Ngọc, “Ta biết rồi. Nói là ta không thoải mái trong người, không muốn tiếp khách. Mà muội muội của nàng đâu?” “Mấy ngày trước tứ thái tử phi đi thắp hương cho bà ngoại, đến hôm nay chưa về.” Yên Ngọc nhẹ nhàng nói, trong lòng thầm nghĩ đến bây giờ tứ thái tử mới nhớ đến Mộ Dung Phong. “Chuyện này không hề nhỏ, là ai cho phép nàng?” Tư Mã Nhuệ không hài lòng hỏi. “Là Thái hậu nương nương.” Yên Ngọc vẫn như cũ nhẹ nhàng, nàng vốn là tỳ nữ bên cạnh Thái hậu, nên tự nhiên hiểu được tính tình của Tư Mã Nhuệ, tốt nhất lúc này không nên trêu chọc y. Tư Mã Nhuệ chau mày, không ngờ đã có chuyện ngoài xảy ra ngoài dự tính của y, Thái hậu cho phép Mộ Dung rời phủ tứ thái tử? Làm sao Tổ mẫu biết được Mộ Dung Phong muốn xuất môn? Chẳng lẽ đã có chuyện xảy ra trong thời gian y không có trong phủ? “Hừ, kẻ nào nhiều chuyện đem chuyện của nàng nói cho Tổ mẫu biết?” Yên Ngọc lắc đầu, “Ngày thứ hai khi Tứ thái tử phi đi dâng trà thỉnh an cho Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương tỏ ra yêu mến thái tử phi, đến mức hai ngày sau buổi sáng ngài đều kêu Đức công công đến thỉnh Tứ thái tử phi đến tẩm cung của ngài. Ngoài ra Thái hậu còn hạ ý chỉ,” đến đây Yên Ngọc hơi dừng lại một chút, thăm dò sắc mặt của Tư Mã Nhuệ, do dự một chút rồi nói tiếp, “Ý chỉ nằm trong tay của Tứ thái tử phi, ý chỉ của Thái hậu có nói rõ, Tứ thái tử ngài không thể bắt buộc Tứ thái tử phi làm theo ý ngài. Nô tỳ không dám nhiều lời, nhưng Yên Ngọc nhìn thấy thái tử phi của ngài là người duy nhất trong thiên hạ ở trong hậu cung có thể làm cho Thái hậu nương nương yêu thích, nhưng cũng sợ rằng sau này Tứ thái tử phi cũng là một người cô đơn.” Tư Mã Nhuệ biết thân phận của Yên Ngọc, mặc dù là nô tỳ trong phủ tứ thái tử, nhưng nàng là người do Tổ mẫu sai tới, nói chuyện nhất định biết cân nhắc. Nghe Yên Ngọc khen ngợi Mộ Dung Phong khiến càng khiến tăng thêm sự nghi hoặc trong lòng Tư Mã Nhuệ, nha đầu Mộ Dung Phong thế nào được Tổ mẫu yêu thích? Thêm nữa lại có thể để Yên Ngọc khen ngợi? Quả thật là ngoài ý muốn của y.