Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Chương 10
“Người thổi sáo hôm nay là ai vậy?” – Tư Mã Nhuệ lười biếng hỏi.
Sau khi vị tố y công tử kia rời đi hắn mới xuất hiện, dù chưa gặp người, nhưng nghe được tiếng sáo, lại nghe tiếng người ấy cười nói để lại khi rời đi, nói thật, trong lòng hắn thật sự rất tò mò, là loại người nào mà có thể thổi ra được những âm điệu êm tai như thế?
Khúc nhạc này hắn chưa từng nghe qua, nhưng thật sự là rất êm tai, mát lạnh như nước, du dương như mây, lưu loát như gió, dù chưa gặp người, nhưng tin chắc không phải người tầm thường, nếu không, cũng chẳng xứng được với âm thanh du dương như thế.
Nguyệt Kiều lắc lắc đầu: “Không biết là công tử nhà ai, xem điệu bộ như thế, chắc cũng không phải công tử nhà bình thường. Nhưng, thiếp cũng lần đầu tiên gặp người này. Hắn thổi sáo vô cùng hay, khúc sáo ấy cũng lần đầu tiên nghe đến, cũng không biết tên gì.
Tư Mã Nhuệ gật đầu, cũng chẳng nói gì thêm.
Liên tiếp ba ngày, vị tố y công tử ấy đến vào lúc Nguyệt Kiều bắt đầu múa, nhưng cũng chẳng thổi sáo nữa, chỉ lẳng lặng ngồi, không nói không rằng, chỉ im lặng thưởng thức, thi thoảng nhấp một ngụm trà, vũ khúc dừng thì người cũng đi.
Tuy thế, Nguyệt Kiều vẫn bị hắn nhìn đến tim đập như hươu chạy, ánh mắt hắn không lạnh lẽo, trái lại còn rất ôn hòa, thật chăm chú, không vương tạp niệm, nhưng lại khiến Nguyệt Kiều phân tâm, mấy lần suýt mắc lỗi.
Hôm nay, trước khi Nguyệt Kiều bắt đầu múa, bỗng đứng từ xa nói với vị tố y công tử đang ngồi ở nhã tòa trung: “Vị công tử này, có thể vì tiểu nữ mà lại thổi một khúc chăng? Tiểu nữ nguyện vì công tử sẽ múa một khúc mới mẻ hoàn toàn.”
Tố y công tử cười, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được, mấy ngày qua tại hạ nhận thấy kỹ thuật múa của Nguyệt Kiều cô nương rập khuôn bế tắc, nếu Nguyệt Kiều cô nương muốn múa một khúc mới, tại hạ sẽ tặng cô nương một khúc để giải tỏa hết những khúc mắc trong lòng.”
Nguyệt Kiều đỏ bừng mặt, hắn quả nhiên là cao thủ, có thế mà đã nhận ra kỹ thuật múa mấy ngày nay của nàng cứng nhắc, nghe hắn nói, dường như còn biết nàng có tâm sự, làm sao hắn biết trong lòng nàng buồn bực, Tư Mã Nhuệ kia mang tiếng ngày ngày ở Nguyệt Kiều Các, chỉ toàn chăm chăm tìm cách lấy lòng Mộ Dung Tuyết mà hắn bắt cóc về, nàng cũng thấy lạ, Mộ Dung Tuyết mất tích mà Mộ Dung vương phủ không sốt sắng gì sao? Cũng không tìm kiếm? Nhưng mà, nào ai nghĩ tới tứ tiểu thư của Mộ Dung vương phủ đang bị người ta giam lỏng ở Nguyệt Kiều các đâu?!
Tiếng sáo nổi lên, tựa như thiên âm, Nguyệt Kiều nhịn không được nhanh nhẹn bắt đầu múa, vừa múa nước mắt vừa tuôn rơi, những tích tụ trong lòng cũng theo tiếng sáo thống thống khoái khoái mà tràn ra.
Bỗng nhiên, tiếng sáo im bặt, Nguyệt Kiều nhìn lại một chút, đã thấy Tư Mã Nhuệ không biết từ bao giờ đã ngồi cạnh tố y công tử, lạnh lùng nhìn tố y công tử thổi sáo, cũng không nói gì. Tố y công tử cười nhẹ: “Nguyệt Kiều cô nương, thực sự xin lỗi, hôm nay tại hạ chỉ có thể tặng cô nương nửa khúc, ngày khác sẽ tặng nàng nửa khúc còn lại”.
Nguyệt Kiều chỉ biết cúi đầu xuống, mọi người dưới lầu biết ý, đã lặng lẽ rời đi, Tư Mã Nhuệ này không thể tùy tiện trêu vào, mặc dù không biết vị công tử thổi sáo kia là thần thánh phương nào, e cũng là loại người không nên chọc vào, ít nhiều người không hiểu chuyện, cũng đã sớm bị bọn tiểu nhị kéo qua một bên.
Trong thời gian ngắn, chỉ còn lại có ba người, Tư Mã Nhuệ, tố y công tử đi cũng không được không đi cũng không, và Nguyệt Kiều, không khí rất quái dị.
Tố y công tử nhìn Tư Mã Nhuệ, mỉm cười, ngữ khí rất bình thản – “Mời ngươi đi ra, thật sự là không dễ dàng” – Hắn uống ngụm nước trong chén, nhìn Tư Mã Nhuệ.
Tư Mã Nhuệ bình sinh cực kỳ anh tuấn, khí chất cũng vô cùng cao quý, sinh ra trong gia đình đế vương, dù chơi bời chốn gian hồ, vẫn tiềm tàng phần nào khí chất vương giả, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng miệng vuông (ý nói mặt mũi anh ý cân đối ý, k phải miệng anh ý hình vuông như ống tiền tiết kiệm đâu nhớ =.=~!), lại còn làn da nõn nà như sáp, ngọc thụ lâm phong, thêm một đôi mắt hoa đào thâm tình chân thành (Juu: ca có định để cho con gái bọn e sống k nữa x_x | Nhuệ ca: ~ nhởn nhơ ~), khó trách nhiều cô gái si tình vì hắn như vậy.
Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng chớp mắt, dựa vào thân thủ của mình, hắn biết vị tố y công tử trước mặt này tuy chỉ có một mình, nhưng xung quanh nhất định có cao thủ đi theo bảo vệ. Tố y công tử này nói chuyện rất thoải mái, không thèm che dấu, khiến cho lòng hắn dâng lên vài phần tò mò.
Tư Mã Nhuệ không phải kẻ ngốc, từ ngày đầu tiên thấy tố y công tử này, hắn biết ngay, người này đến xem Nguyệt Kiều múa còn có mục đích khác, không chỉ là vì ái mộ tài múa của Nguyệt Kiều, huống ồ cả Túy Hoa Lâu này ai cũng biết Nguyệt Kiều là người của Tư Mã Nhuệ, căn bản không có ai ngốc đến mức đến giành người với hắn, cho dù tố y công tử không biết chuyện này, ba ngày qua ở đây chắc cũng phải biết chút gì đó.
“Cùng lắm cũng chỉ là một thanh lầu nữ tử thôi, vị huynh đệ này đã quá hưng sư động chúng rồi” – Hắn lười biếng liếc xéo tố y công tử, ba ngày nay tố y công tử này toàn mặc áo lụa (Juu: tố y công tử ko mặc tố y [áo lụa] thì mặc bố y[áo vải] sao =.=”), mà chẳng hề trùng lặp, khiến người ta thấy, quả thật áo trắng hơn tuyết, nổi bật không tầm thường.
Tố y công tử vẫn cười cười yếu ớt như cũ, nhìn xa xa Nguyệt Kiều đứng ngây ra trên đài, lại nhìn Tư Mã Nhuệ, mỉm cười nói: “Nguyệt Kiều cô nương là người Tứ thái tử âu yếm, ta cũng không có ý định tranh đoạt, đến đây vì muốn gặp Tứ thái tử, cũng phí mất của ta công sức ba ngày.”
“Ngươi là ai?” – Tư Mã Nhuệ nhẹ giọng mà nghiêm khắc hỏi, hắn thực sự không thích loại cảm giác này, đối phương dường như biết tường tận về hắn, mà hắn hoàn toàn không biết đối phương là nhân sĩ phương nào.
Tố y công tử nhẹ nhàng cười, rót chén nước trà cho Tư Mã Nhuệ, nói: “Nào, Tứ thái tử, trà này quả không hổ danh, uống một chén cho thông cổ họng nào, việc gì phải bực bội, không phải đang hoài nghi ta từ đâu tới sao? Ngươi uống trà rồi từ từ ta nói à nghe.”
Tư Mã Nhuệ cười: “Hay lắm, Tư Mã Nhuệ ta hiếm khi gặp được người thú vị như ngươi, được, ta sẽ vừa uống trà, vừa nghe ngươi từ từ nói.”
“Như vậy mới tốt chứ” – Tố y công tử mặt vẫn mang ý cười như thế, nhìn tựa như gió xuân.
Tư Mã Nhuệ cười, thầm nghĩ: E rằng chuyện người này sắp nói ra cũng không làm người ta thấy không yên.
Tố y công tử nâng chén trà, ngắm nhìn lá trà dập dềnh trong chén, ánh mắt trong veo như nước, ngữ khí vẫn bình thản trầm tĩnh – “Ngươi có thể gọi là Bạch Mẫn” – Bỗng nhiên, ngước mắt nhìn về phía Tư Mã Nhuệ, mỉm cười, nói tiếp – “Tứ thái tử không thể dứt bỏ ái tình sao?”
Tư Mã Nhuệ lại chớp mắt một cái, thần sắc có phần hoảng hốt, hắn nhìn tố y công tử vừa tự xưng Bạch Mẫn này, chỉ cảm thấy Bạch Mẫn này cử chỉ hành động nào cũng đều có vẻ nhàn nhã tiêu sái, nhất là cái ánh mắt kia, nhìn thôi cũng khiến tim người ta đập loạn, dù hắn đã thấy hết mỹ nhân trên đời(Juu: ca lại tự sướng rồi =.=”), không thể không công nhận, may thay Bạch Mẫn này là nam nhân, nếu không chắc sẽ mê hoặc hết tất cả người trong thiên hạ mất. – “Cái gì?”
Bạch Mẫn cũng hơi chớp chớp mi, nhìn Tư Mã Nhuệ, ôn tồn nhỏ nhẹ nói: “Bạch Mẫn muốn Tứ thái tử giao một người, không biết Tứ thái tử có từ chối không?”
“Nguyệt Kiều?” – Tư Mã Nhuệ quay đầu nhìn lại Nguyệt Kiều vẫn còn đứng ngây ra ở kia, lại nhìn Bạch Mẫn, hỏi.
Bạch Mẫn nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nhấn mạnh từng tiếng: “Bạch Mẫn đã nói là không muốn Nguyệt Kiều cô nương, người Bạch Mẫn muốn, là Mộ – Dung – Tuyết.”
Tư Mã Nhuệ suýt sặc ngụm nước trong cổ họng, hắn chằm chằm nhìn Bạch Mẫn, ánh mắt trở nên hung ác, như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta là Bạch Mẫn mà” – Bạch Mẫn thản nhiên như không trả lời – “Mới thế ngươi đã phải hỏi…Ta biết ngươi còn nhiều chuyện muốn hỏi…ta từ đâu tới? Vì sao hỏi chuyện Mộ Dung Tuyết? vân vân…” – Bạch Mẫn cười nhẹ, nói tiếp –“Bất quá, muốn biết đáp án những chuyện này, cũng phải trả một cái giá đáng kể.”
Tư Mã Nhuệ chau mày: “Cái giá? Cái giá gì? Hay là Bạch huynh đệ ra giá đi”
Bạch Mẫn vẫn giữ nét cười trên mặt, tựa như bằng hữu quen thân nói chuyện phiếm, Nguyệt Kiều ở xa thật không biết hai người họ đang làm cái gì, chỉ thấy tố y công tử vẻ mặt điềm đạm ý cười, trái lại Tư Mã Nhuệ biểu tình không ngừng biến hóa, khi thì bình thản khi thì phẫn nộ, khi thì im lặng khi thì táo bạo. “Như vậy là, Tứ thái tử thực sự không biết Bạch Mẫn là người thế nào, từ đâu tới, sao lại liên quan tới Mộ Dung Tuyết rồi. Bạch Mẫn biết Tứ thái tử thực sự rất tò mò mà” – Bạch Mẫn ôn hòa nói.
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
65 chương
119 chương
71 chương
100 chương
23 chương
34 chương
151 chương