Vượt Qua Lôi Trì
Chương 8 : - 16
Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 15
Trác Siêu Việt bất đắc dĩ cười khổ, vô ý thức nghịch chiếc đũa trong tay, "Em cũng không biết có thật sự hữu dụng hay không..."
Trác Siêu Nhiên nhìn thoáng qua ngón tay thon dài lơ đãng cầm chiếc đũa, ngực dội lên một cảm giác nặng nề khó hiểu.
Vất vả thành lập công ty xuất nhập khẩu, Trác Siêu Việt cũng không hề để ý, quyết tâm học khẩu ngữ bốn năm, bây giờ lại nói không biết có hữu dụng hay không... Giống như tất cả những việc cậu ta làm, chẳng qua chỉ để giết thời gian mà thôi.
Trác Siêu Nhiên thở dài một hơi, vẫn không bỏ xuống được sự nặng nề đeo bám.
Nhiều năm như vậy qua đi, mỗi lần đối mặt với vẻ mặt này của Trác Siêu Việt, anh vẫn không tự giác nghĩ, nếu lúc trước anh không nhất thời thiếu suy nghĩ, Trác Siêu Việt cũng không phải rời khỏi quân ngũ. Những ngày sống hăng hái nhất của cậu ta có lẽ là những ngày cố gắng đạt thành tích suất sắc trên trường huấn luyện, mặc dù đó là quãng thời gian đổ mồ hôi nhiều nhất.
Bọn họ vẫn có thể tựa vào sô pha uống rượu, có thể nâng cốc chí khí nói phải có ngày lên làm sư đoàn trưởng, còn có thể so sánh tửu lượng ai tốt hơn, ai hít đất được nhiều hơn...
Đáng tiếc, một sai lầm của Trác Siêu Nhiên làm cho những ngày đó đặt một dấu chấm hết. Em trai anh rời quân ngũ. Cơm áo không lo nhưng cuộc sống cậu ta dường như đã không còn mục tiêu, mỗi ngày mơ mơ màng màng mà sống. Mỗi đêm Trác Siêu Việt bắt đầu đến quán bar, học hút thuốc, còn học "Dùng tiền mua phụ nữ một đêm"...
"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn em..." Trác Siêu Việt ngồi đối diện anh cầm lấy chén trà lạnh trước mặt, đặt lên môi nhấp, nụ cười ác ý, "Em sẽ nghĩ anh đối với em có ý ghen tỵ..."
Trác Siêu Nhiên liếc nhìn người tự kỷ ám thị trước mặt, "Nhị thiếu gia, tất cả những gì cậu có tôi đều có, tôi ghen tỵ với cậu cái gì?"
"Nhỡ anh tự kỷ thì sao?"
"Tôi đâu phải là cậu?"
Nói đến tự kỷ, Trác nhị thiếu gia là có tiếng. Trên cơ thể mình không chấp nhận bất cứ tỳ vết nào. Ngay cả vết sẹo nhỏ cũng phải tìm bác sỹ phẫu thuật xóa bỏ... Trừ dấu răng trên vai phải kia.
Nhớ tới dấu răng đó, Trác Siêu Nhiên nhịn không được hỏi. "Lần này về có đi "Lạc Nhật" không?"
Nghe câu hỏi đó, tay Trác Siêu Việt cầm đũa dừng lại, ý cười mang chút hoảng hốt. "Không, đã lâu em không đi."
"Không muốn tìm cô ấy?"
"Đàn ông có lý tưởng như em, muốn dạng phụ nữ nào không có, tìm cô ta làm gì?" Trác Siêu Việt điềm nhiên nhún vai, tiếp tục ăn ngon lành. "Đừng nói chuyện tào lao nữa, ăn nhanh chút, sắp muộn giờ bay rồi."
Nói xong, Trác Siêu Việt men theo truyền thống im lặng trên bàn ăn tiếp tục lấp đầy bụng.
Nhìn thấy cậu ta cố trốn tránh, Trác Siêu Nhiên không khỏi thở dài.
Ở trong mắt người khác, Trác nhị thiếu gia phong lưu thành tính, phóng đãng tùy tiện, chỉ có anh biết, trong lòng Trác Siêu Việt không thể xóa được hình bóng một người con gái...
Cho đến bây giờ Trác Siêu Nhiên chưa được gặp cô gái ấy, tưởng tượng không ra một cô gái phong trần đến tột cùng xinh đẹp thế nào mà làm cho Trác Siêu Việt mỗi ngày đều đến quán bar ngắm nhìn, cả đêm không về.
Cho đến một ngày, anh về nhà, thấy Trác Siêu Việt cầm gương soi dấu răng trên vai phải, vẻ mặt hoảng hốt.
Sau nhiều lần tra hỏi, Trác Siêu Việt mới chịu mở lời, đại thể anh biết được là: Trác nhị thiếu gia không tiếc tung năm vạn đồng, mua cô ấy một đêm...
Có điều, sau một đêm đó, cô gái kia bỏ đi.
Trác Siêu Việt đến "Lạc Nhật" tìm cô rất nhiều lần, nhưng cô như bốc hơi khỏi thế giới này, tìm đâu cũng không thấy.
Hắn hỏi tất cả những người quen biết cô, thế như không ai biết cô tên thật là gì, cũng không ai có cách nào liên hệ.
Thứ duy nhất cô để lại cho Trác Siêu Việt là vết thương trên vai phải. Vì không kịp thời rửa sạch băng bó, miệng vết thương nhiễm trùng loang ra, trên vai phải hắn lưu lại một dấu răng rất sâu...
Tuy chưa bao giờ Trác Siêu Việt thừa nhận hắn động lòng vì cô gái kia, nhưng Trác Siêu Nhiên biết, hắn đối với cô nhớ mãi không quên. Vì lúc thay quần áo, hắn thường xuyên nhìn dấu răng trên vai ngẩn người, trong mắt nhiệt tình vẫn nóng cháy như xưa.
Giấc mộng làm quân nhân tiêu tan, người phụ nữ trong lòng ra đi không lời từ biệt. Từ đó về sau, Trác Siêu Việt không còn quan tâm để ý bất kì điều gì, tiền tài, sự nghiệp, phụ nữ... nhưng thứ đàn ông mơ ước nhất, hắn đều có, cũng không chút để tâm, giống như tất cả những thứ đó hắn chỉ cần quơ tay là có được, có cũng không sao, không có cũng chẳng sao.
Nếu có thể, anh rất muốn giúp em trai mình tìm được cô gái kia, nói với cô ấy: Không phải cô gái nào cũng may mắn như cô ta, có thể làm cho người đàn ông như Trác Siêu Việt động lòng...
Trác Siêu Nhiên lại không nghĩ được, người con gái anh muốn tìm giờ này đang ghé vào bên giường, cầm danh thiếp của anh đặt trên đầu gối, tay chậm rãi vuốt, cẩn thận ngắm nhìn hàng chữ trên đó.
Quân khu S, sư đoàn N, đội X, Trác Siêu Nhiên.
Di động: ##########
Điện thoại cố định: #######
Email: ########
Mộc Mộc ghé vào giường, mỉm cười nhìn danh thiếp, mắt híp lại như đường chỉ.
Ngay cả hộp thư điện tử cũng có, sau này muốn viết thư tình không phải rất tiện sao?
Thư tình, nên viết cái gì đây?
Hay là vẫn viết câu này: Em đã thích anh rất lâu... Em biết anh thích uống rượu mạnh, thích nghe Exodus, thích màu lục, còn nữa, thích những cô gái tóc dài... Đúng không?
À, còn có thể viết thêm một câu: Em vì anh mà để tóc dài...
Không biết hắn nhận được thư sẽ có phản ứng thế nào? Có giống tối hôm đó hay không?
Đương nhiên, nếu có thể, cô hy vọng lại có thể gối trên vòm ngực trần của hắn, viết lên làn da bóng mượt còn lấm tấm nước, trái tim cô nhộn nhịp lên trong lồng ngực...
Không nói không rằng, linh hồn Mộc Mộc lại phiêu diêu đến buổi tối hôm đó.
Hắn ôm cô ngồi trong hồ, nghe nói là mạch suối nước nóng, giàu khoáng chất. Cô không ngửi được mùi khoáng vật, chỉ ngửi được mùi xạ hương phả ra từ hắn, làm cho thần trí người ta lơ đãng.
Hắn ôm cả người cô đặt trên đùi mình, hai tay ôm lấy thắt lưng cô.
"Tối hôm nay, vì sao tìm anh?" Hắn ghé vào bên tai hỏi, hơi thở phả đến, làm cho xương cốt cô tê dại.
Cô đỏ mặt né tránh, một bàn tay khoát lên vai hắn, một bàn tay ở trên ngực viết: "Bởi vì, em thích anh đã rất lâu... Em biết anh thích uống rượu mạnh, thích nghe Exodus, thích màu lục, còn nữa, thích các cô gái tóc dài... Đúng không?"
Hắn nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn. "Anh còn thích ngững cô gái ngồi trong lòng mình viết chữ... Giống như em vậy!"
Biết rõ là hắn dỗ mình, nhưng khóe mắt Mộc Mộc vẫn cười, vẻ mặt như cô gái nhỏ sa chân vào thiên đường tình yêu.
Hắn hôn ngón tay cô, đầu lưỡi ướt át vòng quanh ngón áp út, cảm giác ấm áp từ ngón áp út truyền đến trái tim.
Nghe người ta nói ngón áp út có dây thần kinh nối liền với tim, thì ra là thật.
Trái tim bị nụ hôn của hắn làm run lên, Mộc Mộc cười thẹn thùng rút ngón tay về, ở ngực hắn tiếp tục viết. "Anh còn thích cô gái thế nào?"
"Anh còn thích cô gái..."
Hắn cúi đầu, ánh mắt gian tà đảo quanh người cô, Mộc Mộc có dự cảm xấu.
Quả nhiên, tay hắn ôm sát, làm cơ thể mềm mại cô cọ sát vào mình, "Không mặc quần áo."
"Anh xấu quá."Cô ôm cổ hắn, ngước lên mỉm cười.
"Vậy sao? Thế anh sẽ xấu cho em xem..."
Hắn làm loạn lên, thực sự rất xấu!
Hắn đặt cô lên chiếc khăn tắm cạnh hồ, biến cô thành muốn sống không được, muốn chết không xong, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Quá trình bị bắt nạt đó, bây giờ Mộc Mộc nhớ đến, nhịn không được lấy chăn trùm mặt, khuôn mặt đỏ ửng, cả người nóng lên.
Cái đầu không lành mạnh nhớ đến từng hình ảnh, Mộc Mộc đột nhiên nghĩ ra một vấn đề mấu chốt, đột ngột bật dậy.
Cô quên nói cho anh phương thức liên hệ!
Hơn nữa lúc đó anh nói: "... Nếu có gì không thoải mái, cô có thể gọi điện, gửi tin nhắn cho tôi."
Nhưng bây giờ cô không hề có dấu hiệu gì, làm sao có thể gửi tin nhắn?
Mộc Mộc ảo não vỗ đầu, cái đầu ngu ngốc này, nếu cô để lại cách liên hệ cho anh, nói không chừng xuất phát từ trách nhiệm và phép lịch sự, anh có thể gửi tin nhắn hỏi thăm cô, vậy là cô có thể danh chính ngôn thuận mà nhắn lại...
Đúng là ngốc nghếch hết thuốc chữa.
Hay là cô bẻ gãy cổ tay mình, gửi tin nhắn cho anh, "Tay của em đột nhiên bị gãy."
Chắc anh sẽ vội vàng chạy đến, nếu làm tốt có thể cả đời anh sẽ chịu trách nhiệm với mình.
Nhưng nghĩ đến sau này không được đàn dương cầm, còn có khả năng bị anh nghĩ mình lừa bịp tống tiền, Mộc Mộc quyết định từ bỏ ý tưởng điên cuồng đó.
Suốt một buổi chiều, Mộc Mộc ôm di động ngồi khoanh chân trên giường, ngẫm xem nên gửi tin nhắn thế nào cho Trác Siêu Nhiên.
"Đội trưởng Trác, xin chào, tôi là Tô Mộc Mộc..."
Mộc Mộc chống cằm suy nghĩ, lời dạo đầu thế này có vẻ quá khuôn mẫu, rất nhàm.
"Vết thương của em không có vấn đề gì, anh đừng lo lắng."
Mộc Mộc lắc đầu, không được, vết thương không có việc gì tại sao phải gửi tin nhắn cho người ta, rõ là ăn no không có việc gì làm.
Không bằng viết... "Nếu vết thương của em không việc gì, có thể gửi tin nhắn cho anh không?"
Cái này rất đáng yêu, nhưng ý định quyến rũ lại quá rõ ràng.
Nếu không hay nói thẳng vào vấn đề.
"Trác Siêu Nhiên, anh còn nhớ rõ đêm đó bốn năm trước không? Ngày đó mưa rất lớn, anh ôm em giữa đường, nụ hôn cuồng nhiệt làm cho em đến bây giờ không thể quên, có lẽ anh đã quên thật rồi, nhưng em cả đời này vẫn nhớ rõ. Em yêu anh, cả đời yêu anh..."
Mộc Mộc nghĩ xong, người nổi hết cả da gà, có thể thấy nếu Trác Siêu Nhiên đọc được tin nhắn này sẽ thế nào.
Aiz...
Xem ra chỉ có thể đợi vài ngày nữa, cô gửi tin nhắn cho anh, nói rằng: "Vết thương của em đã khỏi hẳn."
Nhưng đó là nhiều ngày sau.
Mộc Mộc ôm di động nghĩ khổ nhục kế, di động đột nhiên vang lên, tiếng kêu bất ngờ làm Mộc Mộc sợ tới mức tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
Cúi đầu nhìn di động, thì ra là tin nhắn của người bị cô bỏ lại ở phòng điều trị, Kiều Nghi Kiệt.
"Mộc Mộc, em ở đâu? Em không sao chứ?"
"Em ở nhà, không sao. Em không muốn gặp lại bác sĩ tâm lý đáng sợ đó nữa, em không muốn điều trị."
"Được, nếu em không muốn thì không làm. Anh đến nhà gặp em."
Mộc Mộc lập tức trả lời. "Không cần, ban nhạc tối nay có buổi biểu diễn."
"Buổi tối mọi người diễn ở đâu, anh đưa em đi." Kiều Nghi Kiệt lại phát huy tinh thần bất khuất.
Mộc Mộc tiếp tục tìm lý do từ chối, "Không cần, bọn Cốc Vũ tới đón em. Anh cứ làm việc của anh đi, không cần lo cho em..."
Tin nhắn vừa gửi đi, trong đầu Mộc Mộc chợt lóe lên, nghĩ ra một cách rất hay gửi tin nhắn cho Trác Siêu Nhiên. Ít nhất với chỉ số thông minh của cô, đây là cách tốt nhất có thể nghĩ ra.
Cô nhanh chóng cầm di động lên soạn một tin nhắn, "Bạch Lộ, mình chuẩn bị xong rồi, khi nào mọi người đến?"
Cô nhìn lại tin nhắn ba lần, xác định không có chữ nào sai, mới lấy số di động từ trong danh thiếp của Trác Siêu Nhiên, khẩn trương ấn nút gửi đi.
Tin nhắn gửi thành công.
Tiếp theo là thời gian chờ đợi.
Môi giây đều giống như dày vò. Rốt cuộc, một tin nhắn trả về, cô kích động chân tay luống cuống, vừa cầm di động, lại là vị luật sư rỗi việc gửi. "Buổi tối về sớm nghỉ ngơi, không mắt sẽ đen thành gấu trúc mất."
"..."
Sau đó vẫn là sự im lặng tuyệt đối.
Lại tiếp tục chờ đợi...
Mộc Mộc cảm giác nửa thế kỷ đã trôi qua, di động vẫn không hề có động tĩnh. Nhìn đồng hồ, cô suy sụp ném di động xuống, mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Quần áo mặc được một nửa, âm báo tin nhắn điện thoại vang lên, cô chạy vội đến bên giường, giống như hổ vồ dê cầm lấy di động.
Trong tin nhắn trả lời ngắn gọn. "Tôi nghĩ hình như bạn gửi sai người rồi."
Sớm đoán được nội dung trả lời, nhưng cô vẫn nhìn thật lâu, trái tim bị một cảm xúc khó hiểu cuốn lấy, càng ngày càng mạnh mẽ. Cô soạn tin nhắn lại vài lần, mới vừa lòng gửi đi, "Đội trưởng Trác, xin lỗi, tôi không cẩn thận gửi sai."
Tin nhắn nhanh chóng trả lời lại, "Cô biết tôi? Cô là?"
"Tôi là Tô Mộc Mộc, anh còn nhớ không?"
Tin nhắn lần này trả lời nhanh hơn một chút, "Cổ tay cô còn đau không?"
"Tốt rồi, đã có thể gửi tin nhắn." Cô do dự một chút, cuối cùng đánh thêm một mặt cười sau cùng. "Đội trưởng Trác, thật ngại quá, tôi không cẩn thận gửi nhầm tin nhắn, làm phiền anh!"
"Gọi tôi Trác Siêu Nhiên là được. Không phiền, tôi đang định gọi điện thoại hỏi Vương Diêu cách liên lạc với cô, muốn hỏi xem vết thương thế nào. Nếu có chỗ nào không thoải mái thì mau chóng đến gặp bác sĩ."
Anh nói cô gọi tên anh, anh quan tâm đến vết thương của cô, thậm chí anh còn nghĩ đến việc gọi Vương Diêu tìm cách liên lạc với cô.
Đối với Trác Siêu Nhiên, đây có thể là điều đơn giản, là cách nói chuyện khách khí, nhưng với Mộc Mộc mà nói, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ xa vời đến vậy.
Thực ra, điều cô muốn không nhiều.
Cô không dám mơ mộng anh toàn tâm toàn ý yêu cô, lại càng không dám mơ mộng có thể trở thành vợ anh. Dù sao anh cũng là quân nhân, kết hôn cũng có quá trình thẩm tra nghiêm khắc, mà cô lại là người đã từng vào tù ra tội.
Cô chỉ mong Trác Siêu Nhiên có thể nhớ kĩ cô.
Đợi cho đến một ngày anh già đi, âu yếm người phụ nữ của mình vẫn nhớ rõ ràng, có một người con gái từng xuất hiện trong cuộc đời mình như một làn khói nhẹ, tên cô ấy là Tô Mộc Mộc...
Thế là đủ!
Lời tác giả:
Có một vấn đề mấu chốt nhất...
Mọi người đều muốn xem Việt Việt đã bắt nạt Mộc Mộc thế nào, ta cũng biết.
Sau này khi Mộc Mộc nhớ lại, dưới cái nhìn một chiều, sẽ dần dần lộ từng chút một, không phải ta cắt nha!
Zeus:
Trong convert không có chương 14 mọi người ạ, chắc Tâm Tâm coi hai Actions kia là chương 14 luôn. Báo hại mình hôm qua vừa edit vừa thầm oán chương dài. Mình để số chương giống Tâm Tâm cho đỡ nhầm nhé
Đọc đến đây chắc mọi người cũng biết nam chủ là ai rồi, không phải thắc mắc dằn vặt nữa nhé
Hôm qua không nhớ có bạn nào bảo tác giả có vẻ ưu ái Trác Siêu Nhiên, làm mình đột nhiên nhớ đến nghệ thuật đòn bẩy Nguyễn Du dùng để miêu tả Thúy Vân và Thúy Kiều. Tâm Tâm dành rất nhiều đất để miêu tả Trác Siêu Nhiên, nhưng chỉ dùng một hai đoạn chỗ Trác Siêu Nhiên cảm thấy khí chất và sự nam tính của mình không bằng Trác Siêu Việt là đã đủ "bẩy" Trác Siêu Việt lên một tầm khác rồi.
Khà khà, mình rất thích cách tả người của Diệp Lạc Vô Tâm nhé
Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 16
Mộc Mộc mặc nốt quần áo, ngồi ở trên giường viết tin nhắn, "Thực ra, hôm qua là em không để ý vọt qua đường, anh chỉ chạy đúng luật, em bị thương không thể trách anh."
"Luật giao thông có quy định, cho dù là tình huống gì xảy ra, xe tôi đụng vào cô, tôi phải có trách nhiệm."
Nhìn anh trả lời như vậy, Mộc Mộc đánh một khuôn mặt cười, cố làm cho không khí "nói chuyện phiếm" thoải mái một chút. "Rất may em không sao, chẳng may em tàn phế, lẽ nào anh muốn chịu trách nhiệm cả đời?"
Qua vài phút, Trác Siêu Nhiên mới trả lời, hiển nhiên là cần thời gian suy nghĩ. "Nếu cô từ chối bồi thường bằng kinh tế, tôi sẽ chăm sóc cô cả đời."
Anh thực sự thay đổi rồi, trở nên rộng lượng, trở nên bao dung, cùng với con người uống rượu mua vui trong quán bar, sau khi cởi quần áo thì ra sức tàn sát người khác, dường như là hai người khác biệt.
Không biết trong bốn năm này đã xảy ra chuyện gì, làm cho anh thay đổi lớn đến như vậy?
Làm cho hắn đem hai chữ trách nhiệm này coi trọng đến thế?
"Anh luôn coi trong trách nhiệm như vậy, không thấy phiền sao?" Sau khi tin nhắn gửi đi, Mộc Mộc mới ý thức được hỏi vấn đề này hơi đột ngột, muốn dừng lại nhưng quá muộn rồi.
Cô không nghĩ đến, nhìn thấy những dòng này Trác Siêu Nhiên sửng sốt, vì đó cũng là điều Trác Siêu Việt đã từng hỏi anh, mặt tỏ vẻ thông cảm cùng bất đắc dĩ, giống như cuộc sống của anh là một bi kịch vậy.
Người anh em sinh đôi từ nhỏ đến lớn của mình hỏi như vậy, chuyện này không có gì kỳ lạ. Nhưng một cô gái vừa gặp qua vài lần nhắc đến, anh không khỏi ngạc nhiên.
"Có khỏe không?"
Đêm hôm đó, Mộc Mộc hàn huyên với Trác Siêu Nhiên rất nhiều, thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi Mộc Mộc nhận được tin nhắn đòi mạng của Cốc Vũ, mới lưu luyến kết thúc lần đầu trò chuyện.
******
Từ sau hôm đó, chỉ cần có thời gian rảnh, Mộc Mộc lập tức sẽ lấy di động xem có nhận được tin nhắn mới hay không.
Lúc ngủ cũng không ngoại lệ, có khi nửa đêm tỉnh giấc, cô còn mơ màng với tay lấy di động từ cạnh gối xem qua, biết rõ anh sẽ không gửi tin nhắn, nhưng vẫn không nhịn được kiểm tra.
Có khi, cô muốn gửi tin nhắn cho anh, cố gắng suy nghĩ lời dạo đầu, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra một lý do không cố ý.
Cho nên, điều duy nhất cô có thể làm là chờ đợi.
Thứ Bảy, đúng là ngày quán bar náo nhiệt nhất, sau một ngày mỏi mệt đến đây thả lỏng, các chiến hữu lâu lâu không gặp mặt rủ nhau đến đây chè chén, còn có rất nhiều những thành phần trí thức độc thân, nhân ngày nghỉ đến đây tìm cơ hội gặp gỡ.
Mộc Mộc bận rộn trong hậu trường, Bạch Lộ ở bên này không tìm thấy kẹp tóc, Tiều Hàn bên kia ồn ào giúp cậu ta gài dây thắt lưng, Cốc Vũ thúc giục mọi người nhanh chóng lên sân khấu, Tiểu Hạ lại bình chân như vại đứng một bên tán gái.
Mộc Mộc đang bận không ngẩng đầu dậy được, di động lại vang lên tiếng báo tin nhắn.
Mộc Mộc theo bản năng muốn xem, lại nghĩ nhắn tin muộn như vậy, chắc chắn là Kiều Nghi Kiệt, vì thế tiếp tục công việc của mình.
Cuối cùng, lo ổn thỏa cho ban nhạc lên sân khấu, Mộc Mộc lau mồ hôi trên mặt lấy di động ra. Vừa nhìn ba chữ Trác Siêu Nhiên hiển thị trên màn hình, tay cô mềm nhũn, di động thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Nhanh chóng mở tin nhắn.
"Tô Mộc Mộc, mai cô có thời gian không? Tôi định đưa cô đến bệnh viện kiểm tra lại." Lời dạo đầu cực kì đơn giản.
Nhưng sự quan tâm, cũng như tính trách nhiệm lại được thể hiện rõ vô cùng.
Cô không một giây suy nghĩ, nhắn lại. "Có, có..."
Nghĩ thế nào lại xóa đi, quyết tâm kiềm chế, khách khí hỏi. "Vậy có phiền anh hay không? Hẳn là anh bận rất nhiều việc?"
"Không có, ngày mai tôi được nghỉ, đúng lúc chưa sắp xếp việc gì."
Ngày mai được nghỉ? Có nghĩa là anh ấy rảnh rỗi cả ngày mai.
Mộc Mộc hưng phấn quá độ, không nghĩ nhiều, nhảy lên thiếu chút nữa té ngã.
Sau khi đứng vững, Mộc Mộc lập tức gửi lại tin nhắn, "Vậy sao? Được, vẫn là bệnh viện quân đội? Em chờ anh trước cổng bệnh viện."
"Tôi đến nhà đón cô."
"Không cần, từ doanh trại đi đến đây không tiện đường, phía nhà em lại thường xuyên kẹt xe, sẽ mất nhiều thời gian. Em cứ đến trước cửa bệnh viện đợi anh cũng được."
Cảm thấy những điều Mộc Mộc nói có lý, Trác Siêu Nhiên cũng không cố chấp, "Ngày mai chín giờ sáng, tôi đợi cô ở cửa chính."
"Ừm, em biết rồi."
Anh không nhắn tin lại.
Mộc Mộc đang định tìm vấn đề gì đó hàn huyên một lát, ban nhạc đã biểu diễn xong. Mọi người xuống thay quần áo. Cô cất điện thoại, Bạch Lộ không biết từ đâu xông ra cướp lấy, "A, Trác Siêu Nhiên là ai vậy?"
Mộc Mộc chạy đến lấy trở về, nhưng ánh mắt Bạch Lộ đã tinh ranh nhìn qua nội dung tin nhắn, kịp thời nhìn thấy hai chữ.
"Doanh trại? Bệnh viện quân đội?" Bạch Lộ kéo lấy tay Mộc Mộc, vẻ mặt khó tin, "Là đội trưởng Trác kia? Chính là đội trưởng Trác mà Vương Diêu nói?"
"..."
"Không phải là anh ta theo đuổi cậu chứ?"
Mộc Mộc lắc đầu, không biết nên nói gì.
"Mộc Mộc, trên đời này đàn ông tốt không nhiều lắm, đừng có đắn đo nhiều, nếu thích thì dũng cảm lên, biết không?" Đôi mắt Bạch Lộ mở to chân thành.
Mộc Mộc gật đầu.
********
Nắng như chiếu sớm hơn bình thường, không khí thoáng đãng.
Chiếc xe bus đi trên đường lắc qua lắc lại.
Mộc Mộc làm việc ở quán bar đến rạng sáng, vừa tìm được vị trí ngồi, mí mắt bắt đầu trùng xuống, chưa ngủ được bao lâu, lại bị ông nội Chu Công chộp đến nói chuyện phiếm.
"Nhóc con, bây giờ mới bảy rưỡi, không phải quá sớm sao?" Ông nội Chu Công lại vuốt vuốt chòm râu.
"Tôi sợ kẹt xe. Nghe nói khái niệm thời gian của bộ đội rất mạnh, lần đầu tiên hẹn hò tôi không thể đến muộn."
"Hẹn hò? Cái này cũng coi là hẹn hò?"
Mộc Mộc nghiêm trang trả lời. "Hẹn thời gian để gặp nhau, không phải là hẹn hò hay sao?"
"Được, vậy cô cứ đi hẹn hò đi." Ông nội Chu Công chắp tay sau lưng bước đi, bóng dáng mờ mịt, bước chân so với người bình thường nhanh hơn một chút...
Lần đầu tiên Mộc Mộc phát hiện dáng người và dáng đi của ông nội Chu Công rất giống một người - ba cô, đúng ra mà nói, là người đã nuôi cô.
Nhiều năm như vậy, cô nằm mơ thấy rất nhiều người, bao gồm cả người mẹ đẻ cô chưa bao giờ gặp qua, duy nhất chỉ chưa bao giờ gặp lại khuôn mặt hiền từ của ông ấy.
"Ba? Ba?" Cô cố gắng gọi, yết hầu lại không thể phát ra tiếng, chỉ thấy đầy mùi máu tươi, cô chạy theo, lập tức giật mình tỉnh dậy.
Vẫn là chiếc xe lắc lư, ánh sáng chiếu vào qua khung cửa sổ, làm người ta không mở được mắt.
Cô che khuất ánh nắng chói chang nhìn về phía bên ngoài, kiến trúc đồ sộ của bệnh viện quân đội đã hiện ra trước mắt, bức tường máu xám làm lộ ra dấu vết thời gian thê lương.
Đã đến nơi, Mộc Mộc hoang mang rối loạn chạy theo dòng người, xe mở cửa, theo đó bước xuống.
Sau khi đứng vững, cô lấy di động xem giờ, lại phát hiện có một tin nhắn của Trác Siêu Nhiên gửi từ hai mươi phút trước.
"Xin lỗi, doanh trại có việc đột xuất. Tôi đã gọi điện cho bác sĩ Lâm phòng cấp cứu dặn lại, cô cứ đi vào tìm anh ta khám là được."
Một tinh nhắn, tâm tình Mộc Mộc rơi xuống vực sâu. Nhưng cô hiểu, doanh trại là nơi phục tùng mệnh lệnh, anh có việc phải làm.
Cô cứ như vậy mà về sao?
Bỏ lỡ lúc này, có thể sẽ không còn cơ hội nhìn thấy anh, ít nhất cô cũng phải vì bản thân mà không được bỏ qua cơ hội.
"Vậy sao, em chờ anh được không?"
Cô cầm điện thoại đợi rất lâu, bên kia không nhắn lại.
Cô lại viết một tin nữa, "Em không vội, em đợi anh!"
Vẫn không trà lời.
Cô nghĩ chắc anh không để ý di động, gọi đến số anh, mới phát hiện đang ngoài vùng phủ sóng, không biết khi nào mới nhận được tin nhắn.
Nắng mùa hạ nóng như lửa thiêu, Mộc Mộc ngồi xuống nền đá bên cạnh bãi đỗ xe, lẳng lặng nhìn dòng xe cộ trên đường.
Có lẽ đây là thói quen bốn năm chờ đợi nơi nhà tù không ánh sáng. Mộc Mộc không biết nóng, cũng không cảm thấy phiền chán, im lặng ngồi một chỗ, nhìn người đến người đi.
Đôi khi, giúp một bé trai kiếm quả bóng cao su, lại giúp bệnh nhân lấy cái này cái nọ, hoặc là giúp họ tìm gì đó.
Một ngày cũng rất có ý nghĩa.
Đến giữa trưa, thời tiết quá nóng, mọi người đều về phòng mở điều hòa ngồi, cô vẫn không rời đi, lấy ra giấy ghi chép đặt trên đầu gối, nghĩ đến những vấn đề lúc nữa anh có thể hỏi, viết câu trả lời.
Chẳng mấy chốc, trời tối, chữ cũng không còn thấy rõ, gió đêm thổi loạn những tờ ghi chép trong tay cô.
Cô biết anh sẽ không đến, cảm giác mất mát trỗi dậy, đi xuống bậc thang, một bậc lại một bậc.
Lại không cam lòng rời đi, một bậc lại một bậc đi lên.
Lập đi lập lai, tới tới lui lui.
Cho đến khi một giọng nói vang lên, xuyên qua màn đêm yên tĩnh.
"Cô còn chờ tôi sao?"
Lời tác giả:
Viết loại tình yêu không có đối thủ thật nhàm chán a~, chưa có thời điểm kích thích, nên ta cũng chưa kích thích.
Ta quyết định, cho dù viết vội ta cũng phải nhanh chóng viết qua, tranh thủ chương 17 tiến vào mấu chốt vấn đề. Sau này rảnh rỗi sẽ bổ sung.
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
17 chương
65 chương
65 chương
129 chương
49 chương