Vượt Qua Lôi Trì

Chương 2 : - 04

Vượt qua Lôi Trì Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm Chuyển ngữ: Zeus Chương 3 Hơn mười giờ tối, người trên đường bước chân vội vàng, trên bầu trời u ám, báo hiệu một cơn mưa lớn. "Muốn ăn gì?" Trác nhìn máy nhà ăn xung quanh đèn đuốc huy hoàng, sợ cô không nói được, trực tiếp chỉ vào từng cửa hàng hỏi: "Hàng này, hàng này, hay là hàng này?" Mộc Mộc nhìn một vòng, ánh đèn lóe ra như gần như xa. Bình thường trong tình huống này, nữ nhân vật chính trong phim truyền hình đều biểu hiện một chút ngại ngùng, mang nam nhân vật chính đi đến một quán ăn nhỏ hoặc là quán ven đường, giành lấy tình cảm của anh ta. Nhưng là, nhà hàng Pizza Hut với Pizza Morgan thật là hương bay ngàm dặm. Mỗi buổi tối đi qua đây cô đều không nhịn được nuốt nước miếng... Hơn nữa qua hôm nay cô chẳng còn cơ hội được ăn nữa. Cô đang đấu tranh nội tâm, người bên cạnh đã tìm ra manh mối qua khát vọng trong ánh mắt cô, kéo tay đi vào Pizza Hut. Pizza Morgan đưa lên, hương thơm mê hoặc làm dạ dày cô quay cuồng, Mộc Mộc lập tức đem vấn đề hình tượng quăng lên chín tầng mây, cầm lấy một miếng bắt đầu ăn. Một miếng pizza bị gió cuốn mây tan sau nháy mắt, Mộc Mộc lúc này mới phát hiện Trác ngồi đối diện cô chưa ăn gì, ngón tay vân vê ly rượu đăm chiêu nhìn cô. Dưới ngọi đèn, lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ bộ dạng hắn, phong độ, anh tuấn, giống như khuôn mặt hắn. Da thịt thể hiện tính đàn ông, cương nghị lại không mất nhu hòa, mà ánh mắt của hắn, có chút tối tăm, có chút phóng đãng, còn có chút tà làm cho người ta hoảng hốt... Cô thích nhất môi hắn, chỉ khẽ cong, đường cong tuyệt mĩ làm cho người ta cảm nhận rõ một nụ cười xấu xa. "Em có thể đừng dùng ánh mắt nhìn Pizza để nhìn tôi hay không?" Mộc Mộc đỏ mặt, xấu hổ chỉ chỉ Pizza, ý bảo hắn ăn một ít. "Tôi không đói." Hắn cầm khăn giấy, đưa tay giúp cô lau khóe miệng, lại gọi cho cô một ly trà chanh để tới trước mặt, "Thật là em chưa ăn tối?" Cô uống một ngụm, trà chanh đắng theo đầu lưỡi chảy vào huyết mạch. Cô không muốn nói cho hắn, cả ngày nay cô cũng chưa ăn cơm, bởi cả ngày nay cô đều bất an không yên, do dự giữa "tìm hắn" và "không tìm hắn". Thực ra, cô đến quán bar này đánh đàn, ngoài việc muốn kiếm chút tiền nuôi sống bản thân còn có mục đích khác - tìm được người đàn ông cô nguyện ý trao thân cho hắn, lại nguyện ý cho cô mượn năm vạn đồng. Từ khi cô nhìn thấy ánh mắt hắn cách đây một tháng, cô biết cô tìm được rồi, nhưng cô lại do dự. Cô rất thích hắn, thích đến không nghĩ lừa gạt, trêu chọc, lợi dụng hắn. Không biết là may mắn hay bất hạnh, cô không cách nào tìm được lựa chọn tốt hơn, đến đường cùng bất đắc dĩ mà phải gặp hắn... "Đúng rồi, có thể nói cho tôi biết em tên gì không?" Hắn hỏi. Lúc này, hắn không có ý lấy bút cho cô mà là đưa tay đến trước mặt để cô viết tên mình lên lòng bàn tay. Mộc Mộc thấy mơ hồ, đây có nghĩa là hắn chấp nhận mình? Chần chờ thật lâu sau, cô lắc lắc đầu. Cô không muốn nói cho hắn tên, bởi vì sợ có một ngày hắn sẽ nhìn thấy tên mình trên báo, hoặc là trên internet, sợ hắn nhìn thấy sau hoàn cảnh đáng thương của mình cất giấu một tội ác không thể tha thứ thế nào, còn sợ hắn sẽ hận vì đã gặp mình... Cô cũng không biết, từ chối nói tên cho một người đàn ông nghĩa là gì - cô thầm nghĩ mình chỉ là một phút giây nhất thời trong cuộc đời hắn, hắn không cần biết cô là ai, cũng không cần biết cô sắp tới thế nào. Bọn họ lúc này chẳng qua là một giấc mộng xuân mà thôi, sau khi tỉnh lại, cô không hy vọng còn gì liên quan đến hắn. Sự từ chối này, không thể nghi ngờ đối với đàn ông là một sự đả kích vô cùng mất mặt. Trác thu lại bàn tay cương trực giữa không trung, không thèm nhắc lại, không khí chợt lạnh đến cực điểm. Để xoa dịu không khí này, Mộc Mộc lấy khăn xoa xoa tay, lấy giấy viết. "Em có thể biết tên anh không?" Cô cười ngọt ngào, vẻ mặt vô hại. Ai ngờ hắn lại lạnh lùng nhìn cô, "Em có nói đâu?" Hắn khẽ nhếch khóe môi, Mộc Mộc có thể cảm nhận được rõ ràng sự tức giận tỏa ra từ hắn. Chỉ là một cái tên thôi, quan trọng vậy sao? Cô cam nguyện dâng hiến lần đầu tiên của mình cho hắn, còn chưa đủ? Đây là bữa cơm tối lạnh như băng của Mộc Mộc, rõ ràng Pizza rất thơm, ăn đến miệng cũng không nuốt nổi. Cô rất nhiều lần ngẩng đầu nhìn hắn, hy vọng hắn có thể nói một câu, cho dù là trêu đùa, tức giận cũng được, nhưng hắn không nói một lời, im lặng uống rượu, xa cách vạn dặm. Thỉnh thoảng, cô không kịp né tránh ánh mắt hắn, cô hướng hắn cười, hắn lại lãnh đạm rời mắt, môi mím thành một đường thẳng tắp. Cô đem cánh gà đặt đến trước mặt hắn, hắn như không nhìn thấy. Mộc Mộc trong lòng thở dài một hơi, cánh tay nhỏ bé xuyên qua mặt bàn, lẳng lặng kéo tay áo hắn, hắn giật giật cánh tay, muốn đem ống tay áo trong tay cô rút ra. Cô bướng bỉnh nắm càng chặt, đôi mắt to ngập nước cầu xin nhìn hắn. Sau vài giây giằng co, rốt cuộc hắn tước vũ khí xin hàng, khóe môi hiện lên chút ý cười, tách bàn tay cô ra, "Tay đã lau sạch chưa? Bẩn chết được!" Mộc Mộc cảm thấy như có cơn gió xuân thổi đến, băng tuyết tan ra, hồi sinh vạn vật. Cô lè lưỡi, rút bàn tay nhỏ bé, tiếp tục chiến đấu hăng hái với Pizza của mình. "Ăn cơm xong muốn đi đâu?" Hắn hỏi. Cô nhớ rõ hắn vừa nói đến nhà hắn không tiện, vậy chỉ có thể đi khách sạn. Cô nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài san sát những ngôi nhà cao tầng, đủ mọi loại khách sạn tiện lợi, cô chỉ chỉ một khách sạn gần nhất. Hắn theo ngón tay cô nhìn qua, ánh mắt thâm trầm không nhìn thấy đáy. Thu hồi tầm mắt, hắn nghiêm túc nhìn cô, "Tôi chỉ nói em đi với tôi, chưa nói muốn..." Hắn hắng giọng, cầm lấy tiền bên cạnh, đặt trước mặt cô, "Đêm nay đã đi với tôi rất lâu, tôi cũng rất vui vẻ, tiền này tôi cho em." Cô kinh ngạc, lập tức lắc đầu, cực kỳ kiên định. Cô tìm hắn cũng không phải vì tiền, xác thực mà nói là không chỉ vì tiền... "Ăn nhanh lên, ăn xong tôi đưa em về nhà." Ngữ khí của hắn rành rọt, không cho người khác từ chối. ****** Không biết từ khi nào, bên ngoài trời đổ mưa, mưa bụi rất nhỏ, ngọn đèn chiếu vào giống như trăm ngàn sợi tơ nhỏ cuốn vòng, làm cho không khí đầu xuân càng thêm lạnh. Mộc Mộc ôm tiền đi theo hắn ra khỏi Pizza Hut, giọt mưa đọng trên người cô, nhẹ nhàng mềm mại. "Em ở chỗ nào? Tôi đưa em về." Hắn quay sang hỏi cô. Cô lắc đầu. Cô không có nhà, cũng không có người thân, người chú duy nhất sau khi mua nhà, xe, còn cả đàn dương cầm của cô, cho cô hai mươi vạn, nói là đối với cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, sau này đừng về tìm bọn họ. Hôm nay, phòng chuyển chủ mới, tất cả đồ đạc của cô bị ném ra ngoài, cô chỉ chọn một số thứ gửi lại nhà hàng xóm, còn lại đều phải bỏ. "Em ở chỗ nào?" Hắn hỏi lại một lần, khuôn mặt anh tuấn so với tiết trời này còn u ám hơn vài lần. Cô vẫn như cũ lắc đầu, một bộ Đảng cách mạng thấy chết không sờn lòng. "Bỏ đi!" Hắn không lay chuyển được cô, bỏ cuộc, "Tự mình gọi xe về, tiền giữ lấy, đừng để người khác cướp mất." Nói xong, hắn rời đi không quay đầu lại. Mộc Mộc vội vàng đuổi theo, nhưng bước chân Trác rất nhanh, cô chạy muốn ngạt thở mới bắt kịp, giữ chặt cánh tay hắn. Cô muốn hắn đừng đi, há miệng nói nửa ngày một chút thanh âm cũng không thành tiếng, cô lại hoang mang rối loạn tìm giấy bút, trong lòng ôm tiền nghiêng trái lật phải, chật vật không chịu nổi. "Đừng tìm, tôi biết em muốn nói gì. Năm vạn, một đêm, hai bên đã thương lượng, có phải hay không?" Hắn bỏ tay ra, lạnh lùng nhìn cô, "Xin lỗi, dù em nguyện làm kĩ nữ cũng đừng coi tôi là khách làng chơi, tôi không có hứng thú..." Hắn đi, bước chân không có chút ngập ngừng, cũng không quay đầu nhìn cô một lần, thực sự là đối với cô khinh thường vô hạn. Mưa rơi càng lớn, gió thổi càng lạnh, Mộc Mộc đứng trong mưa gió, tóc dài cùng làn váy mỏng manh bị mưa gió làm cho ướt nhẹp, từng giọt mưa trên người cô chảy xuống, nhỏ trên mặt đất. Người đi đường rất ít, thỉnh thoảng có mấy chiếc ô vội vàng đi qua, thấy cô không khỏi thương hại, đi tới hỏi thăm cô có muốn che cùng hay không. Cô lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hướng hắn rời bước. Cô biết cô sai rồi, cô tìm lầm người, phóng đãng chỉ là bề ngoài của hắn thôi, hắn có nguyên tắc, cũng có tự chủ của riêng mình. Một cô gái vì tiền mà bán thân, hắn căn bản khinh thường. Vượt qua Lôi Trì Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm Chuyển ngữ: Zeus Chương 4 Mây đen ập đến, sau một tia chớp rạch ngang bầu trời, sấm bắt đầu nổi lên. Một trận cuồng phong kéo theo những hạt mưa nặng nề đánh vào người, như những ngọn roi da vô tình quất vào mặt cô. Cô vẫn nhìn hướng hắn rời đi, không phải hy vọng hắn trở về, mà bởi không biết mưa đêm như vậy, cô còn có thể đi đâu? Tại sao ngay cả một đêm ấm áp cuối cùng vận mệnh cũng không dành cho cô? Một chiếc Land Rover(1) màu trắng tiến đến dừng ngay bên cạnh, họa vô đơn chí nước bắn lên làm cô càng thêm ướt nhẹp. Hơi lạnh làm cô không khỏi rùng mình, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại ở dưới ánh đèn đường mờ nhạt run run. Cửa xe mở, một người đàn ông bước xuống. Dưới màn mưa như khói như sương, ánh đèn mông lung, chỉ có người đàn ông cao ngất trước mắt cô vẫn rõ ràng như vậy ... Cô lăm lăm nhìn hắn, áo sơ mi ướt đẫm dính trên người, ôm gọn lấy cơ thể cương nghị, lúc này cô mới phát hiện dáng người hắn thì ra đẹp như vậy. Giọt mưa từ trên đỉnh đầu hắn nhỏ xuống, đọng ở mắt, thì ra ánh mắt hắn thâm thúy đến thế. Cô thất thểu đi đến bên người hắn, tủi thân nhiều lắm không nói lên lời, cầu xin nhiều lắm chẳng kêu thành tiếng, rõ ràng nước mắt đã cố nhịn xuống, bỗng nhiên như vỡ đê, nóng bỏng ồ ạt chảy xuống hai má. Cô cầm cánh tay hắn liều mạng lay, cô không có thời gian, có thể cho cô một đêm ấm áp cuối cùng, để cho cô ở trong nhà tù lạnh như băng có thể chậm rãi nhớ về ngày cũ? Không hề báo trước, tay hắn kéo cô vào vòng ôm, hôn lên đôi môi lạnh như băng... Sự gắn bó va chạm trong nháy mắt, tựa như cuồng phong bạo vũ, thế giới hỗn độn. Tất cả những điều này đến bất ngờ, Mộc Mộc không có kinh nghiệm mơ hồ, đánh rơi bịch tiền trong tay. Đây là hắn... Hôn cô? Người đàn ông chỉ cần mỗi ngày cô vụng trộm nhìn lén vài lần cũng kích động đến mức ôm chăn trằn trọc khó có thể ngủ được đang thực sự hôn cô? Cảnh tượng này còn hư ảo hơn so với trong mơ, nhưng hơi thở đặc tính đàn ông cùng với nụ hôn cuồng dã ào đến này lại chân thật đến vậy. Môi cùng môi quyến luyến, hơi thở hỗn loạn phả trên gương mặt cô, hương rượu cùng thuốc lá hòa quyện, cô nhất thời lâm vào mê muội, tư duy không còn rành mạch, về phần vì sao hắn muốn hôn mình cô đã không còn cách nào tự hỏi... Mưa ngày càng lớn rơi trên mặt đất, hơi sương bắn tung tóe mù khơi. Chiếc hôn nồng nhiệt vội vã làm cô không thể hô hấp, cô khó khăn hít vào, mạch máu lại vì thế mà dần dần như bén lửa. Cuồng phong gào thét, làn mưa bàng bạc, trong thế giới của cô lại sáng lạn vô cùng, không còn máu tươi, không còn nước mắt, chỉ có hắn, người đàn ông trao cho cô vòng ôm ấm áp nhất trong cơn mưa lạnh giá... Nếu có thể, cô hy vọng nụ hôn này có thể kéo dài đến bình minh, hắn cứ như vậy ôm cô, không buông ra, ôn tồn như vậy đã là quá đủ... Đầu lưỡi mượt mà lách qua môi, theo hàm răng hé mở đi vào, mang theo sự chờ mong rung động. Cô không tránh né, ngốc nghếch đón nhận đầu lưỡi hắn. Trong chớp mắt, trái tim cô thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Cơ thể không tự chủ được run rẩy, toàn thân như nhũn ra, hai chân không còn sức chống đỡ cơ thể, cô nắm lấy cánh tay hắn mới miễn cưỡng đứng vững, những vẫn như lung lay sắp đổ. Dường như cảm nhận được sự dịu dàng mà bất lực của cô, một tay hắn giữ lấy thắt lưng, đem thân thể mềm mại cố định chặt chẽ trong lòng, một tay giữ lấy gáy để hắn có thể càng hôn sâu, khí thế bức nhân cuồng dã đem cô cắn nuốt. Sự đón nhận bắt đầu nhịp nhàng, tất cả đều không khống chế được, hô hấp của hắn dần dần trở nên rối loạn gấp áp, cơ thể cường tráng ở trong mưa gió run rẩy, tay hắn bắt đầu thăm dò, từ eo cô hướng về phía trước, môi lại trượt một đường xuống dưới, qua cằm, xuống cổ, tiến đến xương quai xanh... Nụ hôn của hắn đã bắt đầu thay đổi hương vị... Giọt mưa lạnh như băng, bờ môi nóng bỏng, lạnh nóng xen nhau làm cho cơ thể ngây ngô của cô dội lên từng cơn tê dại, so với Whiskey, lửa trong cơ thể càng bùng lên mãnh liệt, len khắp từng ngõ ngách... Đó là một loại khát vọng không nói lên lời, cơ thể truyền đến cảm giác xa lạ trống rỗng, như muốn được thứ gì đó lấp đầy. Bụng bị một vật cứng rắn va chạm, cô theo bản năng tránh đi... Cũng bất ngờ không kịp dự liệu, hắn đột nhiên đẩy cô ra... Sự ấm áp đột nhiên biến mất, cơ thể lại bị hơi lạnh vây quanh. Mộc Mộc mê man ôm lấy cơ thể mình, đầu lưỡi có chút đau, không tự giác liếm liếm cánh môi sưng đỏ. Nếu cô có thể nói, cô rất muốn hỏi: Xong rồi sao? Còn có tiếp tục không? Hắn cúi người nhặt bọc tiền lên, "Đi thôi." Cô không hỏi, hắn cũng không nói, lôi cô lên xe, đem tấm thảm nhung ở ghế sau kéo lấy, vây quanh người cô, thuận tay mở hệ thống sưởi, giúp cô lau những giọt mưa trên mặt. Đang lau, tay hắn bỗng nhiên dừng lại, "Em bao tuổi?" Nhắc tới vấn đề mẫn cảm, Mộc Mộc cắn cắn môi, giống như con ốc sên chui vào trong tấm thảm, lặng lẽ nhìn qua gương chiếu hậu. Trong gương cô giống như một đứa bé từ trong nước lao ra, nhếch nhác không chịu nổi ngồi co ro một chỗ. Kỳ thật, vì làm cho bản thân ở trước mặt hắn trông có vẻ thành thục gợi cảm, cô đã cố ý mua một chiếc váy ngắn trông thật quyến rũ, còn trang điểm và đeo trang sức thật thanh nhã, tóc cũng đến hiệu làm sóng, tuy rằng trên mặt vẫn có nét ngây ngô của cô gái mới lớn, nhưng dưới ngọn đèn quán bar mờ ảo căn bản nhìn không rõ. Kết quả dầm một trận mưa to, cô lại trở về nguyên hình. Thấy cô lại không chịu nói, hắn cũng không truy vấn, khởi động xe. Xe chạy trong mưa chầm chậm, nửa giờ sau đứng trước một tòa kiến trúc cổ kính. Mộc Mộc tò mò nhìn phía ngoài cửa sổ, hai chữ "Long cung" trong màn mưa cực kỳ bắt mắt. Long cung? Chỗ này Mộc Mộc đã từng nghe người ta nhắc đến trong bán bar, thấy bảo đây là một hội quán cao cấp, chủ yếu kinh doanh xông hơi massage. Chỉ cần là người có tiền, vào đây chắc chắn sẽ được phục vụ như thượng đế. Vì sao hắn lại đưa cô đến nơi này? Dường như nhìn ra sự băn khoăn của cô, hắn nói: "Em vừa dầm mưa, dễ bị cảm lạnh. Tắm rửa, nghỉ ngơi một chút, nếu không..." Hắn dừng lại, sau đó nói lời sâu xa, "Tôi sợ em ngày mai không xuống giường được." "..." Cô cũng sợ, ngày mai cô còn chuyện rất quan trọng phải làm. Tiến vào cửa lớn, trước mặt là không gian cổ điển lại lịch sự tao nhã, trạm trổ tỷ mỉ, thiếp vàng đẹp mắt, lộng lẫy lại không khoa trương, rất ý nhị. "Xin chào, rất vui được đón tiếp." Một cô gái lễ tân xinh đẹp tiến đến đưa bọn họ đến trước sô pha, còn cẩn thận mang đến hai chiếc khăn tắm trắng muốt, "Xin chờ một chút." Rất nhanh, một nhân viên phục vụ đi tới cúi thấp đầu, "Xin chào, xin hỏi lần đầu ngài tới sao?" "Ừm." Hắn lau tóc, chiếc áo sơ mi ẩm ướt làm cho hắn nhìn qua càng thêm quyến rũ, nhân viên phục vụ thẳng thắn, "Ngài muốn sử dụng dịch vụ gì?" "Nghe nói hình thức phục vụ cao cấp ở đây rất được?" "Đúng vậy. Chỗ chúng tôi có phòng VIP cho thuê 24/24, xông hơi, massage, còn có..." Nhân viên phục vụ chuyên nghiệp giới thiệu các hình thức thức phục vụ của mình. "Không cần giới thiệu." "À... Vâng." Nhân viên phục vụ do dự, không tự giác liếc nhìn Mộc Mộc, muốn nói lại thôi. Mộc Mộc nghĩ không ra tại sao nhân viên phục vụ có ánh mắt như vậy, cho đến khi cô được vào cái gọi là phòng VIP. Căn phòng này so với hồ bơi cô đi qua còn rộng hơn nhiều, không chỉ có một phòng nghỉ, phòng khách, phòng tắm, trong đại sảnh còn có một hồ nước nóng, tản ra mùi xạ hương và hơi sương mù mịt. Trừ đó ra, nội thất cũng được trang trí tỉ mỉ, ví dụ như bức tranh một đôi nam nữ khỏa thân trên vách tường, là tục tằn nhưng cũng là đẹp. Rất hiển nhiên, chỗ này không phải là nơi tuổi của cô có thể đến. Trong lúc Mộc Mộc ngẩn người, hai cô gái trẻ mặc áo màu trắng mang áo tắm và dụng cụ massage tiến vào, tóc dài búi cao để lộ khuôn mặt xinh đẹp, áo tắm rộng thùng thình cũng không dấu được những đường cong gợi cảm. "Hai người đưa cô ấy vào tắm rửa." Hắn nói với họ. Mộc Mộc làm sao có thể chịu được loại đãi ngộ này, sợ tới mức vội vàng xua tay, ý bảo không cần. "Em đã không cần..." Hắn cố tình khoát tay lên vai cô, ánh mắt nheo lại, cười đến xấu xa, "Tôi để mấy cô gái này giúp tôi, có phiền không?" "..." Ấy, việc này, cô cũng... để ý. Ít nhất là tối hôm nay cô để ý. Cân nhắc thiệt hơn, Mộc Mộc quyết định sự bất tiện này vẫn là mình nên chịu, hiên ngang lẫm liệt đi vào phòng tắm. Thử qua mới biết, quá trình "bị tắm rửa" cũng không khó khăn như Mộc Mộc nghĩ, trái lại còn rất thoải mái. Nằm ở trong hồ, hoàn toàn không cần động tay động chân, chỉ cần thoải mái thư giãn, để cho nước nóng luồn vào từng lỗ chân lông. Hai cô gái giúp cô dùng tinh dầu massage toàn thân, không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm, xua tan đi hàn khí một trận mưa gió vừa rồi cùng với mấy ngày mỏi mệt. Lưu lại trên người cô chỉ còn lại mùi hoa mai ôn dịu, cô thoải mái, suýt nữa ghé vào bồn tắm lớn ngủ quên. ****** Tẩy sạch mỏi mệt rét lạnh, Mộc Mộc khoác áo choàng ra khỏi nhà tắm, ánh đèn sáng bên ngoài đã đổi thành ánh đèn vàng ấm áp, bao phủ lên người đàn ông đang nằm trên ghế dài bên cạnh hồ chợp mắt. Một người nhìn rất chuyên nghiệp đang massage lưng, hai tay ở trên da thịt hắn linh hoạt. Đây là lần đầu tiên Mộc Mộc nhìn thấy cơ thể hắn, cô cảm thấy hắn không mặc quần áo còn quyến rũ hơn nhiều. Làn da hắn sau khi massage nhẵn nhụi sáng bóng. Một chiếc khăn tắm vây quanh hông, lộ ra đừng cong, thắt lưng, cánh tay cơ bắp nhìn qua vô cùng lực lưỡng. Ánh mắt cô di chuyển xuống dường, dừng ở trên đùi, tỷ lệ hoàn mĩ thể hiện một cơ thể đàn ông khỏe mạnh, rắn rỏi. Tuy rằng chưa thấy cơ thể một người đàn ông nào khác, nhưng cô đã từng nhìn thấy trên TV, cùng với những "người đàn ông trong mộng" trên đó, người này dáng người có thể nói là hàng cực phẩm. Đến gần hơn một ít, cô bỗng phát hiện trên vai hắn có một vết sẹo, dài ít nhất hai mươi cm, sâu và dài như vết dao. Hơn nữa, hình như vết thương chưa lâu, vì vết sẹo vẫn còn đậm sắc máu, mũi khâu vẫn còn rất rõ ràng. Vết sẹo này trên người hắn cũng không hề ảnh hưởng đến mĩ cảm, ngược lại còn tăng thêm vài phần bụi bặm dã tính đàn ông. Hắn giống như bất ngờ, phát hiện cô đi ra lập tức ngồi dậy, cầm khăn tắm choàng lên vai che khuất vết sẹo. Hắn nhìn người dư thừa trong phòng, "Được rồi, mọi người có thể ra ngoài." Sau khi tất cả đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. "Còn lạnh không?" Hắn kéo cô nằm đến bên giường, hai tay nắm ở thắt lưng lưng cô, khẽ ngửi mùi hương trên tóc, "Thoải mái không?" Mộc Mộc gật đầu, sợ hãi quay đầu, vừa vặn đối mặt với hắn đang cúi xuống. Khoảng cách bọn họ rất gần, bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt lộ vẻ rung động. Hắn từng vì cô không thể mở miệng, không có cơ hội nghe thấy giọng nói của cô mà cảm thấy tiếc nuối. Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy ngôn ngữ là dư thừa, có những thứ không cần lời nói biểu đạt. Hô hấp của cô hỗn loạn, khẽ khép mắt, đó là lời mời chân thành nhất. Tầm mắt hắn dừng bên môi cô, đôi môi sưng đỏ nhắc hắn vừa rồi thô bạo khi không khống chế được. Cho nên lúc này đây, hắn chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi mình lên cánh môi cô... Nụ hôn lưu luyến nồng nhiệt, triền miên không dứt, cô gái trong lòng nhẹ run, đặt cánh tay lên cổ hắn, đón chào hắn, mặc hắn ta cần ta cứ lấy. Sự chủ động của cô dần dần mê hoặc tâm trí hắn, khát vọng mãnh liệt trong cơ thể bắt đầu làm hắn cảm thấy chưa thỏa mãn. Hắn rướn người, cơ thể cao lớn dễ dàng đem cơ thể cô áp đảo trên giường. Hắn thực sự muốn cô, không liên quan đến năm vạn kia, cũng không liên quan đến lời cô cầu xin khi nãy, đó là ham muốn nguyên thủy nhất của người đàn ông trong hắn! Lời tác giả: Nam chính định rồi! Với chỉ số thông minh của mọi người, ta tin không nói mọi người cũng biết là ai! (1) Land Rover: Một hãng xe địa hình nổi tiếng thế giới.